Thiên Địa Đại Đạo

Chương 140: Hi sinh vì nghĩa



Ba ngày sau

Vạn Xà Cốc – Sảnh nghị sự

“Chẳng lẽ cứ phải ở trong này cố thủ như chó nằm chuồng hay sao? Hắc U Minh, ngươi không nghĩ ra được cách gì khác hay sao?”

Hắc Trảm Phong một mặt mộng bức, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trải qua chuyện nào ủy khuất như lúc này. Phàm là người tu ma đạo bọn hắn, đụng là giết cần gì phải nhẫn nhịn như lúc này.

Lý Nguyệt Sầu cũng là như thế, tuy chính miệng Lý Viên Thiệu bảo rằng quân doanh bên kia có tới một trăm vạn quân nhưng hắn vẫn thủy chung không tin. Có điều trước giờ hắn chưa từng đánh trận cũng không giỏi dùng đầu óc cho nên không thể không nghe theo lời của Hắc U Minh.

“Quả thật là khó tin. Chúng ta ba nhà cũng chỉ có năm mươi vạn quân. Nếu không phải đi qua làng mạc ép nông phu tráng sĩ tòng quân thì ước chừng trên dưới ba mươi vạn mà thôi. Bọn chúng kiếm quân ở đâu ra mà lại nhiều đến như thế? Con mẹ nó, rõ ràng là một chậu máu gà mà.” Đới Bạch Bân nhịn không được chửi ầm lên.

Hắc U Minh biết ba vị gia chủ này ai cũng đều tức giận không nhỏ bèn mở lời an ủi: “Các vị không cần lo lắng, chúng ta chỉ thiệt hại hơn hai vạn quân mà thôi. Con số cũng không đáng kể, trước mắt chỉ cần ở trong Vạn Xà Cốc này đợi người của Đế Vương Phủ tới liền xong xuôi.”

Những người khác bao gồm các vị trưởng lão ở đây nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.

“Báo!”

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ từ bên ngoài chạy vào hốt hoảng nói lớn.

“Báo cáo các vị gia chủ, các giếng nước ngọt ở Vạn Xà Cốc không hiểu vì sao đều nổi nhớt và mùi khó chịu có vẻ là đã thông với những giếng dầu khác ở trong cốc. Hiện tại quân lính đang thiếu nước để dùng cầu mong tìm cách giải quyết.”

“Sao lại có chuyện như vậy? Rõ ràng các khoang giếng nước ngọt chỉ thông với nhau không hề có chuyện có dầu hỏa trong đó.” Lý Mạc Sầu thất thanh la lên. Hắn làm cốc chủ bao nhiêu năm đây là trường hợp đầu tiên xuất hiện.

“E rằng có người giở trò.” Hắc U Minh phán đoán.

“Báo!!”

Lại một tên thuộc hạ khác chạy vào, bộ dáng còn gấp hơn tên lúc trước.

“Lại có chuyện gì nữa đây?” Lý Nguyệt Sầu nhịn không được nữa quát lớn.

“Toàn bộ giếng dầu hỏa đều bị bốc cháy binh lính tất cả đều đã trở nên hoản loạn.” Tên thuộc hạ lạc giọng nói.

“Mau đi ra xem thế nào.” Hắc U Minh không đợi được nữa vội vàng dẫn đầu chạy ra bên ngoài.

Khung cảnh Vạn Xà Cốc lúc này vô cùng bi thảm. Cả một khu vực chìm trong biển lửa, binh sĩ mặc chiến giáp dày nặng điên cuồng chạy trốn. Một số khác lấy nước dập lửa nhưng càng đổ vào thì lại càng cháy to hơn.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Lý Mạc Sầu đôi mắt đầy tơ máu nhìn cơ nghiệm bao nhiêu năm nay phút chốc tan biến dưới ngọn lửa lớn ở khắp nơi. Vạn Xà Cốc của hắn giàu có nhờ vào dầu hỏa, thế nhưng bây giờ sụp đổ cũng chính vì thứ này mà ra.

Ở phía xa xa, dường như sợ đám cháy chưa đủ lớn, một nhóm cao thủ thiên huyền đột nhiên bay lên đánh ra chưởng khí, toàn bộ giếng bị đánh nổ, dầu hảo tràn ra ngoài. Nước chảy tới đâu lửa liền bén lên đến đó, chỉ trong chốc lát một khách điếm to lớn hóa thành tro bụi.

“Kia là người của Đường Môn? Bọn chúng lẻn vào đây bằng cách nào?” Lý Mạc Sầu thất thanh la lên.

Trong nhóm năm trưởng lão của Đường Môn ở đó, một người lớn tiếng cười: “Vạn Xà Cốc hôm nay tràn ngập trong biển lửa, thật là thống khoái a.”

Vừa dứt lời, đám người này liền không chút do dự phi thân bay đi. Đúng theo như những gì Trác Phàm ra lệnh, phóng hỏa xong bọn họ phải lập tức rời đi đề phòng nguy hiểm.

Thế nhưng không như dự tính, đi chưa được bao xa, phía trước đột nhiên xuất hiện bốn bóng người.

“Thần chiếu cường giả?”

Mấy tên trưởng lão đường môn vừa thấy bốn người kia, đôi mắt liền co rụt lại vội vàng phi thân bay đi đủ mọi hướng.

Một tên thần chiếu cường giả thấy vậy hừ lạnh một tiếng, thân thể hắc khí phát ra, năm con mãng xà mắt đỏ như máu xuất hiện chia làm năm hướng đuổi theo.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ trưởng lão của Đường Môn đều đã vẫn lạc. Mấy tên thần chiếu kia thấy thế liền hạ xuống trước đám người của Lý Mạc Sầu.

“Tham kiến bốn vị cung phụng.” Vị cốc chủ này vội vàng tiến tới trước ôm quyền cung kính nói.

“Thật không ngờ Vạn Xà Cốc cũng có ngày hôm nay. Ài. Xem ra tiếp theo phải ôm bắp đùi của Đế Vương Phủ thôi.” Một tên cung phụng nhịn không được cảm thán.

Đới Bạch Bân đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cung phụng của Dược Thải Đường đâu. Ngày đó lúc Dược Vân Trấn bị người của Minh Nguyệt Lâu tấn công, năm vị cung phụng lập tức xuất quan trợ giúp.

Thế nhưng vì bị đánh bất ngờ trong lúc Đới Bạch Bân cùng những vị trưởng lão khác không có ở đó cho nên Ngũ cung phụng vẫn lạc, bốn người còn lại không dám ham chiến đành phải lui về Vạn Xà Cốc lánh tạm.

Mặc dù nói để giết được Ngũ cung phụng, Minh Nguyệt Lâu cũng trả một cái giá không nhỏ, bảy vị lâu chủ bỏ mạng nhưng mà cung phụng bọn họ chỉ bị thương không mất một ai.

Hiện tại Dược Thải Đường chỉ còn bốn vị thần chiếu cường giả, lúc này Đới Bạch Bân lại không nhìn thấy đâu liền có chút lo lắng.

Ở bên ngoài, Bạch Minh Nguyệt cùng mấy vị lâu chủ còn lại đang mai phục theo như lời của Trác Phàm thì đột nhiên thấy Vạn Xà Cốc nổi lửa sáng lên.

Trong lúc còn đang nghi hoặc thì từ cổng thành, hàng ngàn tên binh sĩ tán loạn chạy ra, điều đặc biệt là có một số trong bọn chúng không mặc chiến giáp.

Thấy vậy, Bạch Minh Nguyệt lập tức ra tín hiệu, toàn bộ binh sĩ được trang bị cơ quan ám khí Đường Môn liền đứng dậy tấn công. Hàng nghìn mũi tên như mưa phóng đến, phàm là những tên nào không mặc áo giáp liền bị bắn xiên thủng cả người còn lại những tên khác thì vội vàng chạy lui vào bên trong.

Tâm thần của binh sĩ liên minh Vạn Xà Cốc lúc này đã vô cùng bấn loạn. Ở bên trong thành lửa cháy lớn, nhiệt độ tăng cao làm chiến giáp theo đó nóng lên cho nên phải bỏ giáp chạy ra ngoài. Thế nhưng vừa ra ngoài thì mưa tên xối xả bắn tới đành phải tụ lại ở gần cửa thành, ra không được vào cũng chẳng xong.

Bạch Minh Nguyệt nhìn thấy một màn này liền đặc biệt thưởng thức diệu kế của Trác Phàm. Phải nói rằng hắn luôn biết cách lợi dụng địa thế cùng khả năng của từng thế gia để giành lấy tiên cơ.

Thế nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu, từ bên trong thành, một nhóm thân ảnh bay ra làm mắt nàng bất giác co rụt. Nếu đó chỉ có thiên huyền cường giả thì không sao, đằng này lại còn có thêm bốn tên thần chiếu nữa. Nhìn độc khí bảy màu phát ra Bạch Minh Nguyệt liền đoán được đây là cung phụng của Dược Thải Đường.

“Mau chóng rút lui.” Bạch Minh Nguyệt hốt hoảng hạ lệnh.

Năm vạn quân nghe thế liền đồng thời rút lui, Bạch Minh Nguyệt dẫn theo sáu vị lâu chủ dẫn đầu rời đi.

Từ trên cao quét ngang thần thức, bốn tên cung phụng cười lạnh đạp không đuổi theo đám người của Minh Nguyệt Lâu.

Bạch Minh Nguyệt cắn răng bỏ chạy, thời khắc sinh tử nàng không thể lo được nhiều như vậy. Mặc kệ tiếng la hét của binh sĩ ở sau cùng đang bị thảm sát đằng sau, bọn họ vẫn một mực chạy đi không hề dừng lại.

Trác Phàm đã nói qua, đây là chiến tranh, bỏ mạng cũng là hiển nhiên. Một khi nguy hiểm gần kề giữ mạng vẫn là quan trọng nhất. Huống hồ thực lực chênh lệch lại vô cùng lớn, muốn quay lại cứu người cũng phải xem tình huống thử có đủ khả năng hay không.

Quân đội của Vạn Xà Cốc thấy bốn vị cung phụng ra tay cũng liền xách lên binh khí điên cuồng đuổi theo.

Đến một canh giờ sau, tốc độ của Bạch Minh Nguyệt vẫn không hề chậm lại, đội quân năm vạn người lúc này cũng chỉ còn lại vẻn vẹn không đến một vạn.

“Mọi người cố lên, phía trước hai dặm đã là quân tiếp viện của chúng ta.” Bạch Minh Nguyệt la lớn.

Những người khác nghe vậy mừng rỡ, cước bộ lập tức nhanh hơn mấy phần. Thế nhưng khi đến được điểm hẹn, cảnh tượng ở đây lại không như những gì họ tưởng tượng.

Toàn bộ một ngàn quân lính đoán cốt cảnh tinh nhuệ ở đây đều đã tử trận, bên cạnh đó còn có thi thể của mấy vị trưởng lão cùng lâu chủ khác. Mà ở trên không trung còn có một nhóm cao thủ đang đánh nhau, khí thế phát ra rõ ràng là thần chiếu cao thủ giao chiến.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Bạch Minh Nguyệt thất thanh gào lên.

Lúc này, ở phía xa, bốn gã cung phụng của Dược Thải Đường cũng đã đuổi kịp. Thả ra nguyên thần dò xét, khuôn mặt bọn họ liền mừng rỡ bởi vì trong chín tên thần chiếu cảnh đang loạn đấu trên không trung có tới năm người là cung phụng của Đế Vương Phủ, bốn người còn lại chính là thần chiếu cao thủ của Minh Nguyệt Lâu trước đây lấy mạng Ngũ đệ của bọn họ.

Đương nhiên ở phía bên này, bốn vị cung phụng của Minh Nguyệt Lâu cũng nhận ra được bất lợi. Một người cắn răng la lớn: “Minh Nguyệt, mau đem toàn bộ binh sĩ lui về phía Trác Phàm, nơi này bọn ta sẽ cố thủ.”

Một tên thần chiếu của Đế Vương Phủ nghe YMYm6 vậy cười khẩy nói: “Ngươi cũng quá xem trọng mình rồi, bốn đánh năm đã không lại huống chi bây giờ còn thêm vào bốn tên cung phụng Dược Thải Đường.”

Vị nử tử kia mặc kệ lời mỉa mai của hắn mà quát to: “Đi mau lên!”

Ba nữ nhân còn lại cũng là một mặt hào hùng không sợ chết lao xuống chặn đường truy đuổi của kẻ địch.

Bạch Minh Nguyệt hai hàng lệ chảy xuống cắn răng dẫn theo tàn quân chạy đi. Nàng biết các vị cung phụng ở lại hẳn là đã chấp nhận bỏ mạng vì nghĩa cho nên không thể ở lại chết một cách vô ích.

Bốn tên cung phụng Dược Thải Đường cười lạnh không hề chậm lại mà bay đến. Kẻ địch chỉ có hai người muốn cản trở bọn họ truy đuổi là chuyện không thể nào xảy ra.

Nếu tình huống bình thường thì đúng là như thế nhưng lúc này những nữ tử đây đã có một ý chí quyết tử thì lại khác. Người ta nói kẻ không sợ chết còn đáng sợ hơn nghìn kẻ địch mạnh liền có ý nghĩa của nó. Hai nữ nhân vận hết nguyên lực vốn có của bình liều thương đổi thương với bốn tên cung phụng của Dược Thải Đường.

Chỉ trong chốc lát, hai vị cung phụng của Minh Nguyệt Lâu đã phun máu đen, da mặt lúc xanh lúc hồng hiển nhiên là đã trúng độc nặng. Hai nữ nhân khác ở trên không cũng đồng dạng trọng thương.

So với thảm trạng của bọn họ thì chín tên thần chiếu cảnh còn lại không bị thương quá nặng có điều ánh mắt của bất kỳ ai cũng hiện lên một nét ngưng trọng nhìn bốn nữ nhân đang dần tụ lại với nhau lộ ra hào khí ngút trời.

Bốn nữ tử kia đứng lại với nhau, nhìn thấy tàn quân của Bạch Minh Nguyệt đã đi một đoạn khá xa bèn chuyển ánh mắt lạnh tanh nhìn đám người ở trên không trung. Trong lúc nhất thời, tâm thần mấy tên nam nhân bất giác có hơi kiêng kỵ.

“Các ngươi chết chắc rồi còn không chịu đầu hàng?”

“Đầu hàng sao? Hai từ đầu hàng trước nay chưa từng có trong đầu của mỗi người Minh Nguyệt Lâu chúng ta.” Vừa nói dứt tiếng, bốn nữ nhân lần nữa bay lên cao cơ thể phình ra rất nhanh.

Nhìn thấy bọn họ muốn tự bạo, chín tên thần chiếu cảnh còn lại lập tức biến sắc vội vàng đạp không tránh ra khỏi đó trăm trượng.

Đám cung phụng của Đế Vương Phủ thì còn đỡ, tốc độ của bọn họ rất nhanh. Sau vụ nổ ngoài việc có chút chật vật ra thì không có vấn đề gì.

Ngược lại là bốn tên thần chiếu cảnh của Dược Thải Đường, bọn họ chủ yếu tu luyện độc chưởng, tốc độ không thể nào bằng năm người kia cho nên bị dư chấn làm bị thương thổ huyết cũng không có đến nổi trọng thương.

“Có đuổi tiếp hay không?” Một tên cung phụng của Đế Vương Môn mở miệng hỏi.

“Đuổi tiếp làm gì? Giết bọn tàn quân kia chỉ là phụ thôi, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là gì? Đáng tiếc bốn nữ nhân kia bạo thể bạo luôn cả linh hồn, nếu không thì phải vậy thì tốt rồi.” Một người khác lại lên tiếng, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn về phía cái hố to lớn đằng kia.

Thấy người của Đế Vương Phủ không tiếp tục truy điểm, bốn tên cung phụng Dược Thải Đường cũng không làm cái gì khác mà ngồi xuống nhanh chóng khôi phục thương thế.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ