Sáng hôm sau, đang lúc đám người của Đế Vương Phủ chuẩn bị tiếp tục lên đường thì ở phía xa, một loạt lôi điện giáng xuống. Ở nơi đó truyền đến một tiếng kêu vô cùng thê lương, đến khi bầu trời yên ả trở lại mọi người mới nhìn đưa ánh mắt tò mò nhìn đến.
Tại nơi lôi điện đánh xuống, một cái hố sâu hình thành, toàn bộ cây cỏ xung quanh đều đã bị thiêu thành tro bụi. Hoàng Thiên Bá ở bên trong da thịt đã cháy thành từng mảng lớn, khói bốc ra kèm theo mùi khét nồng nặc phà vào mũi tất cả mọi người.
Gia Cát Tinh từ xa nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên, thế nhưng sau đó ánh mắt của ông đã thay đổi thành thất kinh nhìn về phía người đang đứng ở nơi đó.
Bây giờ, trong mắt của Hoàng Thiên Bá đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, tròng trắng cũng bị đổi dần sang xám cùng dày đặc tơ máu. Có lẽ hắn ta không nhận ra cho nên vô cùng hưng phấn vì mình đột phá hóa hư nhị trọng thành công.
Hoàng Thiên Bá ngửa mặt nở một nụ cười vô cùng hài lòng. Thế nhưng tiếng cười cùng khuôn mặt của hắn lọt vào tầm mắt của mọi người ở đây lại giống như là ma thần hiện thế.
“Đi thôi, cùng nhau tiến về đế đô chém giết hoàng đế!”
Hoàng Thiên Bá cười ha hả nói. Hiện tại mọi động tác hắn làm ra đều cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái, mỗi cái phất tay cũng đều mang theo cường đại năng lượng lôi nguyên tố. Đây có lẽ là thành quả hắn đạt được sau một đêm tu luyện đột phá. Có điều nó mạnh tới đâu thì vẫn chưa ai biết chính xác được.
Thấy thái độ của Hoàng Thiên Bá vẫn không có gì thay đổi so với hôm qua, mọi người thở phào một hơi nhưng cũng không dám chậm trễ ngay lập tức hành quân.
Đế đô
Trác Phàm đang đứng ở trên tường thành nhìn về phía đội quân ở phía xa cách đó mấy chục dặm. Với Thần Nhãn bây giờ, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng Kiếm Vân Sơn cùng hai người khác đang dẫn đầu đám binh sĩ hoàng thất đánh trở về.
Trác Phàm quay sang nhìn Hắc Bạch Dạ Xoa nói: “Lát nữa các ngươi cứ làm đúng như những gì ta cặn dặn. Chuyện này chắc là không quá khó đâu đúng không?”
Hai huynh đệ bọn họ nghe vậy khẽ rùng mình. Tuy không biết tâm trạng hiện tại của Trác Phàm như thế nào nhưng lời hắn nói ra nhìn thì bình thường nhưng thực chất mang đậm tính uy hiếp ở bên trong.
Bọn họ vẫn chưa quên cơn đau tới tận xương tủy khi bị Huyết Tằm tra tấn mấy canh giờ liền cho nên khi thấy Trác Phàm mở miệng trên trán đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi bên trong chiếc mặt nạ.
Bạch Dạ Xoa tiến lên một bước ôm quyền nói: “Công tử yên tâm, chỉ là chút chuyện nhỏ chúng ta đi nhanh rồi về.”
Vừa nói xong hai huynh đệ bọn họ lập tức bay đi với tốc độ rất nhanh hướng thẳng ra bên ngoài thành.
Ở lại trên tường thành lúc này chỉ còn lại Trác Phàm cùng Đường Thiên Tiếu, Bạch Minh Nguyệt và Thái Sử Khanh. Phía sau bọn họ còn có cả đám người Đường Yên Nhi, Thái Thanh Vân, Bạch Vân Thiên…
Ở trận chiến vừa rồi, ba vị gia chủ đều không có ý định để đám tiểu bối kia mạo hiểm cho nên để đám người Đường Yên Nhi chỉ huy quân lính phá thành. Bọn họ cao nhất cũng chỉ có thiên huyền cảnh nguy cơ vẫn trùng trùng điệp điệp chứ nào đâu giống với quái vật biến thái Trác Phàm.
An toàn của đám tiểu bối này đối với ba vị gia chủ vẫn là trên hết cho dù lúc đầu Thái Thanh Thiên muốn xung phong dẫn đầu cũng bị Thái Sử Khanh bác bỏ, tất nhiên những vị công tử tiểu thư còn lại cũng đều như thế.
“Trác Phàm, ngươi để hai vị tiền bối kia đi đâu vậy? Nếu là chém giết thì cho ta đi với. Trận vừa rồi ta còn chưa có đánh đã tay.” Thái Thanh Thiên tay cầm ngũ phẩm linh kiếm cười nói.
Thái Thanh Vân bước lên trước vỗ vai đại ca mình nhìn về Trác Phàm có phần cười đểu nói: “Trác Phàm, ngươi đừng để ý. Huynh ấy là một cái võ si, trận đánh vừa rồi toàn chiến đấu với tép riu cho nên mới có thái độ như vậy. Hay là lát nữa ngươi bồi đại ca ta vài chiêu đi.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Thái Thanh Thiên liền đen lại: “Nhị đệ đây là muốn đem ta giao vào miệng cọp hay sao?”
Ở bên dưới tường hành lúc nãy, Thái Thanh Thiên tận mắt nhìn thấy Trác Phàm một chiêu diệt sát toàn bộ đám thị vệ thần chiếu cảnh. Bọn họ đều là những người được tuyển chọn, nếu so về đồng cấp cung phụng ở thế gia chỉ có hơn chứ không kém. Bọn họ còn không có cơ hội hoàn thủ nói chi là Thái Thanh Thiên chỉ mới có thiên huyền đỉnh phong.
Trác Phàm lắc đầu nhìn hai người cười cười: “Hay là hai huynh đệ các ngươi tìm chỗ so tài đi.”
“Đúng đúng!”
Thái Thanh Thiên gật đầu liên tục sau đó xách cổ đệ đệ mình rời đi. Nếu như đánh nhau với Trác Phàm thì hắn thà chiến đấu với mười tên đệ đệ thì hơn.
Đám công tử ở đằng sau biết Trác Phàm còn có chuyện hệ trọng cũng liền rời đi theo hai người Thái Thanh Thiên xem náo nhiệt.
Đường Yên Nhi cắn môi một chút, có chuyện muốn nói rồi lại thôi. Từ lần trước Trác Phàm trở về đem đồ vật giao cho Đế Vương Phủ thì nàng đã nhận ra khoảng cách giữa mình và hắn càng lúc càng xa. Đúng như cha nàng từng nói, Trác Phàm là nhân vật phong vân, người có tư chất thấp kém như nàng e rằng cả đời này cũng không với tới được., cho nên cuối cùng nàng đã quyết định buông xuôi.
Đợi cho những tên tiểu bối kia rời đi, Đường Thiên Tiếu liền mở miệng nói: “Trác Phàm, ngươi bảo Hắc Lão cùng Bạch Lão đi đâu vậy? Có cần chúng ta giúp chuyện gì hay không?”
Trước mắt sắp phải đối diện với đại địch, Đường Thiên Tiếu hiển nhiên là người lo trước lo sau an toàn cho nên luôn cảm thấy bất an trong người. Chỉ cần ông rảnh tay lại lập tức tìm Trác Phàm đợi hắn giao việc cho làm. Về điểm này thì Bạch Minh Nguyệt cùng Thái Sử Khanh cũng không thể nào bằng được.
Trác Phàm cũng phần nào hiểu tính vị Môn chỉ này. Kể từ khi bị vây đánh trên Huyết Vân Sơn, tâm tính của Đường Thiên Tiếu đã có sự thay đổi rất nhiều, bắt đầu làm việc cẩn thận hơn với phương châm an toàn đệ nhất.
Tuy nói Bạch Minh Nguyệt cùng Thái Sử Khanh đều không có khả năng phản bội nhưng làm việc thì có thể xuất hiện sai sót hơn so với Đường Thiên Tiếu. Chính vì điều này nên Trác Phàm rất an tâm khi giao nhiệm vụ cho ông ta làm hơn so với hai người còn lại.
“Môn chủ không cần lo lắng, ta chỉ bảo hai bọn họ làm chút việc vặt mà thôi, rất nhanh liền sẽ trở về.”
Trác Phàm vừa dứt lời thì đột nhiên thân ảnh của Hắc Bạch Dạ Xoa hiện ra, kèm theo đó chính mà ba bóng người đối với các vị gia chủ ở đây quen thuộc mấy phần.
“K…Kiếm hộ vệ, Thương hộ vệ cùng Cung hộ vệ?” Bạch Minh Nguyệt nhịn không được hít một ngụm lương khí nói.
Những tên trưởng lão, cung phụng ở đằng sau bọn họ lúc này trong mắt cũng như muốn rớt ra bên ngoài. Lúc nãy Trác Phàm nói Hắc Lão cùng Bạch Lão ra ngoài làm chút việc vặt hóa ra là làm cái này.
“Đây mà la việc vặt mà ngươi nói hay sao?”
Thái Sử Khanh chỉ về phía ba người bị phong tu vi ngồi ở đó có chút thất thanh nói. Phải biết rằng đây là cường giả mạnh nhất ở thiên vũ được xưng danh là Ngũ đại long thần hộ vệ của hoàng thất. Bắt bọn họ về đây p2e2u mà xưng là việc vặt thì không biết cái gì mới là đại sự nữa.
Thế nhưng đó là suy nghĩ của đám người Thái Sử Khanh mà thôi, đối với Hắc Bạch Dạ Xoa mà nói, tu vi của bọn họ đã là hóa hư thất trọng cảnh, việc bắt giữ ba hay ba mươi tên thần chiếu đỉnh phong cũng chỉ tốn nhiều hơn một chút thời gian mà thôi, còn lại không thành vấn đề.
Chính vì vậy cho nên khi Trác Phàm giao nhiệm vụ bọn họ liền tự tin đi ngay không chút ngần ngại.
Quay lại lúc trước, khi đoàn người của Dương Thương đang hành quân còn cách đế đô hơn mười dặm, hắn liền cho quân đội nghỉ ngơi lấy sức chính mình cùng Kiếm Vân Sơn và Thiết Trường Cung đi vào trong lều bắt đầu vạch ra chiến thuật.
Thế nhưng vừa mới cùng hai người bước vào không bao lâu, Hắc Bạch Dạ Xoa liền đột nhiên xuất hiện. Với tu vi của ba người Dương Thương làm sao có khả năng chống đỡ. Ngay lập tức bọn họ liền bị hai huynh đệ kia đánh ngất còn thuận tay phong tu vi mang về.
Toàn bộ sự việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ mấy hơi thở Hắc Bạch Dạ Xoa đã làm xong một cách gọn gàng. Nếu nói lí do mà chừng nửa tiếng sau mới trở về thì hẳn là do đường xá xa xôi.
Bạch Dạ Xoa ôm quyền thi lễ với Trác Phàm nói: “Ba người bọn họ ở trong cái lều lớn nhất hẳn là chỉ huy của đám người kia cho nên chúng ta liền mang về. Toàn bộ quá trình chỉ trong vài hơi thở, đảm bảo đám binh sĩ kia không hề phát hiện.”
Trác Phàm nghe vậy gật đầu: “Rất tốt. Đem bọn họ làm tỉnh dậy đi.”
Hắc Dạ Xoa thấy vậy gật đầu liền đưa tay điểm chỉ vài cái, truyện một ít nguyên lực vào ba người kia. Chỉ một lúc sau bọn họ liền tỉnh dậy, có điều ánh mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn xung quanh mộ hồi.
Thương hộ vệ là người tỉnh táo đầu tiên, đối diện với những khuôn mặt quen thuộc như Đường Thiên Tiếu, Bạch Minh Nguyệt, Thái Sử Khanh hắn lớn tiếng nói: “Ba người các ngươi dám ngang nhiên tạo phản đánh chiếm đế đô uổng công cho ta ngày đêm ở biên cương chống giặc.”
Thái Sử Khanh nghe vậy liền tức giận nói: “Ngươi nói ra cái lời lẽ này cũng thật là quá chính nghĩa đó. Ngay từ đầu hoàng đế đã có ý định dẹp bỏ chúng ta, nếu không phải Trác Phàm thần cơ diệu toán thì bây giờ e rằng ba nhà bọn ta còn không một người toàn thây.”
Hiện giờ ba người Dương Thương đã bị phong ấn tu vi, ngay cả một người bình thường khỏe mạnh một chút muốn giết bọn họ đều được cho nên Thái Sử Khanh không hề e sợ mà quát lại.
Dương Thương đôi mắt nheo lại không chút sợ hãi nói: “Các ngươi dưới sự che chở của hoàng thượng quanh năm xây dựng thế lực, lại còn có ý đồ muốn tạo phản, hoàng thượng muốn dẹp yên liền là điều hiển nhiên.”
Thái Sử Khanh nghe vậy liền phun ra một ngụm nước miếng nói: “Đánh rắm! Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta tạo phản trước? Nếu không phải hoàng đế ép buộc, chúng ta liền phải đi tới con đường này sao? Rõ ràng hắn muốn tiêu diệt Đế Vương Phủ liền đem chúng ta ra làm vật kê chân không phải sao? Chỉ có Âu Dương Chấn Thiên quá cố chấp với Thiên Vũ đế quốc cho nên mới chấp nhận hi sinh một cách ngu ngốc như vậy mà thôi. Nếu đổi lại là ngươi bị hoàng đế bán đứng có phải hay không đều làm như chúng ta bây giờ?”