Chúc Dung thấy mọi người nhìn mình có chút bối rối lui về phía sau. Thấy thế Hoắc Vũ Cơ đi lại vỗ vỗ đầu nàng làm một vẻ an tâm mỉm cười.
Nói về quan hệ bên trong đệ tử, ngoài Hoắc Vũ Cơ ra Chúc Dung không hề có ai là bạn bởi vì ai cũng sợ nàng cả. Nhận được sự cổ vũ từ vị Đại sư tỷ, nàng tự tin hơn không lùi nữa mà phi thân lên trên đấu trường đài.
Đưa tay ôm quyền với quản sự một cái sau đó cũng cúi người chào Bàng Lai. Dù sao tuổi của nàng cũng khá nhỏ lại có chút ngây thơ nên không có tỏ ra cao ngạo chút nào.
Nhìn thấy nữ tử trước mặt có chút sợ sệt, vẻ mặt ngưng trọng của Bàng Lai cũng thả lỏng một ít. Hắn mỉm cười nhưng không có đưa quyền đáp trả mà quay người ra sau cười cười.
“Lần này đúng là may mắn lên đầu tiên, gặp ngay một cô nương ngây thơ yếu đuối.” Hắn vừa đi vừa nghĩ thầm.
Thấy bộ dạng kiêu ngạo như vậy, quản sự thở dài một tiếng đi xuống đấu đài. Phía trên chỉ còn lại hai người đang đối mặt với nhau. Quản sự đưa tay ra hiệu, bốn phía xung quanh có bốn vị cường giả khác lập tức đưa tay kết ấn.
Trác Phàm nhìn một màn này cảm thấy kinh ngạc, theo lý thuyết thì hẳn là phải có đại trận thủ hộ, nhưng hắn không tìm thấy một chút hình dáng của trận pháp bên dưới.
“Tiểu sư muội, không cần phải chạy đi đâu. Ta chỉ cần danh ngạch không cần mạng ngươi a. Nếu đã là phế vật thì không cần ở trong Đại cơ phủ làm gì.”
Đang lúc hốt hoảng bỏ chạy, nghe Bàng Lai nói hai chữ “phế vật” làm Chúc Dung đừng lại không tiếp tục di chuyển nữa.
Đôi mắt nàng hiện ra tơ máu, một loạt ký ức như hiện rõ mồn một trong đầu. Lúc này đại trưởng lão nghe thấy Bàng Lai nói như vậy cũng lắc đầu nói thầm: “Xong rồi.”
Lần đó lão ta tìm thấy Chúc Dung khi đang ra bên ngoài du ngoạn, một đám cường giả không ngừng truy sát nàng ta. Cha của nàng vì trong lúc cấp bách truyền hết tất cả công lực cho nàng rồi làm bộ dáng tự bạo xông đến kẻ địch.
Sau khi biết đối phương chẳng qua là “đánh cái máu gà”, đám người kia lập tức xông đến. Nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ sợ sệt của nàng liền nổi máu tà dâm. Trong lúc nàng chống cự, một tên lúc đó còn nói to rõ: “Đừng có trách chúng ta, có trách thì phải trách lão già phế vật kia của ngươi mà thôi.”
Nhớ lại cảnh cha mình bị bọn chúng phanh thây, Chúc Dung đôi mắt xuất hiện huyết hồng lập tức xuất hiện dị tượng. Chỉ nghe một tiếng rồng ngâm trong cơ thể, đám người kia lập tức mất mạng chỉ còn lại một tên còn đang hoảng hốt kinh sợ.
Hắn nhìn ra được nàng không bình thường cho nên một đao muốn bổ chết nàng. Cũng may là Đại trưởng lão nhìn thấy vội vàng ứng cứu giết chết tên kia đồng thời mang nàng theo. Trải qua một thời gian rèn luyện Chúc Dung đã hoàn toàn nắm giữ được tu vi hiện tại có điều vẫn còn sợ hãi trong tâm trí.
Lời nói của Bàng Lai vừa hay đánh thức ngọn lửa tức giận trong người nàng.
Cảm thụ đầu quyền phía sau mang theo kình lực đánh tới, Chúc Dung đưa con mắt đầy sát khí nhìn Bàng Lai. Ngay lập tức thân hình hắn cứng đơ lại, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi. Một cảm giác ức chế từ tận bên trong cơ thể truyền đến.
Chỉ một cái mắt nhìn, Bàng Lai lập tức ngã người ra sau, đôi mắt trợn ngược. Có lẽ đến khi chết hắn vẫn không nhìn ra lý do tại sao lại chết như vậy.
Chúc Dung không hề dừng lại, một tiếng rồng ngâm bên trong cơ thể phát ra, cánh tay thoáng chốc xuất hiện một long trảo ảo ảnh quét ngang người làm thi thể Bàng Lai lập tức xé thành hai mảnh.
Hắn nhìn qua đám đệ tử một chút rồi chỉ vào một nam tử mập mạp nói: “Hứa Quân Mạc lên đây đấu với ta ba trăm hiệp.” Giọng nói của hắn mang theo vài phần chờ đợi.