“Trác Phàm, ngươi chắc chứ? Hay là ta để bốn vị cung phụng ở lại đây giúp ngươi?”
Đường Thiên Tiếu có phần lo lắng nói, cho dù Trác Phàm có mạnh mẽ thế nào thì song quyền cũng khó địch lại tứ thủ, nếu như đối phương còn biết cách phối hợp nữa thì khó càng thêm khó. “Không cần đâu. Các ngươi vào trong đó cẩn thận, hoàng đế hẳn là còn để lại vài tên thiếp thân thị vệ thực lực cường đại. Nếu như gặp phải hãy tận lực câu kéo thời gian đợi ta đến.”
Trác Phàm đương nhiên nhận ra ý tốt của Đường Thiên Tiếu, có điều đối với hắn bây giờ mà nói, hai mươi hay ba mươi tên thần chiếu cảnh cũng không khác nhau là bao. Cho dù là Hắc Bạch Dạ Xoa có lĩnh vực cường đại đã không chịu nổi một chiêu của hắn thì những tên còn không đủ nhét kẽ răng.
Ngược lại, Trác Phàm còn có phần lo lắng cho ba người bởi vị Hoàng đế có năm vị long thần hộ vệ, theo thông tin đưa về thì ở chiến trường Chấn Thiên Sơn chỉ có ba. Như vậy vẫn còn hai người nữa chưa xuất hiện. Mà lại, hai người này lại là cường đại nhất, từ lâu đã không có xuất hiện cho nên hắn không biết bây giờ Âm Dương Song Lão mạnh mẽ đến mức nào.
Ba vị gia chủ thấy Trác Phàm tự tin như vậy cũng không nói nhiều lập tức dẫn những người khác bay thẳng vào hoàng cung.
Thấy thế, đám thị vệ lập tức đạp không đuổi theo. Bọn họ đương nhiên nhận ra ý đồ của kẻ địch. Thế nhưng đang lúc muốn xông qua thì thân ảnh Trác Phàm xuất hiện, trên miệng còn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Muốn chết!”
Thấy đối phương dám đưa một tên tiểu tử vừa mới đột phá đến thần chiếu nhất trọng chặn đường, tên hộ vệ tu vi cao nhất bên này cười lạnh, sát khí không chút nào che giấu phát ra, cường đại nguyên lực theo đó xuất thủ.
Trác Phàm mắt thấy quyền phong đang đến lại không hề nôn nóng mà đợi đến khi tới gần mới phẩy nhẹ tay một cái. Toàn bộ bầu trời đang ngập tràng chấn động bỗng nhiên tiêu tán vô tung cứ nhưng trước đó không hề có chuyện gì xảy ra.
Tên hộ vệ kia nhìn một màn này, đôi mắt dần ngưng trọng lên. Đối phương chỉ là nhất trọng thần chiếu cảnh tiểu tử thế nhưng có thể nhẹ nhàng hóa giải quyền phong của hắn vậy thì không thể nào xem thường được.
Hắn cũng biết ở Thiên Vũ đế quốc có rất nhiều nhân tài, cũng nghe danh Hoàng Phi Vũ cùng Âu Dương Liệt là hai người có thiên phú số một nhưng chưa bao giờ thấy người ở trước mắt này. Tuy nhiên chỉ một lần giao phong liền có thể nhận ra Trác Phàm không thể xem là người thường để đối đãi.
Tên hộ vệ quát lớn một tiếng, toàn bộ những tên khác nghe vậy liền tụ lại thành nhóm năm người. Những tên này vừa mới tụ lại, nguyên lực lập tức vận chuyển cho một người có tu vi cao nhất. Một dải ánh sáng từ trong cơ thể mỗi người phát ra hình thành ảo ảnh của năm con đại bàng.
“Đây là!!?”
Trác Phàm nhìn năm đầu chim tung bay trên cao có phần kinh ngạc. Năm con đại bàng kia có thể nói còn mạnh hơn cả thần chiếu đỉnh phong cao thủ bởi vì chúng đã có khí tức của hóa hư cường giả.
“Xem ra đây là một loại bí pháp có thể kết hợp nguyên lực tạm thời ngưng tụ ra thần hồn a.” Trác Phàm lẩm bẩm nói.
Hắn sẽ không cảm giác sai bởi vì sau khi có được thần hồn, nguyên thần của hắn đã có sự biến đổi lớn, hiện tại phải gọi là thần hồn lực mới đúng. Chỉ cần cảm nhận một chút liền có thể thấy được lực lượng thần hồn đang lưu động bên trong con đại bàng kia.
“Tiểu tử, ngươi có thể coi là thiên tài ở Thiên Vũ này, nếu như đầu hàng bọn ta có thể tha cho một mạng mà lại hoàng thượng là người yêu thích nhân tài chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi.” Tên thị vệ thần chiếu đỉnh phong nhìn về phía Trác Phàm nói.
“Không cần phải nhiều lời, cứ xông lên đi.”
Trác Phàm mỉm cười lắc đầu. Những cái thần hồn dùng tạm kia đối với những người khác mà nói là vô cùng nguy hiểm nhưng trong mắt hắn thì chẳng khác nào những con gà con đang nhảy nhót cả.
“Không biết sống chết!”
Đội trưởng mỗi nhóm đưa tay kết ấn, năm con đại bàn bắt đầu trên không bay lượng tiếp cận Trác Phàm với tốc độ thật nhanh. Nếu như đã không thể khuyên nhủ thì bọn họ cũng không ngại tiêu diệt đối phương. Dù sao đối với một người có thiên phú như Trác Phàm lại còn đối địch với hoàng thất thì bọn chúng nào sao có thể tha cho.
Nhìn năm đầu đại bàng nhanh chóng bay tới, ánh mắt Trác Phàm hiện lên một tầng ánh sáng.
Bạch Quang Thần Đồng – Quang Chấn
Ngay khi mấy con đại bàng đưa trảo phi tới, không gian xung quanh Trác Phàm đột nhiên chấn động. Tại đó những tia sáng chói mắt bất ngờ ljOmn xuất hiện làm mọi người lóa mắt, không ai dám nhìn về phía hắn cả.
Đến khi ánh sáng dần tối lại, đám thị vệ thiên huyền cảnh bên dưới mới dần dần mở mắt ra. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình làm bọn họ có chút thất thần lộ ra biểu cảm khó tin.
Toàn bộ khu vực một trăm thước xung quanh Trác Phàm không hề có bất cứ sinh vật nào sống sót chỉ còn lại quang nguyên tố đậm đặc. Đám đại bàng vừa nãy còn giương móng vuốt bây giờ đã không thấy đâu.
Trên không trung bây giờ chỉ còn lại Trác Phàm và hai mươi tên thần chiếu thị vệ lúc nãy. Thế nhưng bây giờ ánh mắt của đám người kia đều đã trắng dã. Đòn phối hợp tạo ra ngụy thần hồn đã bị phá, nguyên lực truyền vào cũng theo đó mà biến mất vô tung.
Cũng giống như hóa hư cảnh cao thủ khi mất đi thần hồn liền lập tức bỏ mạng, đám người kia cũng đồng dạng như thế. Toàn bộ hai mươi tên cao thủ trong nháy mắt rơi xuống không còn một chút sinh cơ nào.
Trác Phàm không hề có ý định tha mạng cho bọn chúng, dù sao đám thị vệ này cũng đều một tay hoàng thất nuôi dưỡng, trong đầu đã nuôi lên ý nghĩa sống chết bảo vệ hoàng đế cho nên không thể thu về tay như Hắc Bạch Dạ Xoa được.
Ở cách đó không xa, huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa cũng chú ý nơi này. Một chiêu kia của Trác Phàm chính là lần đó dùng để phá tan lĩnh vực của bọn họ, bây giờ nhìn lại vẫn còn vô cùng chấn kinh.
“Nhị đệ, ngươi thấy tên Trác Phàm này có phải là biến thái quá hay không?” Hắc Dạ Xoa nhìn đệ đệ mình cười khổ nói.
Bạch Dạ Xoa cũng là một mặt vô cùng đồng tình gật đầu: “Đúng vậy, hắn chắc chắn không phải người. Làm gì có ai thần chiếu nhất trọng lại mạnh đến như vậy. Cho dù là chúng ta đối mặt với năm cái ngụy thần hồn kia cũng phải mất kha khá thời gian mới tiêu diệt được. Vậy mà Trác Phàm chỉ dùng có một chiêu liền diệt sát, cứ như là ruồi nhặn không đáng để mắt vậy.”
Hai huynh đệ bọn họ đều đã như thế thì những tên thị vệ thiên huyền cảnh bên dưới lúc này ra sao? Tất nhiên sẽ vô cùng kinh hãi, lần đầu tiên họ nhìn thấy một con người cường đại đến như vậy mà lại là một tiểu tử hình dáng trên dưới hai mươi.
Trác Phàm xử lý xong những tên thần chiếu cảnh trên này, ánh mắt liền đảo xuống đám thiên huyền cảnh bên dưới. Đám người kia thấy thế biến sắc, trong lòng có chút sợ hãi nhưng không một ai bỏ chạy.
Trác Phàm lại quay sang Hắc Bạch Dạ Xoa nói: “Hai ngươi xử lí đám người này sau đó chỉ huy quân lính chiếm thành. Còn một đợt đại chiến nữa cho nên nhớ tranh thủ thời gian.”
Câu cuối cùng Trác Phàm nói giọng đề cao mấy phần. Với số lượng binh sĩ đông đảo như vậy, Hắc Bạch Dạ Xoa đương nhiên vô cùng hài lòng. Thôn phệ hết đám người này thì tu vi của bọn hắn có thể đề cao thêm một chút, có điều phải mất rất nhiều thời gian.
Trác Phàm đương nhiên nhận ra điểm này, có điều hiện tại hắn phải vào trong hoàng cung trợ giúp đám người Đường Thiên Tiếu bắt giữ Hoàng đế cho nên mọi việc ở đây phải giao cho hai người bọn họ.
Nếu như Hắc Bạch Dạ Xoa chỉ chăm lo thôn phệ thì e rằng mất rất nhiều thời gian. Một khi quân đôi của Hoàng đế trở về cứu viện sẽ vô cùng phiền phức.
“Công tử cứ yên tâm. Chúng ta sẽ rất nhanh chiếm lấy hoàng thành này ngay.”
Hai người Hắc Bạch Dạ Xoa hiểu ý cười khan mấy tiếng rồi gật đầu. Bọn họ vẫn còn nhớ cảm giác bị huyết tằm đày đọa cho nên không dám câu thêm thời gian. Sát ý trong người đại thịnh, Thao Thiết U Linh lần nữa được tăng cường.
Lần này lĩnh vực không có thôn phệ toàn bộ mà chỉ tập trung vào linh hồn của đám binh sĩ. Rất nhanh chóng từng tốp người lần lượt bỏ mạng.
“Các ngươi mau chóng xông lên chiếm thành.”
Đám binh sĩ bên phía liên minh Minh Nguyệt Lâu lúc này cũng đã hoàn hồn trở lại. Trác Phàm kia tuổi còn ít hơn bọn họ thế mà một chiêu diệt sát rất nhiều cao thủ. Nghe thấy tiếng của Hắc Dạ Xoa bọn họ lần nữa xông đến tấn công.
Phía bên này, đám thiên huyền cảnh tu giả nhìn thấy Trác Phàm bỏ qua mình để tiến vào hoàng cung cũng ngưng trọng muốn đuổi theo. Thế nhưng là làm gì đơn giản như thế.
Vừa mới đạp không bay lên thì một tầng hắc khí xung quanh nổi lên bao trùm lấy toàn bộ đám người bọn họ. Quá kinh hãi, đám người này lập tức xuất ra võ kỹ đánh ra tứ phương. Tầm nhìn bọn họ lúc này đã thu lại đến mức đưa cánh tay ra trước mặt vẫn không nhìn rõ.
Ngay lập tức ở bên trong diễn ra một hồi đại chiến. Đám thiên huyền thị vệ nhận lấy công kích từ phe mình cứ tưởng là kẻ địch liền ra tay đánh trả. Hắc Bạch Dạ Xoa ở bên ngoài cũng cười lạnh không thôi.
Đám người Đường Thiên Tiếu rất nhanh tìm được vị trí của hoàng cung, dùng tốc độ cao nhất bay đến. Nguyên thần dò xét của tám tên thần chiếu cung phụng lập tức xuất ra, toàn bộ hoàng cung nhất thời đều hiện rõ mồn một trong đầu.
“Đi hướng này!”
Một tên cung phụng mở miệng nói sau đó bay đi dẫn đầu. Những người khác nghe thế mừng rỡ đuổi theo. Một khi tìm được hoàn đế họ liền ngay lập tức khống chế, như vậy là có thể giải quyết xong sự việc ở đế đô này.
“Hoàng thượng, ngài bất nhân xin đừng trách chúng ta bất nghĩa.”
Đường Thiên Tiếu khuôn mặt buồn bã nói. Hắn cũng có thể xem là một bậc trung thần, từ trước đến nay luôn vì hoàng đế cống hiến chưa bao giờ tỏ ý phản bội. Thế mà hoàng đế lại dùng bọn hắn như là con chốt thí để làm mềm Đế Vương Phủ. Việc này Đường Thiên Tiếu không thể chấp nhận được.
Rất nhanh sau đó, đoàn người của bọn họ đã đến được nơi thượng triều mà tại đó, hoàng đế thân mặc long bào ngồi trên long ỷ bộ dáng vô cùng uy nghiêm không chút nào kinh hãi. Ánh mắt sáng như sao thâm thúy vô cùng nhìn về phía đám người Đường Thiên Tiếu bay đến.
“Các vị ái khanh của trẫm cuối cùng cũng đến nơi!” Hoàng đế mỉm cười mở miệng nói.
Thế nhưng Đường Thiên Tiếu lại không hề có ý định kéo dài thời gian. Trác Phàm đã nói chỉ cần gặp được hoàng đế liền lập tức khống chế không nên nói quá nhiều bởi vì mưu trí của ông ta không hề thua kém những vị trí tinh còn lại.
Quay mặt sang nhìn một tên cung phụng, người kia liền hiểu ý lập tức bay đến cũng không có ra sát chiêu mà chỉ đơn thuần muốn bắt giữ hoàng đế lại.
Tưởng chừng ngay sau đó hoàng đế Thiên Vũ đế quốc đã rơi vào tay đám người bọn họ nhưng không, từ đằng sau ông ta đột nhiên xuất hiện hai luồng khói trắng đen.
Tên cung phụng kia chưa kịp hiểu chuyện gì đã ngã xuống vẫn lạc. Đợi đến khi hắn ta ngã xuống, hắc khí cùng bạch khí bắt đầu biến đổi trở thành hình ảnh của hai lão già đầu tóc một trắng một đen. Mỗi người đều mang theo biểu cảm lạnh tanh trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mình.
Một tên cung phụng lớn tuổi bên phía Đường Thiên Tiếu thất thanh la lên.
“Bọn họ là Âm Dương Song Lão trong Long Thần Hộ Vệ!”