Huyền Vân tông quảng trường.
Diệp Thiên Hoành, Tam Nguyên, Thương Cực, Hoàng Sơn đại trưởng lão không ngừng lao vào nhau, khủng bố song xung kích không ngừng khuếch tán khiến tán khiến không ngừng có Huyền Vân tông đệ tử thu thương lui ra xa.
Về mặt tu vi Diệp Thiên Hoành hiển nhiên có ưu thế tuyệt đối nhưng Tam Nguyên ba người cũng không phải hạng người vô danh, ba người liên thủ vậy mà có thể cùng Diệp Thiên Hoành chiến bình.
Dưới mặt đật Lưu Vân đôi mắt không rời nhìn đến không trung chiến đấu, bốn người này tốc độ kiến hắn khó mà nắm bắt, đây chính là cường giả giao chiến, quả nhiên kinh tế hãi tục.
“Oanh”
Diệp Thiên Hoành cùng Tam Nguyên ba người công kích va chạm vào nhau, cường hoành sóng xung tùy ý lan tràn, bụi đất bay tung tóe, công kích lẫn nhau tiêu trừ, bốn người đồng thời lui lại, hai bên nghiêm túc nhìn đối phương.
Tam Nguyên đám người trong lòng không khỏi trầm xuống, đúng như bọn hắn nghĩ, ba bọn hắn cùng nhau liên thủ cũng không làm gì được Diệp Thiên Hoành người này.
Diệp Thiên Hoành trong lòng cũng rất lo lắng, nếu không nhanh chiến thắng ba người này đem Lưu Vân đám người xuống núi chỉ sợ biến số sẽ phát sinh, dù sao Huyền Vân tông tông chủ cùng tiền nhiệm tông chủ còn chưa xuất hiện, hai người này mới là Huyền Vân tông cao nhất chiến lực.
“Hư, ba người các ngươi nghĩ có thể thắng được ta hay sao?”
Diệp Thiên Hoành hừ lạnh một tiếng, không gian xung quanh nhiệt độ không ngừng hạ thấp, quanh thân Diệp Thiên Hoành nhiệt độ hạ thấp đế nỗi xuất hiện một tầng băng xương.
Đột nhiên trên bầu trờ xuất hiện lốm đốm bông tuyết, theo thời gian trôi qua bông tuyết rơi xuống ngày càng nhiều.
Những bông tuyết này chính là do Diệp Thiên Hoành thi triển chiêu thức khiến nhiệt độ quá thấp gây ra.
Có một đệ tử Huyền Vân tông không nhịn được dơ tay thử chạm một cái, vừa chạm vào bông tuyết trong nháy mắt hắn liền rụt tay lại, trên ngón tay hắn xuất hiện một vết rách nhỏ, điều đó đã cho thấy nhưng bông tuyết sắc bén bao nhiêu, vừa chạm liền bị thương.
Một bông tuyết liền như vậy, đỡ lấy đầy trời bông tuyết đang không ngừng rơi xuống, Huyền Vân tông đám đệ tử, trưởng lão nhìn đến đầy trời bông tuyết đang rơi xuống trong mắt tràn đầy e ngại.
“Là “Tuyết vũ”, Diệp Thiên Hoành lão đầu, lần này làm thật rồi”
Hoàng thất lão tổ nhìn đầy trời tuyết rơi nói, “Tuyết vũ” là Diệp Thiên Hoành thành danh chiêu thức cũng là lý do vì sao Diệp Thiên Hoành được mệnh danh là băng vương, đây là chân chính đại sát chiêu, lực sát thương trên diện rộng có thể xem là nhất lưu.
Tam Nguyên ba người nhìn đến đầy trời tuyết vũ đang rơi xuống trong mắt tràn đầy e ngại, bọn hắn đều biết “Tuyết vũ” chiêu thức này uy lực.
“Nhanh tạo binh chướng bảo vệ các đệ tử”
Tam Nguyên ngay lập tức hạ lệnh, Diệp Thiên Hoành chiêu này lực sát thương trên diện rộng quá lớn, làm không cẩn thận các đệ tử sẽ xuất hiện tử thương.
Được lệnh của Tam Nguyên, các võ linh trưởng lão nhanh chóng phối hợp tạo ra một cái bình chướng bảo vệ các đệ tử khỏi “Tuyết vũ”.
Diệp Thiên Hoành cũng muốn làm hại nhóm Huyền Vân tông đệ tử, tuyết vũ không rơi xuống Huyền Vân tông các đệ tử mà cuộn thành một trận lốc xoáy màu trắng.
Diệp Thiên Hoành đưa tay một chưởng, lốc xoáy tuyết lao thẳng về phía Tam Nguyên đám người.
Tam Nguyên đám người đứng thành một đường thẳng, bọn hắn đồng thời đánh ra bản thân mạnh nhất công kích.
Ba đại công kích cùng cơn lốc tuyết lần nhau va chạm, bông tuyết bay toán loạn, một phần bông tuyết rơi vào Huyền Vân tông đệ tử nhưng đã được bình chướng ngăn cản, một phần khác rơi vào Hoàng thất lão tổ đám người nhưng Hoàng thất lão tổ chỉ vung tay một cái, những bông tuyết kia liền tan biến.
“Tuyết vũ” vô cùng cường đại, Tam Nguyên ba người cùng nhau thả ra công kích nhưng vẫn không thể ngăn cản, giằng co một lát, lốc tuyết liền đánh ta Tam Nguyên đám người công kích sau đó lao về phía bọn hắn.
Tám Nguyên đám người chỉ có thể thi triển thủ đoạn phòng ngự, Diệp Thiên Hoành liền thi triển lốc tuyết không ngừng hướng Tam Nguyên đám người, nhưng đột nhiên hắn cảm giác sau lưng phát lạnh.
Diệp Thiên Hoành chỉ kịp ngưng tụ một cái băng thuẫn bảo vệ sau lưng, ngay lúc đó Thương Cực đột nhiên xuất hiện chém hắn sau lưng nhưng chỉ có thể chém được nửa cái băng thuẫn liền bị dừng lại.
Diệp Thiên Hoành đạt được thở dốc, hắn quay người lại một chưởng đánh thẳng vào Thương Cực trướng ngươi, cái sau cũng huy trưởng chống lại nhưng hiển nhiên Thương Cực không phải Diệp Thiên Hoành đối thủ, hắn bị Diệp Thiên Hoành đánh bay ra ngoài.
Nhưng bởi vì Diệp Thiên Hoành phân tâm bởi vậy lốc tuyết đã bị Tam Nguyên đám người liên thủ phá đi.
Vừa phá lốc tuyết trong nháy mắt, Tam Nguyên liền bay lên tiếp lấy Thương Cực, cái sau không nhịn được mà ho ra một ngụm máu tươi, hiển hiên Thương Cực đã thụ thương.
Diệp Thiên Hoành được thế không tha người, hắn ngay lập tức tung trưởng lập tức một cái cự đại trưởng ấn hướng Tam Nguyên hai người đánh tới.
Tam Nguyên cùng Thương Cực hai người vội vàng huy chưởng đón đỡ nhưng lại bị Diệp Thiên Hoành trưởng ấn đánh bay.
“Oanh”
Đột nhiên một đạo màu trắng lôi điện đánh về phía Diệp Thiên Hoành, đây là Huyền Vân tông hộ tông đại trân công kích.
Huyền Vân tông hộ tông đại trận là do Huyền Vân tông khai tông tổ sư mời đến một vị trận hoàng tọa dựng, tuy qua nhiều năm uy lực có phần nào giảm xuống nhưng có thể đánh giết võ vương cường giả là không nói suông.
Diệp Thiên Hoành buộc phải từ bỏ truy kích Thương Cực cùng Tam Nguyên hai người, hắn hai tay giao nhau, vô số bông tuyết hướng Diệp Thiên Hoành hội tụ mà tới hóa hành một cáu to lớn cự thuẫn chống lại bạch sắc lôi điện.
Thương Cực cùng Tam Nguyên ngay lập tức chạy về phía mắt trận, bọn hắn tiếp nhận chỉ huy trận pháp công kích Diệp Thiên Hoành.
Có hai vị võ vương cường giả duy trì, bạch sắc lôi điện uy lực tăng lên không ít, Diệp Thiên Hoành chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.
Hoàng Sơn đại trưởng lão nhìn thấy Diệp Thiên Hoành chật vật tránh đi bạch sắc lôi điện trên mặt nhất thời vui vẻ không thôi.
Hắn nhìn đến Lưu Vân trong mắt vô cùng lạnh lẽo, tất cả là vì tiểu tử này nếu không bọn hắn sẽ không chật vật như vậy, hôm nay tiểu tử này phải chết như vậy mới có thể vãn hồi Huyền Vân tông mặt mũi.
Đột nhiên Hoàng Sơn đại trưởng lão cảm thấy sau lưng đột nhiên phát lạnh, hắn vôi thi triển thủ đoạn phòng ngự nhưng một cái trưởng ấn đánh đánh trên người hắn, Hoàng Sơn đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi sau đó bay ra ngoài.
Rầm
Hoàng Sơn đại trưởng lão bị đánh lên một cái cột đá, khiến cột đá bị chia năm xẻ bảy, hắn gian nan bò dậy, người xuất thủ là Trần Nhật Nam.
Nhân lúc mọi người đều chú ý vào Diệp Thiên Hoành hắn liền tổ chức đánh lén, mà đối tượng đánh lén hiển nhiên là Hoàng Sơn đại trưởng lão, hiển nhiên Trần Nhật Nam đã thành công.
“Trần Nhật Nam”
Tam Nguyên cùng Thương Cực đồng thời gầm lên giận dữ, bọn hắn muốn huy động trận pháp lôi điện tấn công về phía Trần Nhật Nam, nhưng Diệp Thiên Hoành công kích đã đến khiến bọn hắn không thể không huy động trận pháp chống đỡ.
Diệp Thiên Hoành công kích bị Tam Nguyên cùng Thương Cực đón đỡ về sau hắn liền thuấn di đến Trần Nhật Nam bên người.
Hai người không hẹn mà nhìn nhau gật đầu một cái, đột nhiên Trần Nhật Nam cùng Diệp Thiên Hoành đồng thời đánh về trận pháp bên cạnh, cường hoành công kích kiến trận pháp bị đánh mở một lỗ lớn.
Diệp Thiên Hoành cùng Trần Nhật Nam mỗi tay xách một người lao ra khỏi trận pháp, chỉ cần ra ngoài vậy mọi chuyện liền dễ dàng, nhưng mọi chuyện không đơn giản như bọn họ nghĩ, không đợi bọn hắn kịp thoát ra, trận pháp lỗ hỗ liền nháy mắt phục hồi, Diệp Thiên Hoành cùng Trần Nhật Nam đều dự cảm đến có điều không ổn.