Thiên Địa Đại Đạo

Chương 130: Vương hoa nhận chủ



Cảm nhận được dòng mùi tanh từ huyết dịch của Trác Phàm, đóa hoa kia bỗng nhiên run run sau đó phát ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt như ánh mặt trời lúc hoàng hôn trên bãi biển.

Thế nhưng không như tưởng tượng của hắn, vầng sáng từ Tương Tư Đoạn Trường Hồng đột nhiên đổi sang màu hồng nhạt, cánh hoa đột nhiên héo rủ lại.

“Không! Sao lại thế này?”

Trác Phàm không cam lòng, chẳng lẽ tình cảm của hắn dành cho Bạch Vân Vân vẫn chưa đủ thâm tình hay sao? Hắn không tin chuyện đó.

Nếu nói trên đời này ai là người Trác Phàm yêu thương nhất thì đó chắc chắn là nàng, Bạch Vân Vân. Đôi mắt dần chuyển sang điên cuồng, hắn lập tức bay lên không trung tìm xung quanh sau đó bay đến một đóa hoa tương tự.

“Phốc!”

Lại một ngụm tiên huyết phun ra, đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng này lại giống như lần trước trở nên khô cằn, thân cây rủ xuống triệt để chết đi.

Đại Lực Kỳ Lân nhìn thấy Trác Phàm chưa nhận biết được vấn đề bèn đi đến vỗ vai một cái. Cơn đau truyền đến làm tâm trí hắn dần bình tĩnh trở lại.

“Tiền bối, tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta rất yêu thương nàng, vì lí do gì mà nó không chịu chấp nhận ta?”

“Ài. Ngươi đúng là ngu ngốc.”

Đại Lực Kỳ Lân thở dài một tiếng sau đó chỉ tay về một khối băng lạnh toát ở phía xa nói.

“Ngươi thử phun một ngụm máu tươi lên đó xem.”

Trác Phàm hơi nghi hoặc nhưng cũng làm theo. Khối băng kia vừa dính phải huyết dịch của hắn lập tức tan ra, bằng mắt thường có thể nhìn rõ ràng.

“Có nhận thấy không? Bản thân ngươi có hai ngọn hỏa diễm phụ thể, chưa kể còn có ngọn Kim Viêm từ bọn chúng hợp lại cho nên máu tươi của ngươi có thể nói là nóng hơn bình thường. Tương Tư Đoạn Trường Hồng gặp phải nhiệt độ cao liền chết đi cũng là chuyện thường tình mà thôi.”

“Chẳng lẽ ta cứ như thế mà từ bỏ, Vân Vân nàng phải làm sao? Không được, nhất định là phải có cách nào đó.”

Tâm trí Trác Phàm lúc này không ổn định, hắn dùng nguyên thần dò xét, phát hiện một đóa hoa khác ở cách đó không xa. Ngoài ra đây đã là đóa cuối cùng còn tồn tại ở nơi này cho nên không thể mạo hiểm. Nếu như lần nữa thất bại, Bạch Vân Vân sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.

Trác Phàm vò đầu nghĩ cách, cơ hồ trên mắt đã bắt đầu xuất hiện vài đạo tơ máu. Hắn nhìn xung quanh một hồi cuối cùng dừng lại ở cái hồ nước ở đó.

“Phải rồi, nếu như huyết dịch của ta quá nóng thì chỉ cần làm cho nó lạnh lại là được.”

Một ý nghĩ táo bạo hiện ra trong đầu, Trác Phàm lập tức phi thân đến cạnh bờ hồ. Cảm nhận nhiệt độ hạ xuống, hắn cảm thấy vẫn chưa hài lòng, cơ thể có ba loại vương hỏa cho nên chút nhiệt độ này cơ bản không có tác dụng gì lớn.

Trong mắt hiện lên một tia quyết ý, Trác Phàm nhìn thẳng vào nước hồ, không chút do dự đưa tay không bụm lấy một chút nước hồ cọng cóng uống vào.

“Ngươi điên rồi, đó là cực hàn thủy đấy.”

Đại Lực Kỳ Lân thấy một màn này thất thanh la lớn, muốn tiến lên ngăn cản nhưng rồi lại thôi. Nếu Trác Phàm có chuyện gì thì làm sao ông có thể gặp lại hài tử của mình. Nhưng nếu Trác Phàm không thu phục được đóa hoa kia thì e rằng hắn có chết cũng sẽ không chịu rời đi.

Một cảm giác lạnh lẽo truyền qua thân thể Trác Phàm. Bắt đầu từ cánh tay khi chạm vào hàn thủy, sau đó cổ họng hắn như đóng băng, thậm chí các kinh mạch cũng theo đó đông cứng lại, nguyên lực lần nữa phong bế không cách nào vận hành hộ thân.

Nếu như không phải có Phần Viêm Hỏa cùng Thanh Viêm chủ động bảo vệ lục phủ ngũ tạng thì Trác Phàm bây giờ đã thành một cái thây lạnh ngắt.

Cố giữ cho mình tỉnh táo, Trác Phàm chạy đến bên cạnh đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng cuối cùng dùng hai tay đánh mạnh vào ngực mình. Lại một ngụm tiên huyết bay ra.

“Rắc”

Quả nhiên có tác dụng, lần này không như hai lần trước, Tương Tư Đoạn Trường Hồng phá đá mà ra. Đóa hoa theo đó cũng nở rộ ra phát ra ánh sáng hồng nhạt như một ngọn hoa đăng rực rỡ trong đêm tối.

Bông hoa ấy từ từ bay về phía Trác Phàm rồi lơ lửng ở đó. Bàn tay run đã bị đông cứng lại của hắn nhẹ nhàng đưa lên, cẩn thận bắt lấy đóa hoa kia như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ.

“Cuối cùng cũng thành c…!”

Nụ cười mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt tái mét kia. Trác Phàm chỉ kịp nói xong câu liền lập tức ngất đi nhưng bàn tay vẫn còn nắm chặt không buông thứ duy nhất có thể cứu mạng người yêu của mình.

Đại Lực Kỳ Lân nhìn đóa hoa trong tay Trác Phàm đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt sau đó một tầng hào quang bao phủ hắn lại đành cảm thán một tiếng: “Đúng là tuổi trẻ dám yêu dám làm.”

Ông đi lại gần đó, đưa tay đặt lên trán của Trác Phàm, một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt xuất hiện.

Ở phía bên kia, Thanh Viêm Hỏa Phượng đang cùng chơi đùa với Thanh Lân đột nhiên dừng lại, Thanh Viêm từ trong đôi mắt hiện ra, khuôn mặt nàng có chút kinh ngạc.
“Đã lâu không gặp a, Tiểu Phượng.” Một giọng nói vang lên từ trong đầu nàng.

“Kỳ Lân? Ngươi làm vẫn còn sống sao? Như thế nào lại có thể nói chuyện với ta?” Thanh Viêm Hỏa Phượng kinh ngạc.

“Ta thông qua Thanh Viêm ngươi truyền cho tên tiểu tử Trác Phàm này. Nếu nói ta còn sống thì không đúng, hiện giờ chỉ còn lại một cái tàn hồn mà thôi. Tiểu Thải nếu không có gì thay đổi thì nửa năm sau sẽ trùng sinh.”

“Hắn đến được nơi rồi sao? Không ngờ lại gặp được ngươi ở đó.”

“Đúng vậy. Tên nhóc này khá thú vị. Tiểu kỳ lân ở đó vẫn tốt chứ?”

“Xem ra hắn đã kể cho ngươi nghe hết mọi chuyện rồi. Ta sẽ dạy dỗ đứa bé này thật tốt, ngươi cứ an tâm.”

“Ta cũng muốn gặp lại con trai mình.”

“Nhưng không phải ngươi bây giờ chỉ còn tàn hồn hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đoạt xác của Trác Phàm?” Thanh Viêm Hỏa Phượng nghi hoặc hỏi.

“Nếu được thì ta đã làm rồi. Nhưng thân là thánh thú thần hồn cùng nhục thể hòa làm một, làm gì có chuyện có thể đoạt xác trọng sinh? Ta vừa mới nảy ra một ý tưởng khá hay, có điều tên tiểu tử này cần được đào tạo lại một chút. Gặp lại ngươi sau.”

Lời nói vừa dứt, Đại Lực Kỳ Lân liền nhấc tay ra khỏi trán của Trác Phàm để lại Thanh Viêm Hỏa Phương đang còn mơ hồ.

Thần thú các nàng vốn dĩ không thể đoạt xác trùng sinh cho nên khi ông ta nói có thể đi gặp lại tiểu kỳ lân làm nàng vô cùng khó tin. Thế nhưng nàng vốn lười suy nghĩ, dù sao ông ta có thể làm vậy thì càng tốt cho nên lập tức không nghĩ nữa tiếp tục một mặt vươi tươi chơi đùa với Thanh Lân.

Đại Lực Kỳ Lân ở bên này nở một nụ cười tự tin: “Tuy không thể bỏ hết tu vi trùng sinh lại như Tiểu Thải nhưng ta lại có cách riêng của mình a.” Ánh mắt ông nhìn sang quả trứng bảy màu ở chính giữa hồ thầm nói.

Không biết bao lâu Trác Phàm mới từ từ tỉnh dậy. Cơ thể hắn lúc này vô cùng đau nhức. Cảm giác lạnh lẽ trước giờ chưa từng trải qua làm cả người bất giác run lên cầm cập.

Như nhớ lại điều gì, Trác Phàm vội vàng đưa mắt xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thở phào một hơi cầm lên đóa hoa đẹp đẽ ngắm nhìn. Chính là nó đã làm hắn phải khổ sở như vậy, ba ngụm tâm huyết phun ra cũng coi như hắn đã mất hơn nửa cái mạng mới thu phục được.

Cảm nhận một chút thương thế trên cơ thể Trác Phàm chỉ có thể cười khổ. Đôi tay nhúng xuống cực hàn thủy đã bị hóa đông cứng lại, chỉ miễn cưỡng có thể động đậy. Xương vai bị nát do lão kỳ lân kia gây ra, cổ họng không khá hơn là mấy e rằng trong một khoảng thời gian hắn không thể nói chuyện được.

Một điều nữa chính là gân cốt của Trác Phàm không thể co giãn, nguyên lực càng không có tuần hoàn, hắn triệt để mất đi tu vi.

“Ái chà. Ngươi cũng thật là ngu ngốc quá đi. Vì thu phục một đóa hoa mà dám nuốt cả cực hàn thủy a.”

Lúc này bên tai Trác Phàm lại vang lên tiếng nói của Đại Lực Kỳ Lân. Dường như đã quen với chuyện này cho nên hắn không bất ngờ chỉ ú ớ vài tiếng sau đó im bặt.

“Ta cảm thấy đây là ngu ngốc thì đúng hơn. Hiện giờ ngươi mất hết sức mạnh còn có thể ra khỏi đây được sao?”

Ông ta nhìn Trác Phàm cười một cái sau đó chỉ tay về phía lối vào.

“Ngươi nhìn ta xem, một lão già ở đây mấy chục vạn năm cho nên rất cô đơn đấy. Linh hồn của ta cũng sắp tan biến rồi cho nên ngươi ở đây bầu bạn một thời gian đi. Khoảng hai ba nghìn năm mà thôi, không dài lắm.”

Trác Phàm nghe vậy lập tức biến sắc, đây là ý gì? Đôi mắt ngước nhìn ra phía cửa động, quả nhiên lối ra vào duy nhất đã bị bịt lại bằng một khối pha lê hình cầu. Lúc trước hắn quá tập trung vào việc thu phục Tương Tư Đoạn Trường Hồng nên không để ý.

Hắn kêu lên vài tiếng sau đó lại than thở trong lòng: “Đại ca à! Ngươi đừng đùa có được hay không? Ta hứa sau khi đi ra khỏi đây sẽ mang Thanh Lân đến tìm ngươi được chứ?”

Dường như hiểu được suy nghĩ của Trác Phàm, Đại Lực Kỳ Lân nói. “Ài không cần đâu. Nghe tin hài tử của ta vẫn còn sống tốt là được rồi. Ngươi cứ từ từ dưỡng thương, đến khi khá hơn thì chúng ta cùng chơi với nhau.”

Ông ta cười lên ha hả sau đó biến mất để lại Trác Phàm một mặt mộng bức. Đây là ý gì, tính nhốt hắn ở đây mãi sao?

“Không được, ta nhất định phải khôi phục thật nhanh sau đó tìm cách thoát khỏi đây.”

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ