Người ta nói không sai “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”. Nguyên bản Hoàng Thiên Bá không có ý định ra tay với Trác Phàm, lý do đơn giản bởi vì sự chênh lệch tu vi nên hắn cho rằng như vậy chỉ làm bẩn tay.
Thế nhưng khi biết được đối phương thân mang bí pháp mà bất kỳ ai cũng thèm thuồng hắn liền không để ý thể diện mà lập tức xuất chiêu.
Nguyên lực toàn thân vận chuyển, cơ thể Hoàng Thiên Bá nháy mắt được bao bọc bằng một cái tử lôi giáp. So với lúc trước đánh nhau với Mộc Vân Chiến thì bây giờ nó càng rực rỡ hơn mà lại còn là tứ trọng tử lôi.
Trác Phàm nhìn đối phương bay đến không hề sợ hãi chút nào. Trận đối chiến này đã định là không thể tránh khỏi. Hắn ở lại đây không phải là vì thời khắc này hay sao?
Muốn kiểm tra thực lực của bản thân mạnh đến đâu thì phải đối mặt với kẻ thù cường đại nhất. Tuy trong mắt Trác Phàm, Hoàng Thiên Bá không mạnh bằng một trong hai huynh đệ Hắc Bạch Dạ Xoa nhưng sâu trong tâm thần hắn lại có một loại cảm giác kiêng kỵ khó hiểu nên muốn thử xem rốt cuộc đó là cái gì.
Có lôi điện trong người làm cho tốc độ của Hoàng Thiên Bá dường như tăng lên mấy lần. Như một tia sáng xoẹt qua, chỉ trong chớp mắt hắn chỉ còn cách Trác Phàm vài trượng mà thôi.
Bầu trời lúc này chợt đen lại, lôi nguyên tố xung quanh cũng trở nên nồng đậm. Theo đó từng cái tia lửa cũng không chút báo trước đánh xuống. Lúc đầu thì chỉ thưa thớt vào đạo nhưng sau đó thì lại như lôi thần giáng thế không ngưng phát ra âm thanh rung trời chuyển đất dù chỉ một giây.
Trác Phàm cũng không hề chịu thua, trên người hắn kim quang nở rộ. Kim Viêm không hề giữ lại mà xuất ra bên ngoài, hỏa nguyên tố theo đó cũng bắt đầu tụ lại. Trông hắn lúc này không khác gì Hỏa Thần hiện thân, khí tức từ Hoàng Thiên Bá áp tới không hề làm hắn có chút ảnh hưởng gì.
Đám người bên dưới rùng mình nhìn không gian bị chia ra. Ai có thể nghĩ đến Trác Phàm trên phương diện khí thế lại không rơi xuống hạ phong. Phải biết Hoàng Thiên Bá thế nhưng là hóa hư nhị trọng cường giả tu vi cao hơn hắn không chỉ một giai.
“Trác Phàm, mau chóng giao ra bí kỹ ta liền tha mạng cho ngươi.” Hoàng Thiên Bá đôi mắt có phần điên dại chỉ tay vào Trác Phàm nói.
Thế nhưng đổi lại hành động của đối phương, Trác Phàm chỉ mỉm cười đáp: “Mạng của ta là do ta làm chủ. Còn cần ngươi phải tha mạng hay sao? Lại nói ngươi có bản lĩnh đó ư?”
“Ngươi cho rằng mình có khả năng trốn thoát khỏi đây sao?”
Hiện tại đã là hóa hư cao thủ lại bị một tên tiểu tử thần chiếu cảnh khiêu khích Hoàng Thiên Bá không biết là tức giận hay là buồn cười nữa hoặc có thể nói là giận quá phản cười.
Khí tức phát ra hai bên có sự chênh lệch về tu vi nhưng cường độ lại không bên nào nhường bên nào. Bất giác, toàn bộ đám cung phụng trưởng lão đều lui ra thật xa. Ngoài ra còn có một cái thân ảnh linh khôi mờ ảo ở đằng xa không ai nhìn thấy, đôi mắt lóe lên tinh quang cùng một đường cong trên khóe miệng sau đó tự động tiêu tán như trước giờ chưa hề tồn tại.
“Ngươi cho rằng mình có khả năng đuổi ta ra khỏi đây sao?” Trác Phàm dùng lời lẽ của đối phương nói lại.
“Muốn chết!” Hoàng Thiên Bá hét lên một tiếng, bầu trời nơi hắn ở lập tức đánh xuống chục đạo thiên lôi.
Tử lôi giáp trên thân thể sáng lên, chỉ trong chớp mắt Hoàng Thiên Bá đã bay đến trước mặt Trác Phàm vung quyền. Khắp nơi lôi nguyên tố theo đó cũng rung động kịch liệt dường như muốn cắn nuốt cả không gian.
Thế nhưng Trác Phàm nào phải tầm thường, hỏa quyền cũng không hề chậm trễ đánh ra. Nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng vọt, khắp nơi đóm lửa cùng với tia điện giao nhau vang lên những tiếng lộp bộp liên tục.
Hay quyền chạm nhau, Hoàng Thiên Bá liền biến sắc. Cánh tay của hắn bây giờ đã vỡ vụm bị Kim Viêm đốt cháy một mảng lớn. Mà lại ngọn lửa kia cứ như thần hỏa không hề có ý định tắt đi. Cho dù Hoàng Thiên Bá có dùng nguyên lực bài trừ cũng chẳng thể làm được gì. Không có cách, hắn đành phải cắn răng đưa tay còn lại chặt đứt phần bị hỏa diễm thiêu đốt.
Tất cả mọi người ở hai bên sau khi chứng kiến đều vô cùng kinh hãi. Một tên tiểu tử vậy mà so về nhục thân cường độ lại mạnh hơn hóa hư cao thủ. Mà lại dị hỏa mà vàng kim kia lại là cái gì mà có thể thiêu đốt mãi không tắt như vậy. Trong lúc nhất thời toàn K9D5L bộ những ai ở đây đều một đầu mơ hồ, cảm giác như thực lực tu vi đứng trước mặt nam tử kia chỉ là một cái tên mà thôi.
Hắc Bạch Dạ Xoa cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Trác Phàm dùng nhục thể đánh nhau với hóa hư cao cao thủ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Bọn họ trước đó đã biết vị công tử này nguyên thần vô cùng mạnh mẽ cho dù là thần hồn trùng kích cũng không là gì được. Thế mà trên phương diện luyện thể lại không hề thua kém.
Thế nhưng mọi người nào biết, Trác Phàm bề ngoài chỉ là giả bộ không có chuyện gì. Thật ra sau một chiêu đó trong lòng hắn chửi thầm không thôi.
Quyền của Hoàng Thiên Bá vừa chạm vào, tử lôi trên thân thể hắn đã nháy mắt truyền vào cơ thể Trác Phàm điên cuồng tàn phá. Phải biết lôi điện chính là có khả năng xuyên phòng thủ cực mạnh.
Hiện tại thân thể của Trác Phàm khắp nơi đều đầy rẫy tử lôi chạy qua làm hắn có cảm giác đau nhứt vô cùng. Cảm giác cứ như bị hàng vạn con huyết trùng đang cắn nuốt.
“Đánh hay lắm!”
Hoàng Thiên Bá cười lớn một tiếng, cánh tay kia bị chặt đứt rơi xuống cơ thể hắn lập tức khôi phục trở lại trước sự kinh ngạc của Trác Phàm.
Nhìn lớp da non vừa mới hình thành trên cánh tay của Hoàng Thiên Bá bất giác làm Trác Phàm có phần lạnh sống lưng. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người mọc ra tứ chi sau khi bị chặt đứt mà lại tốc độ hồi phục vô cùng nhanh chóng.
Thấy đối phương nhào tới, Trác Phàm nhin không được hét lớn: “Để ta xem ngươi hồi phục đến bao giờ.”
Lần này Trác Phàm không ở thế bị động nữa mà trực tiếp chiếm tiên cơ. Kim Viêm bay lượn xung quanh cuối cùng hòa vào cánh tay tạo thành một cái hỏa trảo rạch ra một đường trên thân thể kẻ địch.
“Ngươi cứ thử xem.”
Hoàng Thiên Bá cũng cười lạnh đáp sau đó đưa tay đón đỡ. “Rắc” một tiếng, cánh tay của hắn lập tức bị biến dạng. Hỏa diễm gắt gao xâm nhập làm nổi tên từng mảng thịt cháy đen.
Tuy đau đớn là vậy nhưng Hoàng Thiên Bá không hề có ý định thu chiêu. Cánh tay bị Kim Viêm tàn phá dùng lực khóa chặt quyền của Trác Phàm, lôi thủ còn lại cũng không hề lãng phí mà xuất ra một chưởng thẳng vào ngực đối phương.
Trác Phàm thấy vậy vội vàng lui lại, nhưng cánh tay phải đã bị đối phương giữ chặt. Hết cách, hắn đành cắn răng đưa tay trái đón đỡ.
Lôi thủ cùng hỏa quyền chạm nhau lần nữa. Vẫn như cũ, cánh tay của Hoàng Thiên Bá bị hỏa diễm thiêu đốt còn Trác Phàm thì bị tử lôi xâm nhập cơ thể đầu tóc cùng lông tay bỗng chốc dựng thẳng đứng cơ hồ sắp bốc khói đến nơi.
Duy chỉ có một điều không giống chính là Hoàng Thiên Bá không lui lại mà tiếp tục dùng đầu quyền bị hỏa diễm thiêu đốt đánh ra. Trác Phàm vì lôi điện nhập thể mà tê liệt trong phút chốc, tốc độ chậm hơn một chút nên không kịp đón đỡ phải dùng nguyên lực phụ thể mạnh mẽ đón đỡ một quyền của đối phương.
Chưa dừng lại ở đó, Kim Viêm trước ngực cũng bắt đầu tụ lại thành một cái hỏa thuẫn với mục đích dùng thương đổi thương.
Nhưng mà Hoàng Thiên Bá nào có để ý đâu. Hắn bây giờ đã có Kim Cang Bất Hoại Thể chút thương thế này cũng chỉ là ruồi muỗi mà thôi. Quyền đánh ra không hề giảm đi mà uy lực ngược lại mạnh hơn mấy phần.
“Phốc!”
Trác Phàm phun ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn cố gắng làm Kim Viêm trên tay phải càng thêm rực rỡ.
Hoàng Thiên Bá cũng cực kỳ nuối tiếc, hai cánh tay của hắn đã bị Kim Viêm thiêu đốt thành tro bụi đành phải buông tha Trác Phàm mà lùi về sau.
Cảm giác tâm can một hồi đau nhức, Trác Phàm đem ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Hoàng Thiên Bá đang nháy mắt hồi phục thương thế. Bản thân là một luyện thể cao thủ, hắn lại có Ngân Hà Kim Sa cùng Phân Viêm Hả luyện thể cho nên một quyền vừa rồi trúng phải chỉ hơi chấn động khí huyết một chút chứ chưa hẳn tạo ra thương thế trầm trọng. Có điều so với sự biến thái trong cách hồi phục của Hoàng Thiên Bá quả thật là không đáng để nói.
Đồng dạng như Trác Phàm, Hoàng Thiên Bá cũng vô cùng kinh ngạc. Một quyền kia cơ hồ là hắn vận toàn bộ sức lực đánh ra. Tuy nói bị hỏa thuẫn cản trở nhưng cũng chỉ giảm đi hai ba thành lực lượng vậy mà đối phương ngoài thổ huyết loạn khí một chút còn lại không có gì đáng lo lại cả.
Nhìn bọn họ giao đấu, đám người bên ngoài quan chiến gần như mắt đều muốn lồi ra. Thật sự là một màn đấu quá biến thái. Nhìn qua Trác Phàm lực lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng với Kim Cang Bất Hoại Thể, Hoàng Thiên Bá hoàn toàn có khả năng đánh tay ngang. Mà lại cứ tiếp tục dùng thương đổi thương Trác Phàm nhất định sẽ rơi vào hạ phong.
Những người có kinh nghiệm nhìn vào đều thấy thật ra cả hai vẫn chưa đánh hết sức, ít nhất thì Hoàng Thiên Bá thần hồn còn chưa có xuất ra. Đám cao thủ bên phía Đế Vương Phủ tin rằng một khi Hoàng Thiên Bá đại triển thần uy liền nhất định diệt sát Trác Phàm. Hiện tại chẳng qua vị Phủ chủ này đang chơi đùa một chút với đối thủ mà thôi.
Phía bên này, ngoại trừ Hắc Bạch Dạ Xoa ra thì ai nấy cũng có đồng dạng suy nghĩ như vậy. Dương Thương đem khuôn mặt lo lắng nói với hai huynh đệ bọn họ.
“Ta cùng Trường Cung duy trì là đủ rồi. Đoàn quân của Đế Vương Phủ cũng sợ hãi lùi lại, hiện tại hẳn là chưa có gan tiến lên đâu. Hai vị tạm thời thu lại đại trận khôi phục thương thế sau đó hỗ trợ Trác Phàm. Nếu như để Hoàng Thiên Bá xuất ra thần hồn thì mọi việc sẽ rất tồi tệ.”
Bạch Dạ Xoa đương nhiên hiểu được lo lắng của Dương Thương. Có điều hắn việc gì để lo lắng đây. Hai huynh đệ bọn họ đều không đánh lại Trác Phàm huống chi kẻ hèn hóa hư nhị trọng cảnh. Trừ phi đối phương có công pháp khắc chế Trác Phàm thì may ra.
Nhưng mà lúc này có cơ hội hồi phục thì đương nhiên Hắc Bạch Dạ Xoa cũng không có từ chối, dù gì bây giờ cũng đang có thời gian để thở gấp mà. Hai người gật đầu bắt đầu thu tay tiến hành minh tưởng.
Gia Cát Tinh ở nơi xa cũng nhìn thấy cảnh này đương nhiên biết dụng ý của đối phương. Một khi hai cao thủ hóa hư thất trọng hồi phục tình hình sẽ vô cùng tồi tệ. Ông nhìn về phía đội quân của mình hét lớn: “Lập tức công thành, không được để đối phương có thời gian thở gấp.”