“Không ngờ tên Trác Phàm này cẩn thận như vậy. Chúng ta đã theo dõi đám đàn bà kia được một canh giờ rồi vẫn chưa thấy hắn xuất hiện. Không biết gia chủ đã nhận được món hàng chưa. Ta nghĩ cũng nên ra tay đi thôi.”
Cách ở khá xa bọn người của Bạch Minh Nguyệt, một nhóm sau tên cường giả thiên huyền lặng lẽ bám theo.
Bọn họ phân biệt là mỗi nhà hai tên trưởng lão được gia chủ giao cho nhiệm vụ theo đuôi tìm cách ra tay với Trác Phàm.
Bởi vì tu vi của Bạch Minh Nguyệt rất cao nên lần này phái ra cũng đều là cửu trọng, thậm chí đỉnh phong cường giả thiên huyền.
Nào ngờ màn sương màu đỏ như mê vụ, dù họ có đi tới đâu cũng chẳng thể làm gì.
Cảm thấy bất lực trước tình huống này, ánh mắt mỗi người đều hiện ra nét điên cuồng. Nguyên lực được vận dụng hết mức, từng đòn công kích như vũ bão không ngừng đánh ra bốn phương tám hướng.
Từng luồng năng lượng phát ra gây nên tiếng động oanh thiên. Bọn người Bạch Minh Nguyệt tuy không thấy bên trong diễn ra như thế nào nhưng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của đám người kia.
Một lúc sau, tiếng la hét của nhị trưởng lão Hắc Phong Điện vang lên rồi im bặt. Theo đó, từng đợt công kích không hề dừng lại mà còn dữ dội hơn.