Thấy quan binh đã rút, Tạ Yến Hồng vội vàng ruổi ngựa trở về. Trường Ninh đeo lại trường đao ra sau lưng. Xem bộ dạng mấy người kia vội vàng như thế, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ có càng nhiều người kéo tới lùng bắt bọn họ.
Cách kéo dài thời gian tốt nhất là giết người diệt khẩu, thế nhưng Tạ Yến Hồng cố thế nào cũng không thể nói ra những lời như vậy.
Trường Ninh lại cầm dây cương ngựa, nói: “Đi thôi, cưỡi ngựa đi đường vòng, bọn họ không đuổi kịp đâu.”
Khẩu khí thường ngày của Tạ Yến Hồng chùng xuống, y nói: “Ta phải trở về.”
Trường Ninh làm như không nghe thấy mà xoay người leo lên ngồi ngay sau Tạ Yến Hồng, quay đầu ngựa chuẩn bị đi theo lộ tuyến đường bộ. Tạ Yến Hồng lấy phong thư từ trong ngực áo, bên ngoài thư bọc bằng giấy dầu không thấm nước, dùng sáp phong lại kèm thêm tư ấn của Vương thị.
Thanh thông mã chạy nhanh về phía trước, Tạ Yến Hồng tựa vào người Trường Ninh nghiêm túc nói: “Đi đường bộ tới được Ngụy Châu thì cũng sang đông rồi, không kịp. Chi bằng ta phó thác ngươi đưa thư này đến Ngụy Châu, còn ta quay về gặp người nhà… Tình riêng nghĩa chung đều có thể chu toàn.”
Trường Ninh vẫn không nói lời nào, Tạ Yến Hồng ngẩng đầu nhìn: “Đã hiểu chưa? Ta lấy con ngựa này, ngươi quay về thành mua một con khác, chúng ta chia nhau ra đi…”
Tạ Yến Hồng thấy hắn không có phản ứng thì bắt đầu nôn nóng, vội chọc chọc khuỷu tay ra phía sau: “Dừng lại đã, ngươi xuống ngựa… Thôi, ngươi không xuống thì ta xuống… Buông tay! Để ta xuống!”
Tạ Yến Hồng tỏ ý muốn xuống ngựa, Trường Ninh lại ngoan cố kéo dây cương như cũ, một tay còn siết chặt eo y. Hai người gần như suýt đánh nhau ngay trên lưng ngựa nhỏ hẹp, con ngựa cũng do dự không bước nữa, nhất thời không biết hai người này muốn làm trò gì.
Y vội đến đỏ mặt, nhưng dùng toàn bộ sức lực vẫn không bẻ được tay Trường Ninh ra. Bất đắc dĩ Tạ Yến Hồng phải há miệng cắn mà cũng không có tác dụng, phần gáy ngược lại đau nhói, trước mắt tối sầm cứ thế ngất đi.
Tạ Yến Hồng mơ màng tỉnh dậy, mở mắt thấy xung quanh đen kịt không biết mình đang ở nơi nào. Trường Ninh thì đang ngồi bên cạnh giữ đống lửa cháy hừng hực, chậm rãi tiếp thêm củi vào trong.
“Ta nói ta phải về!” Tạ Yến Hồng xoa gáy.
Trường Ninh mất kiên nhẫn “Xùy” một tiếng, đoạn xách cổ áo y kéo lại gần. Tạ Yến Hồng giương nanh múa vuốt, không kịp phòng bị gì gáy đã tiếp tục đau buốt, lại bất tỉnh nhân sự.
Lần nữa tỉnh lại là ban ngày, Tạ Yến Hồng nhận ra mình đang được Trường Ninh cõng sau lưng, trường đao cấn ngay một bên mặt.
Tạ Yến Hồng hơi ngửa người ra sau lập tức ngã lăn xuống đất, Trường Ninh muốn kéo y dậy, y vội vàng xua tay: “Đừng đánh! Ta không về nữa!”
Trường Ninh chuẩn bị thu tay thì Tạ Yến Hồng thình lình xoay người bò dậy cất bước chạy trốn, chưa chạy được mấy bước lại bị người ta đánh hôn mê.
Lần thứ ba tỉnh lại, Tạ Yến Hồng thấy mình đang nằm ngửa, nhấc đầu một cái là nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt, trăng rằm treo cao, ánh sao thưa thớt. Thời tiết sắp nhập thu nên trời đêm trở nên cao rộng hơn không ít, y còn nghe được cả tiếng sóng nước, thân thể dập dềnh theo nhịp. Đỡ gáy ngồi dậy, Tạ Yến Hồng cảm giác bụng mình đã đói đến mức dạ dày xoắn thành một cục.
Y nhận ra mình đang ngồi trên một con thuyền không quá lớn, mặt nước bên dưới tính ra khá bằng phẳng, người chèo thuyền đang chỉnh buồm theo hướng gió. Trường Ninh ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, trường đao yên lặng nằm ngang trên đầu gối.
Trên thuyền tính cả người chèo thuyền chỉ có ba người một ngựa, Tạ Yến Hồng đỡ mép thuyền đứng lên, bọn họ đã ở cách bờ rất xa, trong bóng đêm có thể mơ hồ nhìn thấy một bến tàu cũ nát. Nơi này cả nước lẫn gió đều ôn hòa, là địa điểm thích hợp để qua sông.
Trường Ninh quay đầu liếc y một cái, đen mặt hỏi: “Ngươi muốn nhảy sông bơi trở về sao?”
Người chèo thuyền nghe vậy cũng nhìn qua, ông ta chở khách qua lại khúc sông này đã hơn mười năm, mỗi năm đều có một hai người như thế, để thuyền chạy ra giữa sông rồi nhảy xuống nước. Không phải bọn họ muốn chết, chỉ là trong lòng có luẩn quẩn, người chèo thuyền thành thạo với mái chèo gỗ qua, những người đó lập tức ôm chặt lấy, ướt sũng bò lại lên thuyền.
Tạ Yến Hồng ngơ ngác đứng yên.
Người chèo thuyền đã có tuổi nên râu tóc đều ngả màu muối tiêu, ông ta cột chắc buồm, nhìn y một cái rồi quay đi, hắng giọng cất tiếng hát: “Trăng treo cong cong giữa cửu châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu ——”
Giọng người chèo thuyền nghe lảnh lót, hài hòa xuôi theo cùng gió nước.
“Nhà này hoan hỉ đoàn viên tụ, nhà kia phiêu bạt khó quay đầu ——”
Phóng mắt đã không còn thấy hai bờ, phía trước chỉ còn sóng và gió, trời đêm rộng vô ngần, dưới mặt nước cũng bao la không biên giới. Tạ Yến Hồng đứng trên một chiếc thuyền con phiêu diêu theo sóng không biết mình sẽ đi đâu. Đầu thuyền treo một ngọn đèn nhỏ chao nghiêng, có con sóng nhỏ xô vào mạn thuyền làm y đứng không vững lảo đảo ngã ngồi xuống sàn.
Tạ Yến Hồng cúi gằm mặt, ban đầu chỉ hơi ướt hốc mắt, sau đó thì không nhịn nổi nữa làm rơi mấy giọt nước lên mu bàn tay. Y không muốn người khác thấy bèn giơ tay vội vàng lau đi, chẳng ngờ càng lau càng không chịu đựng được.
Y sợ hãi, mờ mịt, thương tâm, bị vứt ra giữa đầu sóng ngọn gió không biết mình phải làm gì.
Nước mắt rơi ào ạt, Tạ Yến Hồng không khỏi sụt sịt mũi, lưng rung nhè nhẹ phải cố nương nhịp sóng để che lấp. Y cúi đầu khóc như mưa, hai mắt nhòe lệ, nước mũi thành dòng, y liều mạng hít thở sâu nhưng sợ bị Trường Ninh và người chèo thuyền nghe được, bộ dạng cực kỳ chật vật.
Cặp chân Trường Ninh xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của Tạ Yến Hồng, y vội vàng giơ tay lung tung lau lên mặt, càng lau càng nhòe nhoẹt nhếch nhác.
“Cho ngươi.” Giọng Trường Ninh vang lên giữa những con sóng.
Tạ Yến Hồng khịt mũi khẽ nâng đầu. Trường Ninh đang vươn tay ra, trong lòng bàn tay to rộng đặt một viên kẹo hoa quế được gói bằng giấy gạo. Tạ Yến Hồng nhớ rõ, đó là viên kẹo mà ngày ấy y dúi cho Trường Ninh trước khi ra ngoài gặp Nhan Trừng. Chỉ ra khỏi thành một chuyến mà trở về thế sự đã xoay vần, ký ức xa xăm tựa như chuyện từ kiếp trước.
Y nghiêng đầu qua một bên, cất giọng mũi dày đặc: “Ngươi tự ăn đi.”
Trường Ninh ngồi xổm trước người y sột soạt gỡ giấy gói. Viên kẹo bị để trong thời gian quá dài nên hơi chảy, dính nhão nhão vào mặt giấy. Trường Ninh đặt viên kẹo không còn nguyên hình dạng đến trước miệng Tạ Yến Hồng, y không có mặt mũi ăn kẹo, chỉ mím môi không thèm nhìn hắn, Trường Ninh liền dí thẳng viên kẹo vào giữa kẽ môi y.
“Đã nói là không ăn!” Tạ Yến Hồng hung tợn quát.
Nhưng khuôn mặt y hiện tại giàn giụa nước mắt, cả mắt cả mũi đều đỏ bừng, hai hàng lông mi sũng nước trông thật giống một con mèo hoa đáng thương.
Trường Ninh cau mày nhìn, nắm ống tay áo chà lau lên mặt y. Hai người màn trời chiếu đất nhiều ngày nên quần áo không có chỗ nào sạch sẽ, hắn lại dùng chất vải thô ráp, thủ pháp thô bạo chà lên mặt làm Tạ Yến Hồng vừa kêu vừa trốn. Trường Ninh nhân cơ hội nhét cả viên kẹo nhão nhoét và miếng giấy gói vào miệng y.
Hương hoa quế thơm ngọt tràn ngập khoang miệng, Tạ Yến Hồng nhíu mày nhả tờ giấy gói kẹo ra, ngồi xổm bên mép thuyền lấy nước rửa sạch sẽ. Tuy đó chỉ là một tờ giấy gói kẹo tầm thường nhưng chí ít cũng coi như vật từ trong nhà mang ra. Y lau khô tờ giấy cẩn thận gấp gọn, nhét vào túi thơm.
“Hết rồi.” Trường Ninh thấy y không khóc nữa liền đứng lên, quay trở lại đầu thuyền.
Tạ Yến Hồng nhìn ống tay áo hắn đầy vệt nước, biết đó là nước mắt nước mũi của mình dây ra nên cả khuôn mặt nóng bừng, phải ôm đầu gối nhìn lảng sang chỗ khác.
Con thuyền nhẹ nhàng lướt sóng, đến lúc trăng treo giữa trời mới vào được đến bờ.
Tạ Yến Hồng dắt ngựa xuống thuyền rồi lấy ra một nắm tiền đồng để trả, người chèo thuyền xua xua tay, lấy đủ tiền đò rồi chống mái chèo vào bến, thuyền lại rời ra xa.
Chiếc thuyền trôi đi trong bóng đêm, tiếng ca du dương theo gió truyền tới.
Hai người tranh thủ ăn uống lên ngựa, tiếp tục chạy thẳng về hướng Ngụy Châu.
Trong bóng đêm mờ sương, bên cạnh khúc sông êm dịu là hoa màu cây cối tốt tươi. Đã sắp đến thời điểm hoa hướng dương nở rộ, liếc mắt nhìn liền thấy hai bên bờ trồng từng mảng ruộng hoa hướng dương mênh mông dập dờn theo gió như cuộn sóng giữa đất bằng, nếu là ban ngày chắc chắn sẽ là vô số con sóng vàng kim xán lạn.
Tạ Yến Hồng đột nhiên hỏi: “Sau khi đưa ta đến Ngụy Châu, ngươi định đi đâu?”
Trường Ninh tập trung siết dây cương, sợ trời tối vó ngựa bất cẩn đạp vào hoa màu nhà người khác.
“Về nhà.” Hắn đáp.
Tạ Yến Hồng rầu rĩ “À” một tiếng, đỉnh đầu lắc lư theo nhịp ngựa. Y nghĩ trong đầu: Trường Ninh có nhà để về, y bây giờ đã không còn nhà nữa rồi.Lời tác giả:
Bài hát trong chương này hình như là một bài thuyền ca có lịch sử khá lâu đời.
–
Hồi nhỏ cầm kẹo dỗ bồ, lớn lên vẫn phải cầm kẹo dỗ bồ lmao