Rất nhanh sau đó, bốn người Trác Phàm đã đến được một vùng đất rộng lớn vắng vẻ vừa mới được khai hoang không lâu với rất nhiều căn nhà bằng gỗ trải rộng.
Mọi người thấy bọn họ trở về liền chạy ra chào hỏi, tuy có hơi nghi hoặc về Trác Phàm nhưng cũng không tạo ra cảm giác khó chịu. Dù sao cũng là do Trương Đại Nhân con trai tộc trưởng dẫn về nên chắc chắn không có gì nguy hiểm.
Trác Phàm nhìn hình ảnh yên bình trước mắt có chút bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng đi theo Trương Đại Nhân đến một cái nhà nhỏ.
Trác Phàm không khách khí ngồi xuống một cái ghế nhỏ. Trương Tiểu Uyển pha ấm trà từ bên ngoài bước vào rót ba 0BAgZ ly để trước mặt bọn họ rồi đứng phía sau Trương Đại Nhân.
“Âu Dương công tử, hiện tại có thể kể ta nghe một chút lí do vì sao ngươi lại ra nông nỗi này hay không?”
Trác Phàm nhìn cánh tay rỗng không kia có chút tò mò nói. Hắn đại khái đã đoán ra được bảy tám phần nhưng vẫn không dám chắc chắn bởi vì mọi người vẫn đồn thổi Âu Dương Liệt thiên phú có thể so sánh với Hoàng Phi Vũ.
“Ài. Ta đúng là ở trên cao quá lâu chỉ phóng tầm mắt xuống mà chưa bao giờ ngẩng đầu lên. Hoàng Phi Vũ thật sự quá cường đại, một cánh tay này cũng là do hắn tự tay gỡ xuống.”
Trác Phàm nghe vậy liền gật đầu hỏi tiếp: “Vậy ngươi đây là do Hoàng Phi Thanh trực tiếp đánh hỏng căn cơ sao?”
Từ lúc Trác Phàm nhìn từ xa đã phát hiện Âu Dương Liệt khí huyết rối, nội thương chưa lành. Nhưng trận chiến của Chấn Thiên Sơn với Đế Vương Phủ diễn ra đã lâu, cho dù bị thương nặng cũng phải khỏi rồi mới đúng. Vì vậy chỉ có một lí do duy nhất chính là căn cơ tu luyện của vị đại công tử này đã bị kẻ địch đánh hỏng.
“Ngươi cũng nhận thấy rồi sao? Lúc ta và đệ đệ cùng với đại quản gia rời đi liền chia nhau hai hướng…”
Trương Đại Nhân cùng Trương Tiểu Uyển ở bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe. Từ khi bọn họ cứu hắn về những chuyện trước đây Âu Dương Liệt liền không nói một lời. Mặc dù rất tò mò nhưng cũng không có ai lên tiếng. Biểu hiện thường ngày của hắn với mọi người rất gần gũi hòa đồng cho nên một thời gian đã được mọi người chấp nhận.
Ba tháng trước
“Nhị đệ ngươi đi trước đi.”
“Có chuyện gì vậy Đại ca?”
“Có người đuổi theo, mà lại không phải tầm thường.”
“Không được, ta sao có thể bỏ lại ca để chạy trốn một mình.”
“Đệ ở lại chỉ làm cản trở ta mà thôi. Đừng quên ta còn có long hồn hộ thể. Tên kia nhất định không làm gì được ta. Sau khi thoát khỏi đây cứ một mạch chạy về phía Ma Hồn Tông, ta sẽ đuổi theo sau. Nhớ rõ không được quay lại.”
Đến khi Âu Dương Phách rời đi, đôi mắt Âu Dương Liệt mới ngưng trọng nhìn về phía Hoàng Phi Vũ bay đến. Trong lòng âm thầm hi vọng cho mình đủ khả năng chặn lại tên quái vật này để đệ đệ có thể an toàn rời đi.
Tuy nói hắn trong người có địa mạch long hồn hộ thể nhưng chỉ mới một thời gian ngắn nhiều nhất là lúc nguy hiểm có thể xuất ra giúp đỡ mà thôi. Thực lực trên cơ bản vẫn không bằng được Hoàng Phi Vũ.
Từ từ hạ thân xuống, nguyên thần dò xét đảo qua một vòng, Hoàng Phi Vũ nhận ra mục đích của Âu Dương Liệt liền nở một nụ cười lạnh: “Câu giờ cho đệ đệ mình bỏ chạy hay sao? Yên tâm đi, ngươi hiện tại đối với ta mà nói không đáng để vào mắt nói gì đến tên Âu Dương Phách kia. Cái ta cần chính là thứ vừa mới nhập vào bên trong cơ thể ngươi kìa.”
Âu Dương Liệt giật mình đoán thầm “thứ kia” trong lời nói đối phương chắc là Địa Mạch Long Hồn. Nghĩ đến đây hắn không khỏi cười khổ. Đúng là thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu như đầu long hồn kia không nhận hắn làm chủ nhân thì có lẽ đã không gặp phải Hoàng Phi Vũ.
Nhưng mà hiện tại có than thở cũng vô ích dù sao đối phương cũng đã đem mình vào tầm ngắm, Âu Dương Liệt cũng không thể tỏ ra yếu đuối mà làm theo. Hắn nhìn về phía Hoàng Phi Vũ ánh mắt hung hăng nói: “Muốn lấy được nó phải xem ngươi có bản lĩnh không đã.”
Hoàng Phi Vũ nghe vậy liền lộ ra tà dị tiếu dung: “Lúc trước ngươi đã không phải đối thủ của ta, bây giờ lại càng không phải. Đừng tưởng một cái địa mạch long hồn nhỏ bé là có thể lên mặt với ta.”
Vừa dứt lời, Hoàng Long Chân Khí lập tức được Hoàng Phi Vũ vận dụng. Cả người hắn phát ra hoàng quang chói mắt nhắm thẳng tới trước mà tấn công.
Âu Dương Liệt cũng không dám khinh địch, nguyên lực toàn thân vận chuyển, lôi điện lập tức lóe sáng xông lên tấn công. Có lúc trước kinh nghiệm, lần này hắn không trực tiếp đối đầu với Hoàng Phi Vũ mà lợi dụng lôi điện tăng tốc né tránh.
Việc làm bây giờ không phải là cố gắng chiến đấu sinh tử mà là câu giờ để đệ đệ rời đi. Âu Dương Liệt không có ra sát chiêu chỉ tập trung né tránh công kích của đối phương.
Hoàng Phi Vũ nhìn ra mục đích của đối phương nhưng cũng không có nôn nóng. Mục đích của hắn từ đầu đã nói rõ ràng chính là Địa Mạch Long Hồn kia mà thôi. Cho nên vẫn quần đấu với Âu Dương Liệt.
Nháy mắt đã qua lại hơn ba mươi chiêu, Hoàng Phi Vũ khí tức vẫn ổn định mỗi quyền đánh ra đều mang theo uy lực cực lớn.
Âu Dương Liệt ở phía bên này thì ngày càng thở dốc, khí huyết không đều. Hắn đã bị thương trước vẫn chưa có hồi phục hoàn toàn, lại phải dùng hết sức để né tránh câu giờ thỉnh thoảng lại trúng phải vài đòn của đối phương cho nên khó tránh khỏi hụt hơi.
Qua thêm mười chiêu, Hoàng Phi Vũ rốt cuộc cảm thấy không thú vị liền bắt đầu ra sát chiêu. Hắn đột ngột tăng tốc độ tấn công so với lôi điện hỗ trợ của Âu Dương Liệt không hề thua kém.
Lúc này Âu Dương Liệt mới biết chênh lệch giữa hai người là lớn đến cỡ nào. Chỉ một giây lơ là Hoàng Phi Vũ đã áp sát đánh ra một quyền làm hắn không thể không chống đỡ.
Chỉ có một cánh tay cho nên so về lực lượng Âu Dương Liệt nào phải là đối thủ của Hoàng Phi Vũ. Hắn bị chấn bay ngược ra phía sau thổ huyết, khí huyết đã không ổn định trước đó bây giờ lại càng rối loạn.
Hoàng Phi Vũ từ từ bước đến, nụ cười trên mặt càng lúc càng nồng đậm: “Ta đã nói bao nhiêu lần, chủ động giao ra đây còn dễ chịu một chút.”
Âu Dương Liệt không nói gì. Hiện tại ở cổ họng của hắn đang có một ngụm máu tươi, nếu như mở miệng thì liền trào ra ngoài. Ít nhất trước khi chết hắn phải tỏ ra uy nghiêm một chút.
Hoàng Phi Vũ vẫn từ từ bước lại, cánh tay bắt đầu biến đổi, huyễn hóa thành một cái địa long trảo đánh tới.
Đúng lúc này, cơ thể Âu Dương Liệt đột nhiên vang lên một tiếng rồng ngâm sau đó là một ảo ảnh long hồn xuất hiện. Nó gầm lên một tiếng giận dữ chắn ở phía trước chủ nhân của mình.
“Thì ra ngươi cũng được long hồn nhận chủ.”
Âu Dương Liệt vừa mới nuốt ngược lại ngụm máu tươi đang trào ra họng nghe thế liền kinh hãi: “Ngươi nói cũng nghĩa là…”
“Không sai. Ngươi tưởng cánh tay này từ đâu là luyện thành.” Hoàng Phi Vũ nở nụ cười lạnh trực tiếp đem địa long trảo tấn công.
Đầu địa mạch long hồn gầm lên một tiến, thiên địa lập tức biến đổi. Long trảo hư hư thật thật rạch ra một đường giữa không trung.
Hoàng Phi Vũ biến sắc vội vàng bắt chéo tay đón đỡ. Thân thể hắn vô cùng chắc chắn vậy mà đụng phải một trảo khí kia liền bị cắt một rãnh dài sâu đến nửa phân.
“Đúng là nghiệt súc khó thuần.”
Hoàng Phi Vũ hung hăn trừng mắt nhìn địa mạch long hồn đang ở phía trước bảo vệ Âu Dương Liệt. Hắn há miệng ra rống to, một tiếng rồng ngâm vang vọng phát ra, bầu trời lại càng thêm biến đổi, thậm chí gió lốc đã xuất hiện, sấm chớt cũng đến trợ uy.
Từ trong cơ thể Hoàng Phi Vũ đột nhiên xuất ra chín cái ảo ảnh y hệt con rồng ở trước mặt làm con mắt Âu Dương Liệt trợn tròn lên: “Ngươi… Ngươi có chín cái long hồn?”
“Ngươi sai rồi. Là mười!”
Hoàng Phi Vũ từ chối cho ý kiến đáp. Nâng cái tay huyễn hóa Địa long trảo chỉ về phía long hồn của Âu Dương Phách, chín con rồng từ đằng sau thấy vậy hiểu ý lập tức lao lên quần ẩu.
Song quyền khó địch lại tứ thủ nói gì một đầu rồng của Âu Dương Liệt. Chỉ mấy chốc nó liền kêu lên những tiếng đau đớn sau đó chui rúc vào trong cơ thể chủ nhân.
“Phốc!”
Âu Dương Liệt nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi. Thì ra long hồn tổn thương cũng ảnh hưởng đến chủ nhân của mình. Hiện tại hắn đã không còn lực hoàn thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bước đến làm gì thì làm.
Hoàng Phi Vũ từ từ đi tới, chậm rãi đem đối phương xách lên, cái tay địa long trảo đặt ở trước bụng Âu Dương Liệt. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Địa Mạch Long Hồn, tiếp theo sau ảo ảnh của nó dần dần xuất hiện bị cánh tay của Hoàng Phi Vũ nắm chặt rút ra.
Đợi cho toàn bộ con rồng rời khỏi cơ thể của Âu Dương Liệt, Hoàng Phi Vũ mới vận nguyên lực phát ra hoàng long chân khí nhanh chóng truyền vào nó.
Địa Mạch Long Hồn không ngừng rên rỉ. Đến một lúc sau hoàng quang dần tan đi, nó bắt đầu lượn quay Hoàng Phi Vũ vài vòng sau đó chui vào thể nội của hắn.
Âu Dương Liệt lúc này đã không còn động đậy nổi, ánh mắt bất lực nhìn long hồn rơi vào tay đối phương. Những tưởng Hoàng Phi Vũ sẽ hạ sát thủ đối với mình nào ngờ hắn chỉ quay người bỏ đi.
“Ngươi không giết ta sao?” Âu Dương Liệt thiều thào nói.
“Giết ngươi thì được lợi ích gì. Đối với ta mà nói, ngươi bây giờ chỉ là một tên phế vật mà thôi. Nếu không phải hai vị kia yêu cầu có mười đầu Địa Mạch Long Hồn mà ta lại lỡ luyện hóa một cái thì cũng không cần tìm đến ngươi để chiếm đoạt.”
Hoàng Phi Vũ biết Âu Dương Liệt lo lắng điều gì liền nói: “Yên tâm đi, Âu Dương Phách kia cũng giống ngươi, chẳng có chút đe dọa gì với ta. Thiên Vũ này cũng không đủ rộng để ta sải cảnh nữa. Nếu như một ngày ngươi có thể cường đại hơn liền đến Song Long Tông tìm ta báo thù nhưng lúc đó ngươi cũng sẽ không giống như bây giờ mà là một bộ thi thể.”
Không phải Hoàng Phi Vũ nhân từ tha mạng cho Âu Dương Liệt mà là khinh thường giết một tên chỉ như phế vật trong mắt hắn.
Vừa nói dứt lời, Hoàng Phi Vũ liền nhanh chóng bay đi, ngay cả nhìn Âu Dương Liệt một cái cũng không thèm.
Một ông trùm trở về Đại Việt làm vua nhà Lý, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, quyền thần áp chế, đất nước nguy nan, phải làm sao để Nhất Thống Thiên Hạ