Thiên Đế Vô Thượng

Chương 272: Vận Dụng cuối cùng át chủ bài (Cầu ủng hộ)



Phong Ma cốc.

Biến cố đột nhiên phát sinh khiến Ác Vực đám người không kịp phản ứng, bọn hắn thật không ngờ Võ Du bán thánh quả quyết như thế quay người liền chạy.

Hồng Phong bán thánh ở gần Võ Du bán thánh nhất, hắn muốn xuất thủ ngăn cản Võ Du bán thánh chạy trốn nhưng Lục Nam sớm đã dự liệu được, cái sau chém ra một kiếm đánh lệch Hồng Phong bán thánh công kích, Võ Du bán thánh lúc này cũng chạy ra bên ngoài Phong Ma cốc.

Võ Du bán thánh vừa ra ngoại Phong Ma cốc liền kéo theo Tây Vực liên minh đám cường giả một đường chạy trốn.

Trong cốc, Ác Vực nhìn thấy một màn này khuôn mặt âm trầm không ngừng, hắn thật không ngờ Võ Du bán thánh lại dứt khoát như vậy nói chạy liền chạy.

“Hừ, hắn chạy thì để hắn chạy đi, trước sau gì cũng bắt được thôi”

Ác Vực khuôn mặt âm trầm nói, đối phương dù sao còn có cả một cái Tây Vực liên minh, chạy được hòa thượng không chạy được miêu đạo lý này hắn hiểu rất rõ.

Với lại, hắn đối với Võ Du bán thánh hứng thú không lớn, đối phương chạy thoát hắn cũng không quá quan tâm.

Ác Vực nhìn lấy Lục Nam trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, hắn đối với Lục Nam trên người bí mật có hứng thú vô cùng.

“Tiểu tử, hôm nay người trốn không thoát”

Ác Vực nhìn lấy Lục Nam nói, đồng thời hắn tinh thần lực cũng thi triển đến mức tối đa khóa chặt Lục Nam.

Một bên Hồng Phong cùng Ác Thực cũng không rãnh dỗi, hai ngươi phân biện thủ vững một phương cùng Ác Vực tạo thành thế tam giác bao vây lấy Lục Nam, phía sau còn có Nam Cung Nhật Minh tùy thời phát động công kích từ xa.

Bốn vị bán thánh cường giả đồng thời xuất động khí tràng, cỗ lực lượng này cho dù là bán thánh cường giả cũng không khỏi sợ hãi.

Nhưng là Lục Nam lại vô cùng điềm tĩnh, tựa như khí tràng này không ảnh hưởng chút nào đến hắn vậy.

Thấy cảnh này Ác Vực mấy người trong lòng không khỏi kinh ngạc, Lục Nam lúc này trong mắt bọn hắn giống như một cái tĩnh lặng hồ nước vậy cho dù bọn hắn phá ra uy thế cường đại như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm ảnh hưởng đến đối phương.

“Haha, ta đã nói rồi, muốn giết ta các ngươi còn thiếu một chút”

Lục Nam cười haha nói, lời nói của hắn khiến xung quanh Ác Vực đám người trong lòng không khỏi nhảy một cái.

Không đợi bọn hắn kịp suy nghĩ sâu xa, Lục Nam đã bấm ra một đạo pháp quyết.

Sau trong linh hôn hắn một đoàn màu vang quang trụ đột nhiên phát ráng, rắc, quang trụ vỡ ra bên trong lại làm một đầu kim long.

Kim long xuất hiện trong nháy mắt nó liền phát ra tiếng long ngâm sau đó từ trong linh hồn của hắn đi ra.

Kim long hóa thành một luồng cường đại năng lượng chạy khắp kỳ kinh bát mạch của hắn cung cấp cho hắn một nguồn năng lượng khổng lồ.

“Hoa”

Dị hỏa bị luồng năng lượng kia ép ra khỏi Lục Nam thân thể hóa thánh một cái hỏa diễm hải dương trôi nổi tại dưới chân hắn.

Một màn này diễn ra quá nhanh khiến Ác Vực mấy người không kịp phản ứng, đợi bọn hắn hồi thần lại Lục Nam đã hoàn thành mọi chuyện.

Lục Nam trên thân diện mạo cùng khí tức đều phát sinh biến đổi lớn.

Hắn mái tóc đã biến thành màu bạc, khuôn mặt cũng nhiều hơn một vẻ nghiêm nghị.

Từ trên người hắn tản mát ra một loại kỳ dị kim quan hắn khí tức cũng so với trước kia cường đại hơn rất nhiều lần.

Lúc này Lục Nam thân đứng trên màu xanh dị hỏa hải dương, mái tóc trắng cùng khuôn mặt nghiêm nghị kết hợp với quanh thân màu vàng huyền dị kim quang khiến hắn trở nên càng thêm thần thánh.

Lục Nam tựa như một vị thân linh hạ phàm vậy, khí thế của hắn khiến xung quanh đám người đều cảm thấy tự ti mặc cảm.

Lục Nam phất tay một cái, một cỗ cường đại uy áp quét sạch bốn phía đánh tan Ác Vực đám người uy áp.

Điều này khiến Ác Vực đám người không khỏi chấn kinh phải biết bọn hắn nhưng là bốn vị bán thánh a, bốn người cộng đồng uy áp cho dù không kịp chân chính thánh cảnh cường giả uy áp nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu.

Nhưng chỉ một mình Lục Nam lúc này cũng đủ đem bọn hắn tất cả bọn hắn đánh cho sơ xác, cái này làm sao không khiến bọn hắn kinh ngạc cơ chứ.

Đối diện Lục Nam cảm giác được bản thân năng lượng tràn đầy, hắn khóe miệng dâng lên nụ cười nhàn nhạt, loại cảm giác quen thuộc này hắn đã rất lâu chưa cảm nhận được.

“Haha, ta đã nói rồi mà các ngươi muốn giết ta còn thiếu một chút”

Lục Nam cười ha ha nói, bản thân tràn đầy năng lượng khiến hắn long tin tràn đầy, đứng trước cỗ lực lượng này hắn có lòng tin không chỉ có thể sống sót mà còn có khả năng lấy lực một người giết sạch quân địch.

“Ngươi ngươi rốt cuộc đã vận dụng tà thuật gì?”

Phía sau Nam Cung Nhật Minh là cái thứ nhất không chịu nổi, hắn ngón tay run run chỉ Lục Nam lắp bắp nói.

Xung quanh hắn Ác Vực đám người tuy không có biểu lộ khó tin như vậy nhưng khuôn mặt bọn hắn đều hiện lên vô cùng nghiêm trọng hiển nhiên Lục Nam biến hóa cũng khiến bọn hắn khó mà tin nổi.

“Haha, ta thuật? Không phải ma đạo tu sĩ mới được gán cái tên tà thuật hay sao? Lúc nào ta lại trở thành biết tà thuật rồi?”

“Cũng không thể trách các ngươi, lực lượng này cũng không phải những kẻ kiến thức hạn hẹp như các ngươi có thể lý giải được, mà các ngươi cũng không cần lý giải bởi vì hôm nay các ngươi nhất định phải chết”

Lục Nam khuôn mặt điềm nhiên nói.

Đúng như hắn nói cỗ lực lượng này căn bản không phải cái gì phàm vật mà là hắn năm xưa còn sót lại thiên đế lực lượng.

Mười mấy năm trước trong lúc chiến đấu với Giao Nghiêm cỗ lực lượng này từng một lần kích hoạt bảo vể hắn trong lúc nguy hiểm nhất.

Mười mấy năm qua Lục Nam chưa từng vận dụng nó thêm lần nào nữa, cỗ lực lượng này luôn tồn tại trong linh hồn hắn, được hắn từng chút từng chút bồi dưỡng.

Vốn hắn muốn đợi đến khi cùng Hồng Minh, Nam Cung thế gia khai chiến trong lúc mấu chốt bộc phát lấy lực một mình định càn khôn nhưng bây giờ đối mặt bốn vị bán thánh cường giả hắn không thể không vận dụng đến nó.

Nhưng cũng không sao, ở đây tập hợp cả Nam Cung thế gia, Hồng Minh cùng Huyền Ma môn bán thánh, bây giờ hắn chỉ cần thận khả năng đánh giết tất cả những người này, cho dù không được cũng phải đem đánh thành trọng thương, như vậy liền có thể ngắn hạn giải quyết nguy cơ.

Dù sao cỗ lực lượng này có thể giúp cho hắn trong ngắn hạn phát huy ra tiệm cận thánh cảnh thực lực, tuy chỉ là tiệm cận thánh cảnh nhưng cũng không phải đám người này có thể so sánh.

“Không cần bị hắn hù dọa, ngoại lực chung quy là ngoại lực ta không tin hắn có thể duy trì tráng thái này trong thời gian dài”

Ác Vực gầm lớn nói, Lục Nam vận dụng chính là ngoại lực bọn hắn việc phải làm bây giờ chính là tận khả năng kéo lấy đối phương đợi đến khi cỗ lực lượng này biến mất đối phương chính là cá nằm trên thớt.

Xung quanh đám người nghe được Ác Vực lời nói lúc này mới bình phục tâm tình lại, bọn hắn phán đoán cũng không khác Ác Vực.

“Ha, muốn chơi sa luân chiến? Các ngươi có thể thử”

Lục Nam cười lạnh một tiếng nói tuy lời nói như vậy nhưng hắn khuôn mặt cũng biến nghiêm túc lên, hắn biết không thể kéo thêm nữa, lời nói vừa dứt hắn liền như một viên lưu tinh lao thẳng về phía Ác Vực.

Bắt giặc trước bắt vua, hắn cần nhanh chóng giải quyết Ác Vực vị này cường giả nếu không đợi mấy tên còn lại hội hợp vậy hắn muốn tiêu diệt đối phương liền khó khăn.

Đối diện Ác Vực đám người khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, bọn hắn nhao nhao khởi phát công kích tấn công về phía Lục Nam, đại chiến nháy mắt bạo phát.