Bên trong đại sảnh, gần như toàn bộ cao tầng của tông môn đều tập trung ở đây. Khuôn mặt của Triệu Bán Sơn lúc này vô cùng âm trầm quét mắt qua mọi người một lượt rồi chậm rãi đứng lên nói.
“Trung châu mấy tháng trước không biết vì điều gì đột nhiên lui quân từ Nam châu trở về. Các ngươi nghĩ sao về điều này?”
“Tông chủ. Liệu có phải bọn chúng cảm thấy đánh Nam châu quá mất thời gian nên bắt đầu cảm thấy chán nản thu quân tìm cách khác hay không?” Một trưởng lão nghi hoặc.
“Cái này không đúng. Trung châu nhất gia độc tôn, Nam Cung thừa tướng lại càng là kẻ mưu trí hơn người mỗi bước tính toán đều vô cùng ảo diệu được mệnh danh là “Thiên Hạ Đệ Nhất Toán Tử” Nam Cung Vạn Thông. Chưa kể đến “Bất Bại Thiên Tôn” Nam Cung Kinh Thiên thực lực siêu quần hơn xa đệ nhất cao thủ của các châu khác, ngoài ra còn có “Tứ Thiên Vương” cũng không hề kém cạnh Song Long Chí Tôn của Tây Châu chúng ta. Bọn chúng lại càng không có lý do gì để thu quân.” Một người khác lại nói.
Triệu Bán Sơn cùng những người còn lại nghe vậy gật đầu. Đúng lúc này, Nhị trưởng lão đôi mắt lóe lên tinh quang nói: “Nghe nói Bất Bại Thiên Tôn trăm năm qua chưa từng xuất hiện, liệu có phải…?”
Mọi người nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, Triệu Bán Sơn vui mừng nói: “Nhị trưởng lão, ý của ngươi chính là Nam Cung Kinh Thiên đã hết thọ nguyên, Trung châu bây giờ chỉ có Tứ Thiên Vương đề phòng các châu khác tranh thủ cơ hội phản công sao?”
Nhị Trưởng Lão khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này rất khó nói. Xưa nay chưa từng có ai đột phá chứng tỏ cảnh giới kia đã là cực hạn. Các vị cũng biết, Bất Bại Thiên Tôn đã sống hơn hai vạn năm đều muốn gấp đôi tuổi so với Song Long Chí Tôn. Thực lực của hắn có thể gọi là đỉnh cấp ở đây rồi. Để giải tại sao Trung Châu lui quân thì đây có lẽ là hợp lí nhất rồi.”
Mọi người nhao nhao gật đầu. Quả thật lí do này vô cùng thuyết phục.
“Nếu đúng là như vậy thì quá tốt rồi. Chuyện này quá quan trọng, các ngươi cứ dừng lại ở đây. Ta cần phải bàn bạc thật kỹ với Đại cung phụng trước để ngài ấy đi một chuyến đến Song Long Tông nghe ngóng thế nào. Dù sao ở đó tin tức vẫn nhiều hơn chúng ta không ít.”
Bước ra khỏi phòng, Nhị Trưởng Lão lộ ra một nụ cười nham hiểm đi một mạch đến chỗ của Trần Hạo Nam.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Trần Hạo Nam đang ngồi thiền tu luyện, nhìn thấy Nhị Trưởng Lão bước vào liền đứng dậy thi lễ.
“Không cần đa lễ. Hạo Nam, ngươi đã thông tri đến đám người kia chưa?”
“Sư phụ yên tâm, ta đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Rất tốt. Như vậy một tháng nữa XnyOF phải xem ở con rồi.”
Vỗ vỗ vai của Trần Hạo Nam, Nhị Trưởng Lão cười lên hả hả như thể mọi chuyện đều đã y hệt những gì lão ta tính toán.
Ở phương diện khác, tại sườn đông của Thiên Ma Sơn, ở bãi đất trống, Chu Trọng toàn thân ngưng tụ sát khí, từng quyền từng quyền nhắm thẳng đến Trác Phàm mà nện. Thế nhưng mà cho dù hắn có ra tay thế nào, đôi phương vẫn cứ nhẹ nhàng né tránh không chút tổn thương gì.
Sau vài phút, Chu Trọng đã đánh hơn năm trăm quyền. Khuôn mặt bất đắc dĩ cười khỗ, hắn lắc đầu nhìn Trác Phàm nói: “Vì cái gì ta đã có thể thu phóng sát khí nhưng không chạm được vào ngươi?”
“Có lẽ là ngươi chưa hoàn toàn làm chủ tốc độ của mình đi.” Trác Phàm xùy cười nói.
“Không đúng. Mê Tung Quỷ Ảnh bộ của ta đã hoàn toàn thuần thục, tốc độ trên diện rộng tăng mạnh cơ mà.”
Trác Phàm suy nghĩ một chút lại nói: “Có lẽ là tốc độ của ta quá nhanh ngươi không theo kịp.”
Chu Trọng nghe thế thở dài: “Đúng là vậy a. Ngươi thật là biến thái, không những lực lượng cơ thể mà tốc độ đều như vậy. Phải chi ta có ai đó hơn kém nhau một chút để luyện tập liền tốt.”
Trác Phàm cười, đôi mắt lóe lên tinh quang liếc đến một vị trí xa xa nói: “Nếu đến đây sao còn không ra mặt. Đợi ta đến đó mời có đúng hay không?”
Chu Trọng giật mình vội vàng đem ý niệm dò xét tỏa ra xung quanh mới phát hiện phía sau một cây đại thụ có hai người đang ở đó. Nguyên lực lần nữa vận chuyển, sát khí bốc ra liền muốn xông tới đánh nhau.
Một nam, một nữ nhìn nhau, đôi mắt có phần ngưng trọng sau đó gật đầu như đã ra quyết ý đứng bay ra.
“La Hợp, Chu Nhược Hy? Hai ngươi đến đây làm gì?” Chu Trọng âm trầm hỏi.
Trác Phàm đưa tay vỗ vai hắn một cái, cười nói: “Không cần phải sợ, bọn họ không có ý xấu gì đâu. Chắc chỉ là đơn thuần quan chiến mà thôi. Nếu như có tâm tư khác mà nói bây giờ đã là một cái xác chết rồi.”
Hai người kia nghe vậy hơi đơ người, Chu Nhược Hy im lặng còn La Hợp không sao cả đáp lời: “Đúng vậy. Lần trước ta thấy Chu Trọng không biết vì sao đột nhiên mạnh lên như vậy nhưng thấy hắn và ngươi tốt như vậy nên đoán chuyện này có quan hệ vì vậy mới đến đây xem một chút.”
La Hợp trả lời hoàn toàn là sự thật. Hắn biết Trác Phàm cũng không nói giả, bởi vì hai người đã che dấu khí tức kỹ càng vậy mà Trác Phàm vẫn nhận ra mà lại chẳng làm gì chứng tỏ hắn không có nổi lên sát ý chi bằng có gì nói nấy vẫn tốt hơn.
Thấy Trác Phàm quay sang mình, Chu Nhược Hy đỏ mặt nói: “T…Ta cũng giống như hắn. Muốn đến đây xem Chu Truọng như thế nào lại mạnh lên.”
Đôi mắt lóe lên tinh quang, Trác Phàm nhìn Chu Trọng nói: “Vừa hay Chu Trọng muốn tìm đối thủ ngang tầm. Hay là hai người các ngươi bồi hắn luyện công đi để xem thực lực của mình đến đâu.”
“Cái này…” La Hợp nhăn nhó một chút sau đó nói: “Hắn hiện tại khí lực không đủ làm sao có thể là đối thủ của hai chúng ta?”
Trác Phàm sao có thể không hiểu ý của La Hợp. Tên này rõ ràng là muốn đem hắn ra luyện tập. Chu Trọng kia nói thế nào cũng chỉ vừa mới đột phá không lâu, tu vi vẫn còn chưa vững chắc nên trong mắt La Hợp vẫn còn chưa đủ tư cách giao thủ.
Xùy cười một tiếng, Trác Phàm nhìn La Hợp đầy châm chọc nói: “La Hợp, ngươi cũng quá tự tin vào thực lực của mình rồi. Ta nói bây giờ Chu Trọng đang không ở trạng thái đại thịnh liền thử một chút đi. Nếu ngươi thắng được, từ nay đến hôm tuyển chọn tinh anh đệ tử ta liền bồi luyện cùng ngươi.”
Chu Nhược Hy ở bên cạnh nghe vậy cũng động tâm hỏi: “Còn ta thì sao?”
“Ngươi cũng tương tự như vậy.”
Nói xong Trác Phàm không chút do dự nhảy đến một chỗ khác bắt đầu quan chiến. La Hợp thấy hắn như vậy bất đắc dĩ quay sang Chu Trọng đang hừng hực chiến ý nói: “Ra chiêu đi.”
“Tốt!”
Vừa dứt lời Chu Trọng đột nhiên lao đến tốc độ vô cùng nhanh chóng.
La Hợp cười khẩy một tiếng, nguyên thần mạnh mẽ phát ra xung quanh, áp lực làm đối phương thoáng chậm lại. Hắn đã xem Trác Phàm cùng Chu Trọng đánh nhau mấy lần đương nhiên nhìn ra bộ pháp của tên này rất ảo diệu cho nên đầu tiên phải hạn chế tốc độ trước.
Chu Trọng “hừ” một tiếng, sát khí ầm ầm nổi lên, cánh tay lo lên mấy phần đem đại quyền đánh ra.
La Hợp lắc đầu không thôi. Hắn cũng là luyện thể tu giả đương nhiên tự tin vào bản thân mười phần nên không chút do dự xuất thủ dùng cứng đối cứng.
Hai đại quyền chạm nhau nghe “ầm” một tiếng rõ to. Chu Trọng lùi về năm bước trên môi còn treo một nụ cười hào hứng. Trái lại với hắn, La Hợp lùi lại những mười bước, khóe miệng đã chảy xuống một dòng máu tươi rõ ràng là bị chấn thương thổ huyết.
“Cái này sao có thể. La Hợp thế nhưng là luyện thể tu giả thần chiếu đỉnh phong đã lâu.” Chu Nhược Hy che miệng, khuôn mặt không thể tin tưởng nói.
“Ta cũng là một luyện thể tu giả a?” Chu Trọng hất cằm.
“Nhưng mà trước kia thực lực ngươi không có mạnh như thế. Mà lại lúc trước đấu với Trác Phàm ngươi chỉ toàn dùng tốc độ đánh nhau mà thôi.”
“Không cần nói nữa. Thua chính là thua, ta không còn gì để biện minh cả.” La Hợp không chút xấu hỗ nói.
Chu Trọng cười thầm trong bụng. Hắn dùng qua thập phẩm đan dược, tu vi không những tăng lên mà lại gân cốt kinh mạch còn mở rộng ra mấy phần so với trước đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
La Hợp cùng Chu Nhược Hy tìm đến chỗ hai người Trác Phàm quan chiến nhiều nhất nửa tháng mà thôi làm sao biết được sự tình bên trong. Gần đây Chu Trọng cùng Trác Phàm chủ yếu chỉ luyện tập phản xạ tốc độ cho nên bọn họ liền hiểu lầm cũng dễ đoán.
Chu Trọng nhìn về phía Chu Nhược Hy cười hắc hắc nói: “Chu Nhược Hy, giờ đến phiên của cô. Tới tới. Ta còn chưa có xuống sức đâu, còn có thể duy trì mấy hiệp.”
Khuôn mặt bất giác đỏ lên, nàng hung hăng liếc xéo hắn một cái nói: “Mấy hiệp cái đầu ngươi. Đồ không đứng đắn.”
“Ách. Bộ ta nói sai gì sao?”
Chu Trọng ngẩng người còn chưa hiểu lý do Trác Phàm đã bay đến đen mặt nhìn hắn rồi nói: “Được rồi. Nếu như đã không có vấn đề gì thì từ nay ba người các ngươi cùng nhau luyện tập đi. Bồi Chu Trọng cả tháng nay cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi a.”
Vươn tay duỗi người một cái, Trác Phàm làm ra bộ dạng mệt mỏi rời đi. Để lại La Hợp cùng Chu Nhược Hy mộng bức không thôi. Bọn họ rõ ràng là muốn cùng hắn bồi luyện, thế mà bây giờ lại đổi sang Chu Trọng.
Đúng lúc này, ba bình đang dược đột nhiên bay đến rơi vào tay ba người kia cùng với câu nói của Trác Phàm: “Khi nào hết sức lực thì dùng nó để hồi phục.”
La Hợp cùng Chu Nhược Hy nghi hoặc mở nắm ra cuối cùng đồng loạt co rụt con ngươi kêu lên: “T…Thất phẩm đan dược?”
Chu Trọng ở một bên không sao cả nói: “Bộ thất phẩm đan dược hiếm lắm sao? Trước kia hắn còn cho ta cả một viên thập phẩm đan a.”
La Hợp cảm thán không thôi. Bảo sao Chu Trọng trong thời gian ngắn có thể đột phá nhanh như vậy mà lại lực lượng thân thể cũng vô cùng cường hãn. Thì ra là theo Trác Phàm có lộc ăn.
“Ngươi nói, Trác Phàm cho ngươi thập phẩm đan dược ăn sao? Ngay cả các vị chấp sự còn không có nổi một viên a.” Chu Nhược Hy bất khả tư nghị lên tiếng.
“Thì tính sao? Trác Phàm là một cái thổ hào mà. Các ngươi đi theo hắn là vô cùng chính xác.” Chu Trọng chẳng hề gì trả lời.
Hai người kia nghe vậy liền hung hăng gật đầu. Hiện tại vừa mới thôi đã cho thất phẩm đan dược. Nếu như một thời gian sau thể nào cũng có thập phẩm đan dược tới tay.
Trác Phàm đi vào trong sơn động chậm rãi đả tọa khóe miệng còn treo lên một nụ cười nhàn nhạt: “Muốn người khác vì mình làm việc hiển nhiên là phải thu lấy nhân tâm a.”