Trác Phàm gật đầu. Hắn đã ở đây khá lâu rồi, cũng phải đến lúc phải trở về. Chuyện ở Thiên Vũ vẫn cần hắn phải sắp xếp một chút ít. Dù sao những người ở đó hiện tại vẫn xem Trác Phàm như một vị chỉ huy tối cao. Một khi hắn có ở đó sắp xếp đâu vào đấy nội bộ liền sẽ nổi lên lục đục. Tuy có Hắc Hạch Dạ Xa ở đó tọa trấn nhưng đầu óc của hai huynh đệ bọn họ có chút không đủ dùng.
“Cha. Ta có thể theo ngươi đi cùng chứ?” Thanh Lân khuôn mặt non nớt buồn bã nói.
Trác Phàm nghe thế liền đi lại sờ đầu Thanh Lân một cái, khuôn mặt lộ ra vẻ hiền từ sau đó nói: “Chuyện này cũng không phải cha có thể quyết định.”
Ánh mắt Trác Phàm liếc về phía Thanh Viêm Hỏa Phượng đang ngồi ở đó rót một tách trà nóng thưởng thức. Thanh Lân nghe vậy hiểu ý liền chạy đến.
“Cô cô! Ta có thể đi cùng cha được không? Thực lực bây giờ của ta rất mạnh mẽ.”
Thế nhưng đáp lại ánh mắt mong chờ của đứa bé, Thanh Viêm Hỏa Phượng chỉ cười nói: “Thực lực của Tiểu Lân đương nhiên mạnh mẽ, nhưng cha của Tiểu Lân thì không. Đợi lần sau cha con đột IIG8Rb phá thì hóa hư cảnh trở về ta liền không có lí do gì phản đối.”
Thanh Lân nghe vậy thất vọng, Thất Thải Thôn Thiên Mãng nhỏ nhắn lúc này không biết từ đâu xuất hiện bám chặt lấy cổ của Trác Phàm không buông phát ra những tiếng xì xì.
Thanh Viêm Hỏa Phượng nhìn đến Thải Lân như thế cũng thở dài nói: “Được rồi. A Thải có thể đi cùng hắn.”
Nàng quay mặt về phía Trác Phàm trầm giọng nói tiếp: “Nhớ phải chiếu cố nàng thật tốt. Thánh thú huyết mạch chân chính sẽ phát triển rất nhanh chóng cho nên có nàng bên cạnh ngươi sẽ đỡ hơn không ít việc.”
“Ta biết rồi.”
Trác Phàm gật đầu còn Thải Lân thì liên tục cọ đầu mình vào cổ hắn ra dáng vẻ vô cùng thân mật. Thanh Lân thấy vậy liền chạy đến ôm chầm lấy cha mình không buông.
“Tiếp theo ngươi có dự định gì sao?” Thanh Viêm Hỏa Phượng nhẹ giọng hỏi.
Chậm rãi kéo Thanh Lân ra ngoài, Trác Phàm lắc đầu đáp: “Hiện tại ta vẫn chưa biết được mình sẽ đi đâu. Có lẽ là sẽ ngao du khắp nơi tăng tiến tu vi cùng với tìm cách phá dở trận pháp phong ấn. Tuy nhiên hiện tại ta chỉ có thể bày ra được tới bát cấp hoặc cửu cấp trận mà thôi. Thời gian có lẽ phải rất lâu mới hoàn thành.”
Thanh Viêm Hỏa Phượng gật đầu. Nàng cũng biết Trác Phàm thực lực có hạn, tuy thiên phú của hắn kinh người nhưng mà trong thời gian ngắn bày bố được thập nhị cấp phản trận thức thì quá miễn cưỡng. Nàng cũng không vội, dù sao Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng cần thời gian để trưởng thành.
Thanh Viêm Hỏa Phượng đã đợi mấy chục vạn năm, đợi thêm vài trăm, vài nghìn năm nữa hẳn cũng không thành vấn đề. Đạt tới cấp độ thánh thú như nàng, thọ nguyên đã không còn quan trọng nữa, trừ phi đại họa giáng xuống hoặc gặp phải cường địch sát hại thì nàng mới vẫn lạc mà thôi.
“Hay là ngươi cứ ở đây tu luyện đi. Có thiên tài địa bảo hỗ trợ, thời gian đột phá sẽ càng nhanh.”
Trác Phàm lắc đầu từ chối: “Thứ lỗi cho ta nhưng mà tu giả chỉ biết bế quan luyện công tăng tiến tu vi thì thực lực cũng không mạnh lên bao nhiêu, chỉ có phiêu bạt vào sinh ra tử mới là cách để trở thành một cường giả chân chính.”
Thanh Viêm Hỏa Phương nghe thế liền gật đầu. Đây là câu nói mà nàng muốn nghe nhất.
Chợt Trác Phàm đột nhiên hỏi: “Đúng rồi. Đến khi ta đột phá thánh giới thì làm thế nào mới có thể biết đó là nàng ấy?”
Thanh Viêm Hỏa Phượng đương nhiên biết “nàng ấy” trong lời nói của Trác Phàm là ai cho nên mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi. Giữa hai người các ngươi có một mối liên kết vô hình. Đừng quên nàng đầu thai trở lại là nhờ có Tương Tự Đoạn Trường Hồng mà ngươi dùng tiên huyết của mình để hái về. Đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ nhận biết được nàng thôi.”
Trác Phàm nghe thế gật đầu. Dù sao đột phá phàm giai tu vi phá không tiến đến thánh giới vẫn còn một đoạn đường rất dài.
Sáng hôm sau
Trên đỉnh Huyết Vân Sơn, Trác Phàm từ bên trong màn sương mù màu đỏ bước ra bên ngoài. Cảnh vật chung quanh vẫn không có thay đổi gì nhiều chỉ có hắn là khác trước rất nhiều mà thôi.
Bây giờ Trác Phàm một đầu tóc trắng, khuôn mặt đã trưởng thành hơn trước rất nhiều không còn là dáng vẻ của một thiếu niên non nớt sợ trước sợ sau chạy trốn kẻ địch nữa. Có thể nói trên toàn bộ Thiên Vũ đế quốc này đã không còn một ai là đối thủ của hắn.
Trác Phàm nhìn xung quanh một hồi sau đó đem thần thức quét ngang, ánh mắt ngưng tụ về một hướng mà đạp không bay đi. Một lúc sau hắn hạ xuống một khu đất nhỏ mà tại đó có một cái hang động.
Đây chính là nơi năm xưa Trác Phàm dùng trận thức giết chết Hoàng Phi Thanh. Nhìn thấy kết giới vẫn đang hoạt động, Trác Phàm phất tay một cái, toàn bộ liền tan biến vào hư không.
“Quả nhiên ngưng tụ thần hồn liền có được toàn bộ thần thông của hóa hư cao thủ.” Trác Phàm nhủ thầm trong lòng sau đó tiến vào bên trong hang động.
Ở trong đó, hình bóng một lão giả nhìn qua có chút tang hoang, mái tóc bù xù. Vừa nhìn thấy Trác Phàm đi vào ông ta liền đứng dậy, đôi mắt mờ đục dần có chút thần sắc mở miệng: “Trác Phàm. Thật không ngờ ngươi lại thắng được đội quân của Hoàng Thiên Bá.”
Khuôn mặt Trác Phàm hơi động, nụ cười càng lúc càng nồng đậm vô cùng hài lòng nói: “Ngài vì sao nhận biết ta là Trác Phàm?”
“Còn không phải sao? Lúc trước ngươi gửi cho lão phu ngọc giản nói rằng một khi Chấn Thiên Sơn thất thủ liền đến nơi đây lại còn giao cho lão phu cách khống chế trận thức. Nếu như Hoàng Thiên Bá thắng lợi liền thâu tóm toàn bộ Thiên Vũ làm gì có thời gian đến đây phát hiện ra ta. Cũng chỉ có Trác Phàm ngươi giành được chiến thắng chung cuộc mới tìm đến lão phu mà thôi. Tuy nói hiện tại bộ dạng ngươi có khác với hình vẽ trong Hắc Phong Truy Sát Lệnh nhưng lão hủ vẫn có thể nhận ra ít nhiều.”
(Tác: Ngọc giản chương 137 có đề cập thoáng qua)
“Bốp! Bốp!”
Trác Phàm nghe hết lời suy đoán của ông ta liền ngăn không được vỗ tay tán thưởng nói: “Thật không hỗ là một trong tam đại trí tinh thông minh hơn người. Ta gọi ngài là Âu Dương tiền bối đi, ngài nói xem tại sao ta lại muốn ngài đến đây trốn thoát?”
Đúng vậy, người này không ai khác chính là đại quản gia của Chấn Thiên Sơn, Âu Dương Trường Phong. Sau khi chia tay hai huynh đệ Âu Dương Liệt, ông ta liền tìm đường nhỏ để đi đến Huyết Vân Sơn này. Lúc đó quân đội do Dương Thương chỉ huy đang đóng quân ở gần Vạn Xà Cốc để thuận tiện tiến lên Chấn Thiên Sơn đang bị người của Đế Vương Phủ chiếm đóng.
Âu Dương Trường Phong từ lâu đã nghĩ suy xét đến dụng ý của Trác Phàm khi muốn thu nhận mình. Nghe hắn hỏi vậy ông ta liền đáp: “Tuy lão phu chưa từng tiếp xúc nhưng những gì ngươi làm Chấn Thiên Sơn chúng ta đều luôn biết rõ ràng. Với một thiên tài trí dũng song tuyệt như ngươi hẳn là sẽ không chịu nhốt mình ở Thiên Vũ đế quốc này cả đời.”
Thấy Trác Phàm vẫn chăm chú lắng nghe, Âu Dương Trường Phong lại nói tiếp: “Một khi Đế Vương Phủ thất bại, bọn họ tuy là chiến thắng nhưng tất sẽ có nội bộ xung đột. Nếu như không có Trác Phàm ngươi chủ trì thì e rằng tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn. Lão phu chỉ đoán rằng sau khi giải quyết xong ngươi liền rời đi cho nên cần tìm một vị quân sư để quản lí mọi việc sau đó. Dù sao trải qua một hồi đại chiến Thiên Vũ đế quốc không phải ngày một ngày hai là có thể bình thường trở lại.”
“Âu Dương tiền bối quả thật là xuất sắc hơn người. Trác Phàm không phục không được.”
“Không dám. Nếu như ta được như ngươi nói thì Chấn Thiên Sơn đã không đi đến con đường diệt vong như vậy.”
Nói tới đây, Âu Dương Trường Phong không ngăn được thở dài một tiếng. Khuôn mặt già nua nhìn Trác Phàm chỉ đầy tán thưởng. Trong mắt ông tuổi tác của người thanh niên trước mặt không cao vậy mà có thể chỉ huy một đội quân yếu đuối dành thắng lợi chung cuộc.
Tuy Âu Dương Trường Phong không biết Trác Phàm làm cách nào nhưng để có thể làm ra cục diện như hiện tại thì hẳn là đã vận dụng không ít mưu kế trong đó. Nghĩ tới đây tâm tính tò mò của ông ngăn không được hỏi: “Ngươi làm cách nào có thể chiến thắng được đội quân của Đế Vương Phủ? Chúng như là có một đám hồn thể bất tử, cho dù là đại trận hộ pháp của Chấn Thiên Sơn cũng không ngăn được.”
Trác Phàm cũng không nôn nóng trở về bèn ngồi xuống kể cho Âu Dương Trường Phong nghe toàn bộ sự việc. Từ lúc hắn lui về Phong Lôi Trấn đến mượn cớ tiến về đế đô rồi thuyết phục Dương Thương đầu hàng.
Toàn bộ sự việc đều được Trác Phàm cẩn thận kể lại một cách tỉ mỉ. Hắn biết rằng muốn Âu Dương Trường Phong trở thành đầu não chủ trì mọi thứ ở đây thì phải cho ông biết rõ tất cả diễn biến đã xảy ra.
Đến khi Trác Phàm ngừng tường thuật, Âu Dương Trường Phong vẫn một mặt không thể tin tưởng nói: “Ngươi nói là ngươi trở về đem theo hai cái hóa hư thất trọng cường giả?”
Thấy Trác Phàm không từ chối ông ta mới gật đầu cảm thán: “Thì ra là vậy. Có hai cao thủ như vậy hỗ trợ công thêm quân đội hoàng thất vào cuộc. Hoàng Thiên Bá tất sẽ vọng. Ha ha. Mối huyết hải thâm thù của Chấn Thiên Sơn cũng coi như là đã trả được rồi.”
Nhớ lại hình ảnh Âu Dương Chấn Thiên trước khi chết, ánh mắt của Âu Dương Trường Phong ngăn không được mà rơi lệ. Ông quay sang nhìn Trác Phàm quỳ xuống thành khẩn nói: “Trác Phàm, ngươi đã trả thù cho gia chủ cùng toàn bộ Chấn Thiên Sơn. Đại ân đại đức này khó có thể diễn tả hết được bằng lời. Ta, Âu Dương Trường Phong, xin nguyện dùng hết phần đời còn lại để phò ta cho ngươi. Mọi việc đều sẽ vì ngươi sai khiến mà làm việc. Nếu như có nửa lời gian dối liền chết không toàn thây.”
Trác Phàm vội vàng đứng dậy bước tới đỡ ông ta dậy: “Âu Dương tiền bối, lễ này có chút nặng rồi. Chỉ cần có một lời này ta liền đã an tâm. Tiếp đến cũng phải nên trở về đế đô đi thôi. Ở đó còn có rất nhiều việc cần chúng ta bắt tay giải quyết.”
“Được. Mọi chuyện đều nghe theo lời của ngươi mà làm.”
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ