Ngạo Thiên thành quảng trường.
Theo Lục Nam phân phó, một đài tỉ thí rất nhanh liền dựng xong, Kiếm Sinh thả người một cái bay tới lôi đài trung tâm, hắn đối đám người ôm quyền một cái sau đó lẳng lặng đứng ở đấy chờ đợi khiêu chiến.
Cũng không lâu lắm một cái đại hán không nhịn được mà bay lên lôi đài, từ khí tức đến xem người này tu vi đạt đến võ tôn ngũ trọng cảnh.
Kiếm Sinh thể hiện ra uy áp đã là võ tôn tứ trọng cảnh, đám người biết lấy đối phương chi tư bình thường võ tôn tứ trọng căn bản không phải đối thủ, chỉ có võ tôn ngũ trọng trở lên mới may mắn có phần thắng.
“Tại hạ Hồ Tứ Hải, mong được lãnh giáo quý thành chủ thần thông”
Tráng hán đối Kiếm Sinh ôm quyền nói.
“Hồ Tứ Hải? Đây không phải là Tứ Hải tán nhân sao? Hắn vậy mà trước lên khiêu chiến”
Dưới đài có người nhận ra Hồ Tứ Hải thân phận, Hồ Tứ Hải lấy tán tu xuất thân, chiến lực tương đối cường hoành được một cái Tứ Hải tán nhân xưng hào.
“Hồ đạo hữu tốt, tại hạ Ngạo Thiên thành Kiếm Sinh mong được chỉ giáo”
Đối diện Kiếm Sinh ôm quyền nói.
Hai bên đơn giản giới thiệu tiếp theo liền lao vào chiến đấu.
Hồ Tứ Hải xuất thủ trước, hắn nhảy người đánh ra một chưởng sau lưng hắn vô số linh khó hóa thành hải dương biến lớn, hải dương hóa thành sóng thần thẳng ép Kiếm Sinh mà đi.
Đối diện Kiếm Sinh thần sắc vô cùng bình tĩnh, hắn chầm chậm đưa tay cầm kiếm lên.
Hồ Tứ Hải nhìn thấy một màn này trong lòng nghi hoặc không thôi, đối phương không hề vận chuyển linh lực đây là muốn đầu hàng hay sao.
Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng hắn động tác vẫn không dừng lại, đại hải không ngừng hướng Kiếm Sinh ép tới.
Nhưng ngay khi đại hải chuẩn bị che lấp Kiếm Sinh lúc, Kiếm Sinh đột nhiên xuất kiếm, hắn kiếm chiêu không hề hoa lệ, chỉ đơn giản một kiếm chém ngang, không có bất kỳ động tác thừa nào khác.
Nhưng chỉ đơn giản một kiếm lại mang theo vô tận linh lực, một cái cự đại kiếm mang xuất hiện lấy không thể đỡ chi thế trực tiếp chém đôi đại hải, tất cả sóng nước hóa thành bọt khí không ngừng tiêu tán.
Không những thế một kiếm này còn chuẩn xác chém trung Hồ Tứ Hải, đem đối phương trực tiếp oanh xuống lôi đài.
Một chiêu này diễn ra quá nhanh, đợi đám người kịp phản ứng Hồ Tứ Hải đã bị oanh ra lôi đài rồi.
Đây là Kiếm Sinh đã thu tay đúng lúc nếu không một kiếm này tuyệt đối có thể chém giết Hồ Tứ Hải.
“Chuyện chuyện gì sảy ra”
“Ta cũng không biết nữa”
“Sao mới chớp mắt Hồ Tứ Hải đã bị oanh ra lôi đài rồi”
...
Thoáng trầm mặc sau khi chính là điên cuồng nghị luận bọn hắn đều kinh ngạc trước Kiếm Sinh thực lực, tuy đám người đã phần nào đoán được kết qua này nhưng bọn hắn không ngờ đối phương lại chiến thắng nhanh như vậy.
Cái này đơn giản chính là nghiền ép, nhưng Hồ Tứ Hải tu vi là võ tôn ngũ trọng đó a, một vị võ tôn ngũ trọng cứ như vậy bị một kiếm oanh ra lôi đài rồi, lúc nào võ tôn ngũ trọng lại yếu như vậy chứ, đánh với võ tôn tứ trọng liền không co sức phản kháng.
Mà bị đáng bay ra lôi đài Hồ Tứ Hải cùng một mặt mộng bức, mình cứ thế bị đánh bay rồi, chiêu thức cũng bị chém đôi.
“Hồ đạo hữu đã nhường rồi”
Trên lôi đài, Kiếm Sinh đối Hồ Tứ Hải ôm quyền nói, câu nói này đem mọi người kéo về thực tế từng cái dùng ánh mắt thán phục nhìn lấy Kiếm Sinh.
Có thể nhẹ nhàng đánh bại Hồ Tứ Hải như vậy đối phương chiến lực tuyệt đối không thua võ tôn thất trọng, thậm chí còn hơn.
Hồ Tứ Hải nghe được Kiếm Sinh lời nói hắn lơ ngơ đứng dậy hướng Kiếm Sinh thi lễ đám lại hắn còn chưa hồi thần lại sau một chiêu vừa rồi đây.
...
Cùng lúc đó, trên đài cao chúng cường giả cùng chú ý đến trận chiến này, từng cái ánh mắt trở nên lập lòe nhìn lấy Kiếm Sinh.
Người bên dưới chỉ là võ tôn lục trọng trở xuống bọn hắn căn bản không thể nhìn ra môn đạo, nhưng bọn hắn là bán thánh, đại tôn, võ tôn đỉnh phong các loại cường giả, Kiếm Sinh chiêu thức bọn hắn ít nhiều cũng nhìn ra một chút huyền diệu.
Kiếm Sinh một kiếm này nhìn như vô cùng đơn giản một kiếm nhưng bản thân lại mang lấy huyền diệt.
Một kiếm lại ẩn chứ huyền diệu kiếm ý, cùng linh lực nhìn như tùy ý nhưng lại mang theo thiên địa chi thế cường hoành đến cực điểm.
“Lục đạo hữu đệ tử quản nhiên danh bất hư truyền, hôm nay bổn tọa đúng là mở rộng tầm mắt”
Một bên Vân Tôn đại tôn nói, hắn nói là lời nói thật, Kiếm Sinh một kiếm kia cho dù là đối với đạo pháp am hiểu, không chế linh lực hay vận dụng kiếm ý đều tinh vi đến cực điểm, cho dù là hắn vị đại tôn này cũng cảm thấy không bằng.
Nhưng phần nhiều chính là chấn kinh, mấy chục năm trước Kiếm Sinh từng làm trọng thương một vị võ tôn thất trọng cảnh cường giả điều này hắn biết, nhưng lúc đó Kiếm Sinh chỉ là xuất kỳ bất ý, đối phương cũng it nhiều khinh thị lúc này mới đắc thủ, nhưng hôm nay khác biệt.
Kiếm Sinh có thể một kiếm nhẹ nhàng chặt đứt Hồ Tứ Hải đại chiêu, điều này cho thấy Kiếm Sinh chiến lực đã không thua võ tôn cao giai cường giả.
Quan trọng nhất là Kiếm Sinh tiến cảnh tốc độ, chỉ trong vòng mấy chục năm đối phương liền tăng lên ba cấp trở thành võ tôn tứ trọng cảnh cường giả.
Phải biết bình thường võ tôn hao phí ba bốn mươi năm mới có thể tiến thêm một tiểu cảnh giới là bình thường, thậm chí có người hoa càng lâu, nhưng Kiếm Sinh đây, bốn mươi năm liền tăng lên ba cái tiểu cảnh giới thử hỏi Vân Tôn đại tôn làm sao không kinh ngạc cơ chứ.
Lại để cho đối phương thêm một hai trăm năm đối phương liền đạt đến cái nào độ cao, Vân Tôn đại tôn cũng không biết được.
Xung quanh chúng cường giả cũng biểu tình hâm mộ, Ngạo Thiên thành có vị này kỳ lân tử tương lại đều có thể, quan trọng là vị kỳ lân tử này đã trưởng thành không chỉ áp lấy cùng thế hệ thiên kiêu mà còn chực chỉ thế hệ trước tiền bối.
Lấy Kiếm Sinh thiên tư, chỉ cần cho hắn thời gian hắn nhất định sẽ đăng lâm bán thánh cảnh, thậm chí thánh cảnh cũng không biết chừng, loại này thiên kiêu ai cũng không biết tương lai sẽ đi đến bước nào.
Chúng cao tầng bắt đầu nhìn Kiếm Sinh với một con mắt khác, lấy đối phương thiên tư cùng lực lượng đã có thể cùng bọn hắn nhưng cao tầng này so sánh.
Mấy thế lực lúc đầu khinh thị Kiếm Sinh tuổi trẻ tu vi yếu cũng thu lại lòng khinh thị của mình, đùa gì vậy, một cái có thể một kiếm chém bay võ tôn ngũ trọng cường giả thiên kiêu há bọn hắn có thể kinh thị.
“Sinh nhi tuổi trẻ háo thắng mong các vị đừng chê cười?”
Lục Nam mỉm cười nói, tùy lời nói có chút trách khứ ngữ điệu nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn lời nói tràn đây tự hào.
Đối với cái này đám người chỉ cười không nói, không có cách ai bảo nhà người ta ra đời thiên kiêu như vậy đây.
...
Dưới lôi đài, sau khi đánh bại Hồ Tứ Hải, Kiếm Sinh lại trở về lôi đài trung tâm chờ đợi tiến theo khiêu chiến.
Có Hồ Tứ Hải một cái giáo huấn, đám người không giám lỗ mãng, bọn hắn biết bình thường võ tôn ngũ trọng đi lên tuyệt đối chỉ có bị ngược phần.
Đang lúc đám người suy nghĩ mung lung, đột nhiên một bóng người bay lên lôi đài đứng đối diện với Kiếm Sinh.
Người này là một vị công tử ăn mặc nho nhã lịch thiệp, trên thân hắn tản mát ra một cỗ bá khí khiến người ta cảm giác ngạt thở, say lưng hắn u lấy một bả đại đạo, đại đao rất lớn còn to hơn cả cơ thể hắn.
Nhìn phục sứ của hắn mọi người rất nhanh liền nhận ra, vị công tử ca này chính là Nam Cung gia người.
Người đến là Nam Cung Văn Trác, Nam Cung gia xuất xắc nhất chữ văn hậu bối, bây giờ đã có võ tôn lục trọng cảnh giới tu vi.
“Tại hạ Nam Cung Văn Trác, đến đây tỉ thí mong đạo hữu chỉ giáo”
Nam Cung Văn Trác ôm quyền nói.
“Tại hạ Kiếm Sinh mong được chỉ giáo”
Kiếm Sinh đồng dạng ôm quyền nói.
Hai người đứng đối diện nhau, tuy cả hai chưa có xuất thủ nhưng chỉ khí thế cả hai phát ra thôi cũng đủ khiến đám người tâm thần run mạnh rồi.
Đồng thời đám người cũng hiện ra hứng thú biểu lộ, không biết ai trong số hai vị thiên kiêu này sẽ thắng đây.