Hắc Bạch Dạ Xoa từ bên trong kết giới thần hồn dần dần hiện ra. Cái mặt nạ chẹ mặt lúc này cũng đã bị hủy hoại phân nửa để lộ diện mạo ma chê quỷ hờn ra trước mắt mọi người.
“Bọn họ không phải là Âm Dương Song Lão?” Hoàng Thiên Bá có chút kinh ngạc nghĩ thầm.
Nếu như hai người này không phải là Âm Dương Song Lão thì thật sự hắn không biết phải giải thích thế nào. Cứ như Trác Phàm mỗi lần xuất hiện đều mang cho hắn không ít bất ngờ. Lần này chính đem đến hai cái hóa hư cao thủ cường đại từ đâu đến.
Hắc Bạch Dạ Xoa cả người đều là máu tươi. Hàng nghìn hàng vạn con linh khôi tuy yếu kém nhưng lúc tự bạo lại mang đến uy lực quá lớn. Cho dù hai người bọn họ đã vận hết nguyên lực, triệt để đem cơ thể giấu trong bức tường lĩnh vực nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi dư chấn.
Cho dù màn chắn kia có mạnh đến đâu nhưng liên tục nhận phải công kích như vậy vẫn khó tránh khỏi bị tổn thương. Mà lại đó là thần hồn của Hắc Bạch Dạ Xoa hình thành cho nên việc trọng thương là khó tránh khỏi.
Hai huynh đệ Dạ Xoa nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt có phần đờ đẫn. Lần ra tay xuất chiến này cứ ngỡ là không có tổn hại gì nào ngờ lại bị đối phương tính kế tổn thương.
Đám binh sĩ bên dưới, cho dù là của Đế Vương Phủ hay của hoàng thất nhìn thấy diện mạo thật sự của Hắc Bạch Dạ Xoa cũng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Bình thường hai người đã xấu xí nhưng lúc này lại thêm cả máu tươi vươn vãi khắp nơi làm cho bọn họ càng trở nên đáng sợ.
Trác Phàm nhìn về phía đám linh khôi còn lại khẽ nheo mày. Số lượng của bọn chúng còn quá nhiều giả như bây giờ lại bạo lần nữa e rằng tính mạng của hai huynh đệ kia khó mà bảo toàn.
Có điều bây giờ nếu Trác Phàm rời đi chẳng khác nào chấp nhận bên mình đang thua thế. Như vậy sĩ khí đội quân của hắn sẽ trên diện lớn giảm sút càng làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Hắc Bạch Dạ Xoa khuôn mặt tràn đầy mộng bức, bị một đám nhãi nhép làm bị thương sao có thể không tức giận cho được. Không cần Trác Phàm nói phải làm gì, bọn họ cũng tự biết việc đến nước này là tại vì chủ quan không đề phòng. Nếu như lúc nãy phát hiện sớm mà bảo hộ thì thương thế đã không nặng tới mức bây giờ.
Bạch Dạ Xoa nhìn ca ca mình một cái khẽ gật đầu. Hắc Dạ Xoa đồng dạng hiểu ý bắt đầu xuất ra thần hồn của mình. Hai cái Thao Thiết U Linh gào lên một tiếng lạnh người rồi hòa lại thành một, khí tức phát ra đột nhiên mạnh mẽ hơn mấy phần.
Giống với lúc trước ở trong sơn động đấu với Trác Phàm, khói đen từ Thao Thiết U Linh mới hợp nhất tỏa ra xung quanh bắt đầu điên cuồng cắn xé đám linh khôi còn lại. Chỉ trong chốc lát một vùng đầy rẫy linh khôi đã ngập tràn hắc vụ.
Cuối cùng Thao Thiết U Linh dưới sự điều khiển của hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa chậm rãi ngửa mặt ra hình thành một cái cột khí đen sì cao đến trăm trượng mang theo năng lượng hắc ám nồng đậm.
Huyền giai cao cấp võ kỹ U Linh Địa Lục Lộ
Cây cột đen kia không chút do dự đánh mạnh xuống đất. Không có âm ba, không có dư chấn hay bất cứ điều gì xảy ra. Mọi người chỉ nhìn thấy ngay khi cây cột dài to tướng đập vào nền đất liền tan ra thành hư vô. Tuy nhiên cây cỏ tại đó đột nhiên héo rũ. Đám linh khôi trên không trung chạm phải đều hóa thành hắc khí theo gió bay đi.
Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, làn khói kia vừa mới chạm phải một đầu linh thi khác liền lập tức ăn mòn. Cái hồn thể kia tương tự cũng biến thành hắc khí rồi cứ như phản ứng dây chuyền dần lan sang những con khác.
Phía trước đã mở ra một con đường rộng lớn, Hắc Dạ Xoa không kiêng nhẫn nói: “Các ngươi còn không mau di chuyển. Đợi đám người kia tới nhặt xác hay sao?”
Giọng nói như ma quỷ làm đám binh sĩ hoàng thất toàn thân run lên. Cuối cùng bọn chúng mới sực tỉnh lại nhìn về con đường u ám đằng trước cho chút rụt rè. Cây cỏ xung quanh đã héo rủ, ai mà biết được đi qua đó có bị kết quả tương tự hay không. Nhưng mà ở lại đây cũng chết chi bằng nghe theo lời Hắc Bạch Dạ Xoa, dù sao đó cũng là người của mình. Bọn chúng lựa chọn tin tưởng hai người bắt đầu nhanh chân rời đi.
Dương Thương cùng Thiết Trường Cung thấy đằng sau đã có đường lui bèn ra lệnh cho đám cao thủ thiên huyền cùng thần chiếu cảnh bay đến giúp đỡ ngăn chặn người của Đế Vương Phủ đang tiến tới. Hai người dù mạnh đến đâu cũng không thể cùng lúc chống lại quá nhiều địch nhân như thế.
Nhìn đám tàn quân của hoàng thất đang thuận lợi lui về, Hoàng Thiên Bá khẽ nheo mày. Tâm niệm hắn hơi động, lập tức hàng nghìn con linh khôi bắt đầu bay đến. Đa số những con thực lực cường đại đều đã tự bạo, lúc này chỉ còn lại những linh khôi cấp thấp nhưng muốn ngăn cản đám người kia cũng không hề khó khăn, dù sao bọn chúng là bất tử có điều là với thần chiếu cảnh trở xuống mà thôi.
Hắc Bạch Dạ Xoa lúc này đang vô cùng tức giận, làm sao có thể tha cho bọn linh khôi kia. Một chiêu vừa rồi bọn họ tiêu tốn không ít nguyên lực nhưng đổi lại có đến vài ngàn hồn thể bị thôn phệ cho nên không những không tổn thất mà ngược lại thương thế khôi phục thêm một chút.
Ánh mắt không còn xuất hiện sợ hãi nữa, lần tự bạo vừa rồi cộng thêm một chiêu U Linh Địa Ngục Lộ lúc nãy đã làm cho linh khôi còn lại cơ hồ chỉ hơn năm ngàn một chút. Đối với hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa, số lượng này đã không còn uy hiếp nữa.
Lĩnh vực thần hồn được hai người mở ra bao trùm lấy tất cả đám linh khôi bên trong. Bạch Dạ Xa quay mặt nói với Dương Thương: “Những hồn thể này chúng ta sẽ chăm sóc. Ngươi mau đem đám binh sĩ kia trở vào trong thành, chiếu theo lời công tử mà làm.”
“Được!” Dương Thương gật đầu.
Cho dù đám linh khôi đã được lo liệu nhưng tình hình không khả quan là bao nhiêu. Binh sĩ chết trận đã vượt qua con số ba mươi vạn, nguyên nhân chủ yếu là từ vụ nổ bạo linh khôi mà ra. Cho nên xét về tổng thể, quân đội của hoàng thất lúc này đã rơi vào hạ phong không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Linh khôi tuy hầu hết được bao bọ bên trong lĩnh vực những vẫn có vài con cách xa bị bỏ sót. Dương Thương ánh mắt vẫn vô cùng ngưng trọng nhìn về “Hoàng Thiên Nguyên” ở trước mặt.
Kim Lân Long Thương trên tay huy động, Dương Thương tả xung hữu đột làm mọi cách đánh vỡ thân thể của đối phương. Thiết Trường Cung cũng ở một bên giương cung hỗ trợ. Hai người đã cùng trên chiến trường giết giặt nhiều năm, phương pháp phối hợp tấn công vô cùng nhuần nhuyễn. Một khi Dương Thương gặp nguy hiểm, hắn liền xuất tiễn đánh tan đòn tấn công của kẻ địch.
“Hoàng Thiên Nguyên” khuôn mặt ngay đơ đưa quyền đón đỡ. Mỗi lần hồn thể bị đánh tan lại lập tức khôi phục. Hắn không hề biết mệt mỏi là gì, chỉ việc nhận lệnh mà tấn công.
Cùng lúc đó, ở bên trong lĩnh vực thần hồn, Hắc Bạch Dạ Xoa cũng không hề dễ dàng chút nào. Ngay khi kết giới dựng lên, Hoàng Thiên Bá đã kịp truyền ra ý niệm, một khi bọn linh khôi rơi vào trong đó liền lập tức tự bạo. Hai người rất khó khăn mới có thể củng cố kết giới.
Đây chính là điểm yếu của hai huynh đệ bọn họ. Việc thôn phệ nguyên lực của kẻ địch ở bên trong Thao Thiết U Linh lĩnh vực không phải trong thời gian ngắn mà xong ngay cho nên một khi người ở bên trong đã có ý quyết tử tự bạo liền sẽ mang đến tổn thương. Điển hình là năm đó tên tiêu đầu hóa hư nhị trọng bạo thể làm hai người lật thuyền trong mương.
Đến bây giờ tuy tu vi của đám linh khôi thể hiện ra không mạnh mẽ nhưng tổn thương vẫn là có thừa. Đã vậy bọn chúng không cùng lúc bạo tạc như lần trước mà là từng con một. Hắc khí vừa xâm nhập đến đâu, nơi đó liền có linh khôi tự bạo đẩy lùi trở ra. Điều này làm Hắc Bạch Dạ Xoa vô cùng tốn thời gian để tiêu diệt.
Hoàng Thiên Bá ở bên ngoài kết giới cười thầm. Hắn e ngại nhất là hai tên hóa hư cảnh thất trọng này cho nên tìm mọi cách hạ bớt chiến lực rồi câu giờ không để Hắc Bạch Dạ Xoa có thời gian thở gấp mà quay lại chiến trường.
Đôi mắt Trác Phàm hiện ra một tầng ánh sáng mỏng manh nhìn vào quả hắc cầu đang bao phủ linh khôi kia. Dưới Thần Nhãn hắn mơ hồ nhìn thấy mọi việc xảy ra bên trong liền biết được mục đích của Hoàng Thiên Bá.
“Thật không ngờ ngươi lại dùng cách nay để kiềm hãm hai người bọn họ.” Trác Phàm bình tĩnh nói.
Thấy khuôn mặt không có chút dao động kia làm Hoàng Thiên Bá mày hơi chau lại. Hắn không biết liệu Trác Phàm có còn cao thủ hóa hư cảnh nào nữa không. Có điều tình thế nguy cấp hiện tại mà vẫn chưa xuất hiện thì hắn tin bảy tám phần là không còn kẻ nào khác. Nếu có cũng chỉ còn lại tên tướng quân tóc quăn lúc trước đấu với hắn mà thôi.
Bây giờ Hoàng Thiên Bá đã đột phá đến hóa hư nhị trọng cho dù gặp phải Mộc Vân Chiến cũng có khả năng đánh z7Gkb nhau một trận. Hắn không cho rằng tên tiểu tử trước mắt có khả năng gì để lật bàn cả lại càng không coi trọng tu vi thần chiếu nhất trọng của Trác Phàm. Còn một điều nữa chính là bí mật của linh khôi không chỉ nằm ở cơ thể bất tử.
Phía bên dưới, Dương Thương đang huy động toàn lực vừa đánh với “Hoàng Thiên Nguyên” vừa cùng mọi người hỗ trợ binh sĩ lui về. Ở đây, hắn cùng Thiết Trường Cung là có tu vi cao nhất cho nên phụ trách cản trở linh khôi tấn công.
Đúng lúc này Dương Thương đâm ra một đạo thương khí cố gắng đánh cho “Hoàng Thiên Nguyên” lui lại. Thế nhưng mà đao khí vừa tới, “Hoàng Thiên Nguyên” đột nhiên lách người né đi. Biến cố này làm hắn ta triệt để bất ngờ bởi vì linh khôi từ nãy đến giờ đều chỉ có đánh nhau chứ không hề biết né tránh.
Dương Thương kinh ngạc khi ánh mắt lúc này của “Hoàng Thiên Nguyên” đã bắt đầu có chút thần trí. Khuôn mặt lạnh tanh vô cảm lúc trước bây giờ đã xuất hiện nụ cười nhàn nhạt làm cho Dương Thương khó tránh khỏi kinh hãi trong lòng. Đây là có chuyện gì, không phải hắn là linh khôi hay sao?
Bất chợt, từ cơ thể mờ ảo của “Hoàng Thiên Nguyên” xuất hiện ánh sáng màu vàng càng lúc càng thịnh, khí tức phát ra từ trong cơ thể phát ra mạnh hơn.