Thiên Đế Vô Thượng

Chương 67: Trần Hoa, Mộc Hoành



Thời gian như nước, rất nhanh ba ngày đã trôi qua.

Diệp Tinh thương hội sáng sớm.

Sáng sớm, Lưu Vân đã dậy từ lâu, hắn sớm dùng bữa sau đó liền bắt đầu ngồi sếp bằng tu luyện.

Ba ngày này dưới sự trợ giúp của đan dược Lưu Vân linh lực đã khôi phục đỉnh phong, nhờ lần trước chữa trị cho Trần Nhật Nam, hắn đối luyện ngục tử hỏa khả năng không chế có nhiều sở ngộ, sau nhiều lần luyện tập, việc điều khiển tử hỏa cũng thành thục hơn.

Đang lúc Lưu Vân ngồi sếp bằng tu luyện đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Lưu Vân đệ đệ ta có thể vào được hay không?”

Bên ngoài người gõ cửa không phải ai khác chính là Diệp Yên Nhiên.

Mấy ngày qua nàng luôn đối Lưu Vân bên này để ý, hơn nữa Diệp Yên Nhiên còn bắt Lưu Vân gọi nàng làm Yên Nhiên tỉ, lúc đầu Lưu Vân nhất quyết không chấp nhận, những là Diệp Yên Nhiên quá khó đối phó, Lưu Vân không chấp nhận nàng liền nằm trên giường hắn không đi, hết cách Lưu Vân đành phải thỏa hiệp, dù sao Diệp Yên Nhiên tuổi tác đích thực lớn hơn Lưu Vân hắn cũng không nói được gì.

“Vào đi”

Lưu Vân đình chỉ tu luyện, hắn mở mắt ra nói, Diệp Yên Nhiên giờ này đến gặp hắn chắc chắn là có chuyện.

Rất nhanh Diệp Yên Nhiên đã vào trong phòng, nàng đối Lưu Vân nói.

“Trần gia tam tiểu thư đến đây tìm ngươi, nàng là thay Trần gia chủ hỏi người lúc nào mới có thể đến Trần gia trị bệnh”

Ba ngày này Trần gia tam tiểu thư Trần Hoa ngày nào cũng đến Diệp Tinh thương hội tìm gặp Lưu Vân nhưng Diệp Yên Nhiên lấy lí do Lưu Vân linh lực còn chưa khôi phục thoái thác không gặp, đến bây giờ Lưu Vân linh lực đã khôi phục tốt nàng mới đến nói với Lưu Vân một tiếng.

“Trần gia tam?”

Lưu Vân hơi nghi hoặc nói, nghe Diệp Yên Nhiên nói hình như người này là Trần Nhật Nam con gái.

“Đúng, nàng là Trần gia chủ thứ ba nữ nhi tên Trần Hoa, dung mạo rất xinh đẹp, tuổi cùng ngươi không tương đương thì phải”

Diệp Yên Nhiên nói, nàng ánh mắt có chút sâu xa nhìn lấy Lưu Vân.

Diệp Yên Nhiên là người sắc xảo nàng làm sao không biết Trần Nhật Nam ý đồ, Trần gia nhiều người như vậy sao hết lần này đến lần khác phải phái Trần Hoa đến, chuyện này không cần nói cũng biết.

Lưu Vân nhìn đến Diệp Yên Nhiên sâu xa ánh mắt tròn lòng cũng nhảy một cái sau đó là cười khổ, Trần Nhật Nam đây là muốn cho con gái đi quyến rũ hắn a.

“Thế nào ngươi muốn gặp không đó, dù sao người ta cũng chờ ngươi thật lâu”

Diệp Yên Nhiên cười nói những Lưu Vân nghe đến chính là lời nói trêu ghẹo hắn khuôn mặt non nớt không nhịn được mà đỏ lên.

“Gặp, ta cũng định đến Trần gia giúp Trần gia chủ trị bệnh.”

Lưu Vân mặt vẫn còn đỏ nói, hắn thật là muốn đến Trần gia chữa bệnh.

Những Diệp Yên Nhiên lại không nghĩ như vậy, nàng khóe miệng hơi vễnh một cái sau đó đưa Lưu Vân đến gặp Trần Hoa.

Đối với cái này Lưu Vân chỉ có thể cười khổ không thôi, hắn thật chỉ là vì đi chữa bệnh a.

Diệp Tinh thương hội phòng tiếp khách, một vị áo vàng, hoa dung tuyệt sắc nữ tử đang ưu nhã ngồi trên ghế thưởng trà, nàng chính là Trần gia tam tiểu thư Trần Hoa.

“Trần tiểu thư, ta đã đưa Lưu Vân đến”

Diệp Yên Nhiên cùng Lưu Vân đồng thời đến phòng tiếp khách, Lưu Vân không nhịn được mà nhìn Trần Hoa thêm một chút.

Trần Hoa không hổ danh là Hoàng thành top năm đại mỹ nữ, khuôn mặt tinh xảo, da thịt trăng tựa tuyệt đông, nàng trên mình còn mang một loại ưu nhã vị đạo, thật như một vị tuyệt trần tiên nữ vậy.

“Tại hà Lưu Vân xin chào Trần tam tiểu thư”

Lưu Vân hơi chắp tay nói, đây là lần đầu tiên hắn gặp Trần gia tam tiểu thư một chút lễ nghi là không thể thiếu.

“Hóa ra là Lưu công tử, Trần Hoa hạnh ngộ”

Trần Hoa cũng đứng dậy đối Lưu Vân chắp tay chào hỏi, nàng cũng đang đánh giá Lưu Vân, Lưu Vân đồng dạng cũng làm cho nàng kinh ngạc.

Trước khi đến đây Trần Nhật Nam đã nói với nàng Lưu Vân còn rất trẻ nhưng Trần Hoa không thể ngờ được Lưu Vân lại trẻ đến như vậy, xem tướng mạo này chắc cùng nàng tuổi tác không chênh lệch là bao.

Trẻ như vậy liền có thể chữa trị cho nàng phụ thân thương thế còn là một vị tứ trọng tiên thiên đại võ sư, Trần Hoa không kinh ngạc sao được chứ.

“Tam tiểu thư, lúc nào chúng ta mới đến Trần phủ vậy?”

Lưu Vân đối Trần Hoa hỏi.

“Lưu công tử gọi Trần Hoa liền được, nếu Lưu công tử không còn chuyện gì vậy chúng ta bây giờ liền đi”

Trần Hoa từ tốn nói.

“Được”

Lưu Vân đáp ứng nói.

“Lưu Vân đệ đệ đến Trần phủ vui vẻ nha”

Đứng một bên Diệp Yên Nhiên vừa cười vừa nói, nhất là từ “vui vẻ” nàng càng nhấn mạnh một cái.

Nghe đến lời này Lưu Vân ngụm lão huyết kém phun ra, hắn trợn mắt nhìn Diệp Yên Nhiên một cái sau đó bất lực đi theo Trần Hoa, cô tỷ tỷ này đúng là chỉ biết đi chọc hắn.

Hoàng thành Trần gia,

Làm Hoàng thành đại gia tộc một trong, Trần Phủ xa hoa mức độ có thể nghĩ, tuy so ra kém Diệp Tinh thương hội một chút nhưng vẫn xứng đáng là Hoàng thành một đại kiến trúc.

Trần gia khoảng cách Diệp Tinh thương hội cũng không quá xa, Lưu Vân cùng Trần Hoa ngồi xe ngựa nửa canh giờ là tới.

“Tam tiểu thư”

Hai người đi vào to lớn đại môn, hộ vệ vội vàng đối Trần Hoa chào hỏi, hai ngươi cùng đi vào Trần gia.

Vừa mới bước vào Trần phủ, điều đầu tiên Lưu Vân nhận định chính là rộng, Trần Phủ bố cục vô cùng rộng rãi, so Lưu phủ to lớn gấp mấy lần.

Lưu Vân chú ý đến, Trần phủ một bên có một cái to lớn diễn võ trường, đây chính là Trần Phủ tử đệ luyện công cùng giao lưu chỗ.

Cái này so với Diệp Tinh thương hội diễn võ trường to lớn hơn rất nhiều, cũng phải thôi, Diệp Tinh thương hội ngoài Diệp gia định cư địa phương còn là một nơi buôn bán, ai lại đem một cái to lớn diễn võ trường làm nơi hay làm ăn bao giờ, quá phản cảm.

Lưu Vân liếc nhìn diễn võ trường một chút sau đó liền đi theo Trần Hoa đến Trần gia hậu viện.

“Trần Hoa muội muội ngươi đi đâu vậy?”

Hai người vừa đi đến hành lang, một vị tuấn lãng thanh niên đã nhảy ra chắn trước mặt bọn họ, hắn vui cười đối Trần Hoa hỏi.

“Mộc Hoành ngươi đến đây làm gì?”

Trần Hoa đối tuấn lãng thanh niên ghét bỏ nói.

Tuấn lãng thanh niên tên Mộc Hoành là Mộc gia gia chủ con trai thứ tư, tư chất cũng khá tốt là Hoàng thành bát kiệt một trong, mới hai mươi lăm tuổi đã là một vị tiên thiên đại võ sư nhất trọng.

Chỉ là Mộc Hoành tính tình háo sắc, ưa thích trêu đùa nữ nhân bởi vậy Trần Hoa đối với hắn vô cùng ghét bỏ, nhất là mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đầy lửa nóng của hắn nàng đối với hắn ghét bỏ lại tăng thêm một phần.

Đối diện Mộc Hoành không vì Trần Hoa ghét bỏ câu nói mà tức giận, hắn cười nói

“Ta cùng phụ thân đến đây thăm hỏi Trần bá phụ thương thế thuận tiện đến đây thăm muôi”

“Không cần”

Trần Hoa mặt không biểu tình nói sau đó nàng cùng Lưu Vân lách qua Mộc Hoành tiến tục đi tới Trần Nhật Nam chỗ ở.

“Ngươi là ai vậy?”

Mộc Hoành đột nhiên chặn Lưu Vân lại ghen ghét hỏi, Trần Hoa đối Lưu Vân cười nói Mộc Hoành đã sớm nhìn tại trong mắt.

“Mộc Hoành đây là cha ta khác quý ngươi đừng có mà quá phận”

Trần Hoa quát nói, nàng thật sợ Mộc Hoành sẽ có hành động thiếu suy nghĩ gì, nếu để Lưu Vân không vui vậy được không bù mất.

“Ta đâu có làm gì đâu, ta chỉ muốn cùng vị huynh đệ này làm quen một chút mà thôi”

Mộc Hoành cười cười nói, hắn đến bên cạnh Lưu Vân sau đó một tay đặt lên vai cái sau, tiên thiên đại võ sư uy áp bộc phát chực ép về phía Lưu Vân.

“Mộc Hoành ngươi cùng quá phận”

Trần Hoa kinh hô nói, nàng thật không ngờ Mộc Hoành lại làm như vậy, lần này Trần Hoa thất không biết phải làm sao.

Mộc Hoành hoàn toàn không nghe Trần Hoa, hắn liền tục vận dụng uy áp ép về phía Lưu Vân, trong mắt hắn Lưu Vân chỉ là một tên sâu kiến vậy mà dám cùng hắn tranh dành nữ nhân?

Chỉ là Mộc Hoành tiên thiên đại võ sư nhất trọng uy áp làm sao có thể ép được Lưu Vân, mặc kệ hắn uy áp như thế nào triển khai Lưu Vân vẫn đứng đó căn bản không thụ ảnh hưởng.

Đùa hắn một tên tiên thiên đại võ sư tứ trọng sẽ bị một tên tiên thiên đại võ sư nhất trọng uy áp ép?

Đối diện Mộc Hoành trong lòng nhảy một cái, lúc đầu gặp mặt Lưu Vân không hề triển lộ tu vi bởi vậy Mộc Hoành lầm tưởng Lưu Vân là một người bình thường nhưng hắn biết bản thân sai rồi.

Có thể đứng đó tiếp nhận uy áp của hắn, Lưu Vân tu vi ít nhất cũng là tiên thiên đại võ sư nhất trọng đại viên mãn cảnh giới, Mộc Hoành minh bạch vì sao Trần Hoa lại đối Lưu Vân khách khí như thế.

“Đủ chưa”

Lưu Vân đột nhiên lên tiếng, một đạo uy áp theo trên người hắn bộc phát trực tiếp đánh tan Mộc Hoành uy áp chực ép thẳng về phía cái sau.

Mộc Hoành chỉ là tiên thiên đại võ sư nhất trọng tu vi làm sao có thể kháng chịu được Lưu Vân uy áp, rất nhanh hắn đã bị ép không thở nỗi.

“Lưu công tử xin thủ hạ lưu tình”

Trần Hoa lên tiếng ngăn cản, đây là Trần gia, Mộc Hoành mà sảy ra chuyện gì vậy rất khó bàn giao với Mộc gia chủ.

Nghe được Trần Hoa lời nói, Lưu Vân liền thu uy áp lại, hắn không để ý đến đang quỳ xuống đất ho khan Mộc Hoành trực tiếp vượt qua đối phương cùng Trần Hoa rời đi.