Mở màn, Tần Bách phóng xuất uy áp khiến tất cả những người xung quanh không khỏi tán dương gã. Ngay sau đó, gã tung một chưởng về phía Mục Hạo. Gã chắc chắn rằng tên này nhất định sẽ run lên vì sợ nhưng hiện thực lại trái với suy nghĩ non nớt của gã.
Ánh mắt Mục Hạo từ đầu đến cuối đều lạnh như băng, không thèm liếc nhìn gã một cái mà giơ tay ra hóa giải một chưởng ấy. Tần Bách kinh ngạc há hốc mồm nhìn chiêu mình vừa tung ra lại bị hóa giải dễ dàng như vậy. Bên này, Mục Hạo thầm cười trong lòng nhưng cũng không khinh địch như gã.
"Ngươi đoán xem bản thân mình sẽ bị ta đá đít như thế nào ra khỏi lôi đài thế nào." Mục Hạo tiến lên, ánh mắt băng lãnh hỏi.
Trong lòng Tần Bách giờ cảm thấy có hơi run sợ trước hắn. Gã đã đặt cược bảo vật Tân Linh Nguyệt Kiếm của Tần gia được truyền từ bao đời. Nếu thất bại ở đây nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Đến lúc đó cha gã sẽ không nhân nhượng mà thẳng tay giết gã mất!
"Đạo Nhật Thiên Lưu!" Mục Hạo nắm chặt trường thương trong tay, vận linh lực khắp cơ thể, từ sau lưng hắn hiện ra một hình người có ba đầu sáu tay, mỗi bàn tay cầm một loại vũ khí khác nhau, trên đầu còn có một cái mặt trời nhỏ được bao quanh bởi những đạo quang đủ màu. Hắn cầm trường thương thủ thế rồi bổ thẳng một đường xuống chỗ Tần Bách: "Tỏa Lan Áp Ba Đức Hỏa Thần!"
Chỉ bằng một đòn này mà xung quanh dường như nóng lên một cái kỳ quái. Chén trà trong tay Mâu Thành Vũ rung động không ngừng, hắn nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đó rồi nhanh chóng đến gần lôi đài.
Tần Bách nhìn chiêu mà Mục Hạo đang thi triển, trong lòng không khỏi sợ hãi mà bất giác run rẩy. Mục Hạo hạ chiêu xuống khiến gã văng ra khỏi lôi đài, tạp thành một đống tro tàn trên nơi hắn nằm. Tần Phong và những người Tần gia, Vân gia nhanh chóng đến xem Tần Bách thế nào. May mắn là giữ được mạng nhưng cũng bị tổn thương ít nhiều.
"Mang tên phế vật của Tần gia về ngay. Nếu không bổn thiếu gia sẽ giết hắn ngay tại đây. Về phần Tân Linh Nguyệt Kiếm, Mục Hạo đây không khách khí nhé." Mục Hạo đắc thắng quay sang Nguyên Ly đang mỉm cười hài lòng.
"Người chiến thắng chính là đại thiếu gia Mục gia Mục Hạo!" Nguyên Ly nhìn xung quanh rồi hô lớn.
Cảnh tượng này khiến đầu Mâu Thành Vũ đau như búa bổ. Bỗng nhiên hắn nhớ đến vài chuyện về Tỏa Lan Áp Ba Đức Hỏa Thần mà Mục Hạo dùng. Đây đúng là bị Ba Ngải Tư chơi xỏ mà!
_ _ _ _ _
Khách điếm.
Trở về khách điếm, Mâu Thành Vũ kéo cả hai tỷ muội họ Nguyên đi tìm y hỏi lý lẽ về chuyện của Mục Hạo. Hắn nhớ là Tỏa Lan Áp Ba Đức Hỏa Thần đã biến mất từ rất lâu rồi, chỉ sau Thất Đại Họa Thủ vài vạn năm. Y rốt cuộc là ai mà biết về chuyện này vậy chứ?
Ba Ngải Tư cũng không giấu mà kể. Từ thời thượng cổ, ngoài Tứ Đại Hung Thú, Tứ Đại Thánh Thú, Thiên giới, Ma giới, Minh giới, Thánh Mẫu nương nương và nhiều thứ khác thì có một thế lực được gọi là Nguyên Thủy Tiên Trụ chính là những nguyên tố ngũ hành trong linh căn hiện giờ. Mỗi một người đều chống đỡ một nguyên tố nhưng sau này thì có một sự kiện lớn xảy ra.
Năm Thừa Đế thứ 16 vạn 902, Tùy Duyệt Đế quân Lăng Túc cảm thấy sự tồn tại của các Nguyên Thủy Tiên Trụ quá nguy hiểm nên đã dẫn quân đi diệt. Hai mươi chín người không chịu thua liền chiến đấu với hắn đến cùng nhưng kết quả vẫn là không thể địch lại tất cả cường giả của Thiên giới.
Cuối cùng, tất cả đều chết nhưng Minh Vương đời thứ 26 không chấp nhận nên đã lén lút đem bọn họ đi đầu thai rồi sau này trở về giết Lăng Túc nhưng không may hắn phát giác được. Lão Minh Vương sau đó chết không nhắm mắt rồi Lăng Túc sau đó cũng không bình yên gì mà bị đệ tử Lăng Tư Hàn giết, cướp ngôi Đế Quân. Lịch sử một lần nữa bị thay đổi.
"Vì là chuyển kiếp của Tỏa Lan Áp Ba Đức Hỏa Thần nên là Mục Hạo sẽ dễ dàng phát triển về Hỏa căn hơn người thường. Quan trọng nhất ta cũng tìm được Hồi Thủ Ca Tư Lệ Thủy Thần rồi, là Mục Lân." Ba Ngải Tư hờ hững nói.
Nghe xong câu này, ai cũng muốn nhồi máu cơ tim vì y. Thật không ngờ sống trên đời lại có chuyện tốt thế này. Nhưng quan trọng là tìm được rồi thì làm gì? Không lẽ phải lập lại Nguyên Thủy Tiên Trụ?
Đúng lúc đó thì Hoằng Yến bước vào với một khay đồ ăn trên tay. Nàng hí hửng bảo mọi người đến ăn cho vui chứ một mình nàng ăn thì buồn lắm. Do không thể từ chối ánh mắt lung linh của nàng nên tất cả chỉ đành nghe theo.
"Hôm nay ta đã cố gắng học nấu mấy món như là phật nhảy tưởng, gà cung bảo, vịt quay và dê nướng đấy. Mọi người ăn nhiều vào!" Hoằng Yến vô tư nói khiến y như nghe thấy có tiếng sét đánh xuống.
Đoàng!
Nàng chính là công chúa của Xà tộc, con gái cưng của Xà Vương! Để một công chúa tự thân xuống bếp thế này thì làm sao mà còn mặt mũi để ăn nói với Xà Vương cho đủ phải phép đây?! Có khi bị giết mất!