“Ngũ đệ, ngươi nói trên đường chúng ta liệu có gặp được mỹ nhân tuyệt sắc hay không. Nghe tên Trần Hạo Nam nói lần này có những bốn đệ tử là nữ giới đó. Hắc hắc.”
“Lão Nhị à. Ngươi có thể thôi nghĩ đến mỹ nhân có được hay không? Vẫn là mong cho gặp tên nào đó thân mang bảo bối có phải tốt hơn a.”
“Lão tứ. Ngươi thì khá hơn cái gì? Suốt ngày chỉ nghĩ đến tiền tài mà thôi.”
“Tiền tài tiêu tai, cái đạo lí này mà ngươi cũng không biết hay sao?”
“Hỗn trướng, ta phải dạy ngươi một bài học mới được.”
“Nhào vào đây. Ta thách ngươi ba mươi hiệp đánh thắng được ta a.”
Tên hám sắc với hám tài cãi nhau suốt ngày làm ba người còn lại có chút vô ngữ. Ngay từ khi đến nơi hai bọn họ suốt ngày cãi nhau, dù cho có khuyên can nên tập trung vào chính sự thì mọi việc cũng đâu vào đấy. Mới một khắc trước còn im lặng thì lại liền như chó với mèo cắn nhau.
Lão ngũ định để mặc kệ bọn họ diễn hề cứ tiếp 4Jv8m tục đi thì đột nhiên ánh mắt ngưng tụ lập tức ra hiệu yên tĩnh trở lại.
Thấy ngũ đệ của mình đột nhiên nghiêm túc như thế, hai người kia cũng không nói nhiều liền im lặng, khí tức thu liễm vào trong. Tuy nói ở trên Thiên Ma Cấm Địa này tồn tại cái gì đó áp chế nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Ánh mắt của lão Nhị sáng lên nhìn về phía hai mỹ nữ đang di chuyển ở phía trước. Cũng may là lúc nãy Lão Ngũ phát hiện ra sớm nếu không liền đã bị hai nàng phát hiện.
“Mỹ nữ, ha ha. Là mỹ nữ. Vận phong lưu của lão tử đến rồi a.”
Ánh mắt của lão Nhị tập trung vào từng đường cong trên cơ thể từ bộ ngực đến bờ mông của hai mỹ nhân trước mặt. Liếm môi một cái, hắn cười hắc hắc cảm thấy cơ thể đang nóng lên, huyết dịch sôi trào.
Tuy là thế nhưng lão Nhị vẫn giữ được bình tĩnh nhìn lão ngũ đợi chỉ thị. Tuy rằng đứng chót nhưng tên này lại là người sáng suốt nhất cho nên mọi quyết định đều do hắn đề ra.
Mà ở tại phía trước, hai cái mỹ nhân không ai khác chính là Hoắc Vũ Cơ còn Triệu Nguyên Chỉ.
“Tỷ tỷ. Chúng ta đi lâu như vậy rồi sao vẫn còn chưa gặp được Trác Phàm bọn họ chứ.”
Triệu Nguyên Chỉ vừa nhảy lò cò vừa nhìn tỷ tỷ của mình bĩu môi nói. Hoắc Vũ Cơ nơi nào không nhìn ra được tâm trạng phiền muộn của nàng ta liền gõ đầu nàng cười mắng.
“Suốt ngày cứ nghĩ đến Trác Phàm. Yên tâm đi, dựa theo ta suy đoán khoảng năm ngày nữa liền đến nơi kia. Ý trung nhân của muội chắc chắn cũng ở đó rồi có được chưa?”
Nghe thấy thế, Triệu Nguyên Chỉ bất giác xấu hổ đỏ mặt hừ một tiếng: “Tỷ tỷ này. Ai nói hắn là ý trung nhân của muội chứ?”
“Còn không phải sau? Nếu không phải nôn nóng muốn gặp hắn, mấy lần gặp các vị tiền nhiệm cung phụng muội đều muốn ra tay đánh bại rồi từ chối huấn luyện chỉ để mau chóng lên đường tìm tên Trác Phàm kia. Đừng cho là ta không biết.”
Triệu Nguyên Chỉ nghe Hoắc Vũ Cơ vạch trần mình như vậy liền hì hì cười, lè lưỡi làm mặt quỷ tiếp tục lò cò mà đi.
Đúng lúc này, ở phía xa xa, một đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt hai nàng, trên lưng còn mang theo một nữ nhân khác. Người này không ai khác chính là Trần Hạo Nam cõng lấy Chúc Dung bất tỉnh.
“Trần Hạo Nam? Chúc Dung muội ấy làm sao vậy?”
Hoắc Vũ Cơ vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Chúc Dung lo lắng hỏi. Thế nhưng đáp lại nàng, Trần Hạo Nam cũng không có nhiều lời mà nói: “Nàng ấy bị kẻ địch tập kích, cũng may ta kịp thời xuất hiện cứu ra. Mau đi thôi. Ở đây không an toàn.”
Nói xong, Trần Hạo Nam lập tức phi thân nhanh như gió bay đi.
Hoắc Vũ Cơ còn nghi hoặc một chút nhưng thấy hạ thân của Trần Hạo Nam còn có vết máu thấm ra y phục cùng với khí tức không ổn định của hắn liền lựa chọn tin tưởng quay sang gật đầu với Triệu Nguyên Chỉ một cái. Hiểu ý, hai người đồng loạt đuổi theo, khuôn mặt cũng dần dần ngưng trọng lên.
Phía sau bọn họ, lão Ngũ thất thanh quát lớn: “Không hay, bọn chúng phát hiện. Mau chóng đuổi theo.”
Năm cái bóng ảnh của Hoàng Cân ngũ quái không chút do dự tăng tốc. Tu vi của bọn họ đều rất cao, người thấp nhất cũng ngang ngửa với Hoắc Vũ Cơ là hóa hư ngũ trọng cho nên rất nhanh liền đã đuổi đến kịp.
Hoắc Vũ Cơ nhìn một chút thương thế của Trần Hạo Nam khẽ nhăn mày. Hiện tại hai chân hắn ta đã bị thương sợ rằng chậm trễ không ít. Bên cạnh nàng, Triệu Nguyên Chỉ cũng mới chỉ có thần chiếu thất trọng càng không cách nào theo kịp.
Cắn răng một cái, cuối cùng Hoắc Vũ Cơ mới làm ra quyết định. Nàng đột ngột dừng lại hướng khuôn mặt băng lãnh về phía đám người theo đuôi. Lam Hồ Điệp thần hồn lập tức xuất động đem theo mê vụ hòa vào gió lan ra.
“Tỷ tỷ. Ngươi làm cái gì?”
Triệu Nguyên Chỉ cũng dừng lại thất thanh la lớn. Nàng sao có thể không minh bạch ý định của Hoắc Vũ Cơ. Nàng muốn một người ở lại hy sinh để cả đám có cơ hội chạy thoát.
Trần Hạo Nam biến sắc, vẻ mặt vô cùng bất ngờ. Cuối cùng đôi mắt của hắn xuất hiện tơ máu cũng bay ngược trở về đem Chúc Dung giao cho Triệu Nguyên Chỉ nói: “Nguyên Chỉ, nàng đi trước đi. Ta ở lại cùng Hoắc Vũ Cơ chặn bọn chúng lại.”
“Ngay cả ngươi cũng…”
Biết được Trần Hạo Nam cũng ở lại, Triệu Nguyên Chỉ rưng rưng nước mắt nghẹn giọng. Lúc này nàng còn quên mất đối phương vừa nãy còn gọi tên nàng một cách thân mật.
Trần Hạo Nam quay mặt lại nhìn nàng, khuôn mặt bi thảm của hắn chợt hiện lên nụ cười nói: “Nàng yên tâm đi. Cho dù ta có chết cũng sẽ không để đối phương vượt qua. Nhớ là nhanh chóng chạy trốn, đừng quay đầu lại để bị bắt. Điều cuối cùng chính là, ta yêu nàng.”
Nói xong lời này, Trần Hạo Nam không quay đầu lại nữa, Giao Long thần hồn cũng theo đó hiện ra đứng song song với Hoắc Vũ Cơ nhìn về phía Hoàng Cân Ngũ Quái nổi lên sát khí.
Triệu Nguyên Chỉ khẽ cắn môi son sau đó đem Chúc Dung bỏ chạy. Nàng biết hiện tại, hai người kia đang liều mạng để cho mình có một cái sinh lộ nên không nói hai lời rời đi. Dù sao nàng có ở lại cũng chỉ tăng thêm gánh nặng cho Hoắc Vũ Cơ cùng Trần Hạo Nam mà thôi. Chỉ có khi nàng chạy trốn, hai người kia mới có thể tìm cơ hội tẩu thoát.
Xem bóng dáng Triệu Nguyên Chỉ chạy đi xa rồi biến mất, Hoắc Vũ Cơ quay lại nhìn Trần Hạo Nam. Khuôn mặt băng lãnh của nàng đột nhiên mỉm cười cảm thán: “Thật không ngờ ngươi cũng có lúc hiện lên phong thái anh hùng phí phách a.”
“Chắc là vì ta yêu nàng ấy đi. Mà lại thân là nam nhi sao có thể để ngươi đứng đầu sóng ngọn gió được. Dù sao trước khi chết nhìn thấy băng mỹ nhân cười với mình cũng không tệ. Thật không biết chuyện này mà đồn ra thì ta có bị cả đám đệ tử bu vào đánh hội đồng hay không.” Thản nhiên cười, Trần Hạo Nam dường như không có chút áp lực nào nói.
Trong tông môn, đối diện với bất kỳ nam tử nào nàng cũng đều duy trì bộ dạng lạnh lùng, đến cả tiếu dung còn không có. Cho nên lần đó thấy Hoắc Vũ Cơ cười với nam nhân, mọi người thâm mến nàng đều vô cùng ghen ghét mới xảy ra việc Tần Hạo đánh ghen với Trác Phàm.
Khuôn mặt của Hoắc Vũ Cơ bất giác đỏ lên. Nói thế nào đây cũng là lần đầu bị một nam nhân trêu đùa, da mặt nàng cũng không quá dày làm sao tránh khỏi tim đập trong lòng. Có điều hiện tại kẻ địch đã đến nơi, nàng phải nhanh chóng điều hòa tâm tình trở lại.
Chỉ trong chớp mắt, Hoàng Cân Ngũ Quái đã đuổi đến nơi bao vây lấy hai người. Lão nhị càng là đem đôi mắt nóng bỏng liếc trên người mỹ nhân, sự háo sắc không chút nào che dấu trên khuôn mặt. Dường như hiện tại, hắn chỉ muốn lao vào Hoắc Vũ Cơ điên cuồng xé áo tận hưởng hoan lạc thế gian mà thôi.
Hoắc Vũ Cơ sao có thể không nhìn ra điểm này, sự đề phòng đối với tên kia càng dâng lên cao hết mức. Nàng nói nhỏ với Trần Hạo Nam: “Ta chặn ba tên cao thủ ở phía trước, hai tên hóa hư ngũ trọng cùng thất trọng giao cho ngươi. Đừng quá dây dưa, có cơ hội liền lập tức chạy trốn theo hướng ngược với Nguyên Chỉ có biết không?”
Trần Hạo Nam gật đầu một cái, trong đôi mắt hiện lên vẻ ngưng trọng: “Yên tâm, ta sẽ không để bọn chúng đuổi theo nàng ta.”
“Được. Lên đi.”
Hoắc Vũ Cơ quát lớn một tiếng, thần hồn trên đầu lập tức tỏa sáng rực rỡ. Nàng đã quyết định liều mình nên vừa bắt đầu đã liền ra sát chiêu.
Lam Hồ Điệp đặc biệt mẫn cảm với năng lượng tự nhiên cho nên khi xuất chiêu này, Hoắc Vũ Cơ có thể miễn cưỡng mượn lấy lực lượng của thiên địa, điều mà chỉ có quy nguyên cường giả có thể làm được. Chính vì điểm này nên nàng mới được đại trưởng lão nhìn trúng thu làm hạch tâm đồ đệ.
Thiên địa linh khí khắp nơi đột nhiên tập hợp lại, khí tức trên người Hoắc Vũ Cơ bỗng nhiên bành trướng hoàn toàn vượt qua đẳng cấp hóa hư cảnh ngũ trọng.
Huyền giai cao cấp võ kỹ Vận Mệnh Mộng Điệp
Trên đỉnh đầu của Hoắc Vũ Cơ, thần hồn của nàng vốn dĩ là màu lam huyền ảo đột nhiên phát sáng hóa thành một con bướm bảy màu, bụi tiên rơi xuống lại càng thêm rực rỡ.
Phất tay một cái, Hoắc Vũ Cơ chỉ thẳng hướng lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam ở trước mặt mà ra lệnh. Thất Sắc Hồ Điệp sải rộng đôi cánh liền muốn bay đến tấn công.
“Phốc!”
Thế mà lúc này, sau lưng của Hoắc Vũ Cơ truyền đến một cơn đau thấu tâm can. Cũng may là lúc trước phục qua thập nhất phẩm đan dược cho nên ngũ tạng mới bị tổn thương khá nặng chưa đến mức hoàn toàn dập nát.
Hoắc Vũ Cơ quay lại, đem khuôn mặt không thể tin tưởng nhìn vào người vừa đánh lén mình. Chỉ thấy ở nơi đó, khóe miệng của người kia cong lên thành một vòng cung, chưởng thủ chậm rãi đưa về, nguyên lực ba động trên đó còn chưa có tiêu tán triệt để.
“Ngươi…! Tại sao lại…?”
Lời nói còn chưa dứt, Hoắc Vũ Cơ đã phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa liền ngã xuống mất đi ý thức.