Tạ Yến Hồng đưa bái thiếp cho người gác cổng Vương gia, bên trong không viết tên húy, chỉ viết sau khi mặt trời lặn gặp nhau trước cửa tửu lâu Hội Tiên ở thành tây, phía dưới ấn tư ấn của mẫu thân, thấy ấn liền biết danh tính.
Đệ bái thiếp xong chỉ có thể ngồi chờ.
Hai người nấp trong một con hẻm nhỏ đối diện cửa chính tửu lâu, Trường Ninh khoanh tay đứng dựa vào tường, Tạ Yến Hồng vừa nhìn chằm chằm người ra người vào tửu lâu vừa nôn nóng đi qua đi lại, trong lòng y lo lắng bất ổn sợ không ai tới, lại sợ gã đạo sĩ buổi sáng đi báo quan, cả người nặng nề như bị nhét đầy đá.
Mắt thấy mặt trời sắp lặn, sắc trời dần tối, khách ra vào tửu lâu nối liền không dứt mà mãi không thấy người nào trông có vẻ khả nghi.
Tạ Yến Hồng cả ngày không uống một giọt nước, vẫn luôn đứng chờ trong gió lạnh, chờ đến tận khi trăng lên cao, tửu lâu treo đèn lồng, dòng người qua lại co vai rụt cổ nhanh chóng trở về nhà. Trường Ninh vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng chờ cùng y.
Chờ đến khi tửu lâu cũng hạ đèn lồng rồi, trên đường dần dần vắng vẻ, Tạ Yến Hồng mới thở một hơi, rầu rĩ nói: “Chúng ta về thôi.”
Trường Ninh không nói gì, Tạ Yến Hồng lẩm bẩm tự an ủi bản thân: “Bái thiếp của phủ thông phán nhất định rất nhiều, có khi không xem ngay được, mặt trời lặn ngày mai lại tới tìm…”
Dứt lời, bụng y cũng đúng lúc réo vang mấy tiếng, y dừng một chút rồi quay đầu nhìn Trường Ninh, hỏi: “Đúng không?”
Trường Ninh vẫn đứng bất động, không nhin ra là đang nghiêm túc hay đáp cho có: “Ngày mai sẽ đến.”
Trước kia Tạ Yến Hồng từng oán trách Trường Ninh vô cảm, cứ luôn không bi không hỉ, sâu không thấy đáy mà cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng vào lúc này, nghe được câu trả lời làm Tạ Yến Hồng vững dạ hơn nhiều, giống như Trường Ninh đã nói, ngày mai nhất định sẽ có người đến.
Trong lòng nhẹ nhõm đi, Tạ Yến Hồng vội liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt, cứ như rất sợ bị hắn bắt gặp.
Hai người mua hai miếng bánh kẹp vàng giòn, bên trong kẹp thịt bò sốt tương ngọt của một ông lão sắp đóng sạp hàng, sau đó ngồi bên vệ đường nhai ngấu nghiến, miệng thở ra từng luồng khói trắng xóa, toàn thân đều ấm lên.
Lúc trở về gian phòng trọ có giường chung, ngoại trừ hai người, bên trong đã nhét đầy kín, phát ra từng trận tiếng ngáy tiếng nghiến răng kèn kẹt. Khung cửa sổ đóng chặt hoàn toàn không có tác dụng, trong phòng vẫn lạnh buốt như băng, gió không biết từ đâu lọt vào làm đệm chăn còn tỏa ra mùi ẩm mốc gay mũi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm qua ngủ nhồi ngủ nhét còn miễn cưỡng qua được, tối nay đã bắt đầu khó chịu đựng nổi.
Tạ Yến Hồng cực kỳ khó chịu, quấn chăn thì hôi, không quấn thì lạnh, tay chân toàn thân lạnh ngắt, gió thổi vèo vèo qua kẽ áo rót thẳng vào trong, hai mắt đã mệt muốn sụp xuống nhưng mãi vẫn không ngủ được. Y không ngủ được lại suy nghĩ lung tung, nghĩ thầm nếu ngày mai vẫn không thể gặp được ngoại tổ phụ thì nên làm gì bây giờ?
Trường Ninh có nhà phải về, hắn đưa y đến được Ngụy Châu đã tính là tận tình tận nghĩa, cứ kéo dài mãi bạc cũng không còn đủ dùng, y phải làm gì? Cha mẹ có khỏe không? Ca ca tẩu tử thì sao?
Trường Ninh đột ngột trở mình cứ như biết rõ Tạ Yến Hồng không ngủ, hắn giũ tấm chăn mỏng bên giường mình phủ lên người y. Cứ như vậy, Tạ Yến Hồng không chỉ quấn chăn của mình mà còn có thêm một lớp chăn bên trên nữa, tính cả thân thể Trường Ninh áp lại gần lập tức ấm hơn hẳn. Tạ Yến Hồng như được quấn trong kén tằm, khẽ giật giật người nhìn về phía Trường Ninh, giữa hoàn cảnh tối tăm chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt như đã ngủ say.
“Ngươi ngủ rồi sao?” Tạ Yến Hồng nhỏ giọng hỏi.
Sau một lúc lâu, Trường Ninh bật ra một tiếng “Ừ” bằng giọng mũi.
Tạ Yến Hồng suýt nữa phụt cười thành tiếng. Y kéo kéo chiếc chăn tỏa mùi mốc xuống, nhích lại gần Trường Ninh hỏi: “Chừng nào thì ngươi rời Ngụy Châu?”
Lại qua một hồi lâu nữa, lúc Tạ Yến Hồng cho rằng hắn ngủ thật rồi, Trường Ninh mới nói: “Chờ ngươi gặp được ngoại tổ phụ.”
Tạ Yến Hồng rầu rĩ đáp: “À.”
Y lại hỏi: “Vậy ngươi…”
Vừa mở miệng, Trường Ninh đã dứt khoát rút tay ra áp lên mặt y, ý tứ rõ ràng muốn y “Câm miệng”. Tạ Yến Hồng phát hiện bàn tay Trường Ninh rất lớn, có thể trùm lên cả khuôn mặt mình. Được xúc cảm ấm áp khô ráo dán lên, Tạ Yến Hồng yên tĩnh ngẩn người một lát, chớp chớp hai mắt, hàng lông mi như hai cây quạt nhỏ quét qua ngón tay Trường Ninh.
Trường Ninh đột nhiên thu tay về, mở to mắt nhìn Tạ Yến Hồng.
Tạ Yến Hồng cụp mắt ngượng ngùng nói: “Ngươi ngủ đi, ta không động đậy nữa… Ta không ngủ được…”
Trường Ninh khẽ thở dài, rút tay ra khỏi chăn sột soạt lục tìm gì đó trong túi áo. Tạ Yến Hồng ở khoảng cách gần thấy được ngay, trên đầu ngón tay Trường Ninh không ngờ lại là một viên kẹo hoa quế.
Sao vẫn còn nữa? Tạ Yến Hồng trợn tròn mắt không tin nổi.
Y rúc vào chăn mở giấy gói kẹo ra. Kẹo vốn phải tan chảy, nhưng gần đây thời tiết lạnh quá nên đã đông cứng trở lại, dính chặt không thành hình dạng trên tờ giấy gạo. Tạ Yến Hồng dùng răng cạy viên kẹo khỏi giấy, lấy đầu lưỡi đỉnh nó vào trong quai hàm.
“Ngươi còn nữa không?” Tạ Yến Hồng thì thầm hỏi.
Trường Ninh khép hờ mắt, lười biếng đáp: “Hết rồi.”
Tạ Yến Hồng không tin, lần nào cũng bảo hết rồi, chờ đến một lúc lại có thể tùy tay lấy ra một viên. Nghĩ thế, y liền dứt khoát thò tay vào ngực áo Trường Ninh tìm kiếm xem rốt cuộc hắn giấu kẹo ở đâu.
Trường Ninh thấy y cứ sờ tới sờ lui bèn trở tay bóp chặt cổ tay y lại.
Đúng lúc này, một người ngủ chung giường ở đầu bên kia đột nhiên im tiếng ngáy, sau đó hùng hổ trở mình. Tạ Yến Hồng sợ đến cứng người nên cứ để mặc Trường Ninh bóp cổ tay, bàn tay hãy còn dán trước ngực hắn, cách một lớp quần áo có thể cảm nhận được tiếng trái tim đang đập vang dội.
Hai người bọn họ đều không nhúc nhích, vốn đã nằm mặt đối mặt cách nhau rất gần, Tạ Yến Hồng cảm giác hơi thở Trường Ninh từ từ phất qua tóc mái mình. Y thử rút tay về nhưng rút không ra, kẹo hoa quế trong miệng chậm rãi tan chảy, vị ngọt gắt tràn đầy đầu lưỡi.
Tạ Yến Hồng ngẩng đầu, nhận ra Trường Ninh cũng đang nhìn mình.
“Thật sự không còn nữa sao?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Hai người áp sát vào nhau đến mức nghe được cả tiếng thở, Trường Ninh còn ngửi thấy vị ngọt trong miệng Tạ Yến Hồng. Hắn cảm giác trong lòng mình nổi lên ngứa ngáy, tựa như miệng vết thương kết vảy kéo da non, lại giống như bộ lông tơ của dê con mới sinh nhẹ nhàng phất qua bàn tay. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến hắn hoảng hốt như đi bộ bên miệng vực sâu trong bóng tối, hắn thấy đầu mình hơi đau nhói —— từ khi rời khỏi kinh sư thì chưa từng đau nữa.
Vào lúc này Tạ Yến Hồng còn cố tình lải nhải bên tai, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Cho ta hết? Ngươi không ăn viên nào sao?”
Trường Ninh nhìn chằm chằm vào hai cánh môi khép mở, cảm thấy thật sự quá phiền lòng.
Tạ Yến Hồng cứ nhỏ giọng lải nhải vì chính y cũng đang không được tự nhiên, chỗ cổ tay bị bóp nóng đến sắp cháy, muốn gỡ cũng gỡ không ra. Đột nhiên khuôn mặt Trường Ninh tiến sát lại gần y, bờ môi hắn nhanh chóng chạm vào hai cánh môi mềm mại khác.
Đúng theo ý Trường Ninh, Tạ Yến Hồng nói nữa.
Y trợn to mắt nhìn Trường Ninh khép hờ mắt, không thể nhìn rõ sắc mặt, chóp mũi bọn họ kề sát nhau như hai con chim tước đang quấn cổ. Khớp hàm y buông lỏng, viên kẹo tan hết chỉ còn lại một chút lăn trên mặt lưỡi ướt át, được đầu lưỡi Trường Ninh câu đi. Tạ Yến Hồng nhíu mày hừ một tiếng, lại vươn lưỡi muốn đoạt về.
Lòng bàn tay y còn dán trước ngực Trường Ninh, nhịn không được kéo nhăn vạt áo hắn, cổ tay bị hắn bóp đau cũng không muốn rút về.
Viên kẹo nhanh chóng tan sạch để lại vị ngọt trong khoang miệng, như vậy cũng tốt, lần này cả hai người đều ăn được.
Thời điểm hai cặp môi tách ra, đôi môi Tạ Yến Hồng đã ướt đẫm, mặt đỏ bừng thở hồng hộc. Y nhắm chặt mắt không dám mở ra, quấn chăn trở mình quay về hướng mặt tường loang lổ đầy bụi, nghe thấy tiếng Trường Ninh cũng thở hổn hển sau lưng.
Hình như Tạ Yến Hồng hơi cứng lên, y không dám cựa quậy một chút nào đành mở mắt ra nhìn chằm chằm vào bức tường bụi đất, trái tim như không còn ở yên trong ngực nữa mà nhảy thẳng ra ngoài, vọt lên gõ kịch liệt vào tai.
Bỗng nhiên sau lưng y chợt lạnh, Trường Ninh đứng dậy đi ra ngoài.
Toàn thân Tạ Yến Hồng thả lỏng, khẽ thở phào một hơi thật dài. Thế nhưng đợi một lúc lâu không thấy Trường Ninh trở về, lòng y bất an bèn xoay người ngồi dậy, đi giày nhẹ nhàng theo ra ngoài.
Phía sau phòng trọ là một cái sân khá chật chội có chuồng ngựa được dựng đơn sơ, ngựa của bọn họ buộc ở chỗ này.
Trăng rằm treo cao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến đêm đầu đông càng thêm rét buốt. Tạ Yến Hồng rùng mình một cái rồi phóng mắt nhìn quanh. Con ngựa trong chuồng trông thấy y thì phì phì mũi, giẫm vó cộp cộp xuống đất. Tạ Yến Hồng đi qua, thấy Trường Ninh đang ngồi xổm trong một góc chuồng gần đó.
Y hoảng sợ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Trường Ninh không trả lời, Tạ Yến Hồng ngồi xổm theo mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, chân mày nhíu chặt. Lòng y run lên một cái, sờ tay lên trán hắn hỏi: “Đau đầu?”
Tạ Yến Hồng từng chứng kiến Trường Ninh lên cơn đau đầu một lần, nhưng sau khi rời khỏi kinh thành thì chưa từng tái phát, hôm nay bệnh tới quá đột ngột không rõ tại sao. Thấy Trường Ninh không nói gì, Tạ Yến Hồng nôn nóng hỏi dồn: “Đau lắm à? Có cần đi gặp đại phu không?”
Đêm khuya tìm đâu ra đại phu? Chưa nói bọn họ có đủ bạc hay không, hai người hiện giờ lại không phải kiểu người có thể nghênh ngang ra phố mời đại phu về chẩn bệnh.
Trường Ninh ngẩng đầu nhìn Tạ Yến Hồng luống cuống chân tay, đáp: “Không sao, một lát là đỡ thôi.”
Trông hắn không có vẻ gì là không sao, Tạ Yến Hồng cắn môi nhận ra bản thân thật sự chẳng thể làm gì. Y ngồi dựa gần Trường Ninh, vươn tay ôm bả vai rộng lớn của hắn ấn vào ngực mình, đoạn xoa ấm mười đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn.
Trường Ninh gối lên đùi Tạ Yến Hồng, cơn đau đầu lũ lượt kéo tới từng đợt.
Tạ Yến Hồng cúi đầu làm mái tóc dài hơi buông xuống, ngọn tóc đảo qua mặt Trường Ninh, miệng hỏi: “Tốt hơn chưa?”
Trường Ninh ngơ ngác nhìn, sau đó vươn tay nhẹ nhàng sờ lên vành tai Tạ Yến Hồng: “Ta nhớ được một ít.”