Tạ Yến Hồng giục ngựa phi nước đại trên con đường dài không bóng người, áo choàng lông bay phấp phới trong gió tuyết.
Ngựa là Vương Yên sai người chuẩn bị cho y, trong ngực áo nhét hợp phù lấy từ thư phòng Vương Am. Vương Yên không thể đưa y ra khỏi phủ nên hai người đành nói lời từ biệt bên trong Vương trạch.
Vương Yên nói: “Biểu ca, ngày sau gặp lại.”
Tạ Yến Hồng chỉ gật đầu không đáp, con đường phía trước mịt mờ, chính y cũng không biết được sau đêm nay mọi chuyện sẽ tiến triển như thế nào.
Y nôn nóng quất roi, từng luồng gió từ khuôn miệng thở gấp gáp rót ngược vào trong thân thể khiến lồng ngực thêm đau đớn.
Binh sĩ thủ thành rời khỏi chậu than sưởi, xoa xoa hai tay hùng hổ đi xuống khỏi thành lâu. Tạ Yến Hồng xoay người xuống ngựa, vì quá sốt ruột mà suýt nữa ngã nhào xuống nền tuyết. Y đè nén gấp gáp đưa hợp phù ra, nhìn binh sĩ chậm rãi hợp hai mảnh phù đưa ra trước ngọn lửa, xác thật là kín kẽ mới trả lại một nửa, phất tay cho y đi.
Cửa thành chỉ mới hé một cái khe nhỏ mà Tạ Yến Hồng đã sốt ruột lách người ruổi ngựa lao ra. Y không biết phương hướng, chỉ có thể đội gió tuyết đi dọc theo đường cái quan, cũng không dám đi quá nhanh vì sợ bỏ lỡ vết chân dưới nền tuyết. Cây đèn xách theo đã sớm bị gió dập tắt, quang cảnh ngoài thành tối thui gần như duỗi tay không thấy được năm ngón. Tạ Yến Hồng ghìm cương ngựa lo lắng nhìn ngó trong bóng đêm, thử gọi một tiếng Trường Ninh đã bị tiếng gió thổi tan sạch sẽ.
Tuyết dày gió mạnh, con ngựa màu mận chín bất an hí vang, giậm giậm bốn vó không chịu đi tiếp. Nó đột ngột dựng người lên làm Tạ Yến Hồng đề phòng không kịp cứ thế ngã lăn xuống, may mà tuyết rơi dày nặng, ngã xuống cũng không quá đau.
Tạ Yến Hồng chật vật bò dậy, cả người toàn là tuyết, con ngựa hất được y xuống thì bỏ chạy mất tăm. Một đường từ kinh thành đến Ngụy Châu, đây là lần đầu tiên y có cảm giác trời đất quá mênh mang, không biết làm sao cho phải.
Trong bóng đêm cách đó không xa dường như có ánh lửa mỏng manh lay động, Tạ Yến Hồng lấy lại tinh thần, vội vàng khập khiễng đi về hướng đó.
Đi trên mặt tuyết cực kỳ khó khăn, mỗi một bước đều như chìm vào trong tuyết, lần nào cũng tưởng không thể rút chân.
Mới tới gần hơn một chút mà Tạ Yến Hồng đã ngửi được mùi máu tanh, dù đi giữa cơn gió mà mùi tanh vẫn rất rõ ràng. Y rảo bước nhanh hơn về phía trước, gió tuyết dần dần dịu lại, y nhặt được ở dưới đất một cây đuốc còn chưa tắt —— Đuốc làm từ gỗ linh sam nhúng dầu thông đốt lên, là vật dùng để hành quân nên giữa gió tuyết vẫn sáng bừng không tắt.
Tạ Yến Hồng giơ cao đuốc chiếu sáng bốn phía.
Trên nền tuyết nằm la liệt thi thể, có người có ngựa, vết máu còn mới bắn lên mặt tuyết trắng tựa như hồng mai nở giữa trời đông.
Tạ Yến Hồng sợ tới mức nín thở, nhưng bây giờ không phải lúc sợ hãi. Y tiếp tục giơ đuốc chạy lại gần một thi thể gần nhất, dí sát vào xem thử diện mạo, sau đó lần lượt xem xét từng người. Lòng y bồn chồn không dám nhìn nhưng vẫn bức thiết muốn nhìn xem, máu dính cả vào tay cũng không rảnh lau sạch.
Đột nhiên y nghe được tiếng ngựa kêu khe khẽ vội ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới thấy phía trước có một con ngựa còn đứng thẳng, nhìn kỹ hơn chút nữa, chính là con thanh thông mã mà bọn họ đã cưỡi suốt đường!
Tạ Yến Hồng vội vàng chạy tới, lúc này mới nhìn thấy một người được thân ngựa che chở, quả đúng là Trường Ninh.
Tóc tai mặt mày Trường Ninh phủ đầy bông tuyết, đang nửa ngồi nửa quỳ sau lưng ngựa, tay hắn cầm trường đao, mũi đao chống đất. Tạ Yến Hồng cắm đuốc lên yên ngựa rồi quỳ xuống xem xét, y nâng mặt Trường Ninh lên liên tục hỏi: “Thế nào rồi? Ngươi bị thương sao?”
Hai mắt Trường Ninh nhắm nghiền, nhíu mày nhấp môi như không nghe thấy, đôi tay vẫn nắm chặt chuôi đao, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, Tạ Yến Hồng cố bẻ ra mà không bẻ nổi. Y cho là hắn bị thương nên sờ soạng khắp người một lượt, lại thấy không có lấy nửa vết máu nào, lưỡi đao lóe sáng chống đất thì loang lổ máu tươi, đón gió tuyết ngưng tụ thành một lớp băng sương màu đỏ thẫm.
“Ngươi làm sao vậy? Đầu lại đau?” Tạ Yến Hồng luống cuống tay chân sờ soạng, phủi bớt tuyết dính trên mặt hắn mà không nhịn được hỏi, “Nghe thấy ta nói gì không? Ngươi làm sao thế?”
Đúng lúc này, truy binh lại kéo đến.
Vương Am năm nay đã sáu mươi, hôm nay ông ta dẫn theo hơn mười phủ binh truy bắt vẫn mang tư thế oai hùng như năm đó. Tùy tùng cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, miệng nhắc nhở: “Lão gia, người nọ lấy một chọi mười, dũng mãnh dị thường, phải ứng phó thật cẩn thận.”
Tạ Yến Hồng đứng dậy, tay không tấc sắt che chở trước người Trường Ninh.
Vương Am ghìm ngựa đứng cách xa khoảng hai mươi bước chân, khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tạ Yến Hồng, mọi việc xem như đã rõ năm rõ mười.
Ông ta lên tiếng: “Tiểu Hồng, con nghe a công khuyên một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tân đế đăng cơ là chuyện không thể cứu vãn, may mà tiên đế không thật sự để lại thư tay nên con không phạm lỗi lầm nghiêm trọng. Con theo a công trở về đi, có An phủ sứ Trịnh đại nhân giúp cầu tình có thể giữ được tính mạng.”
Tạ Yến Hồng khom lưng nhặt lấy một thanh đao trong tay thi thể, im lặng nắm bằng cả hai tay.
Vương Am lại nói: “Lẽ thường vắt chanh bỏ vỏ, ngày tiên đế đăng cơ cha mẹ con đã lường trước rồi. Mặc dù tiên đế tuổi già sức yếu cũng không ngăn được lòng muốn diệt trừ công thần võ tướng, thiên ý xưa nay vốn không dễ đoán, con cần gì phải bướng bỉnh tận trung. Theo a công trở về đi, mọi chuyện còn có thể thương lượng…”
Tạ Yến Hồng hô lớn: “Im miệng!”
Vương Am im bặt không nói nữa, Tạ Yến Hồng cảm giác ngực mình như quay cuồng, toàn thân run lên, hận không thể lập tức chém chết vài người để giải tỏa phẫn nộ. Trong lòng y hiện giờ đã không còn nhớ mong đại nghĩa, chỉ nghĩ đến cha mẹ người thân, nghĩ phải làm sao mới báo thù rửa hận được cho bọn họ.
Tạ Yến Hồng lại hỏi: “Cha mẹ ta, ca ca và tẩu tẩu có còn sống không?”
Vương Am không trả lời y mà ra lệnh cho phủ binh đi bên cạnh: “Bắt lấy, đừng để bị thương, giết chết gã cầm trường đao đi.”
Mấy người ở phía trước cầm trường thương thử thăm dò ruổi ngựa tiến lên, bày trận thế bao vây lấy để tiếp cận Tạ Yến Hồng và Trường Ninh. Tạ Yến Hồng không lùi nửa bước, nắm chặt chuôi đao nhìn chằm chằm. Một người trong số phủ binh thấy tư thế cầm đao của y mới lạ, không giống người biết đánh nhau bèn hất thương nhắm thẳng vào cổ tay.
Tạ Yến Hồng không phải hạng người yếu ớt liền vung đao chống lại, đao kêu “Keng” một tiếng, phản lực khiến hai tay y tê dại, suýt nữa tuột tay rơi cả vũ khí.
Đòn thứ nhất không trúng, lập tức có người thứ hai ngồi trên lưng ngựa giơ thương đâm tiếp. Tạ Yến Hồng lại cắn răng nâng đao, đúng lúc này, người ở phía sau đột ngột đẩy y ra. Trường Ninh bước đến trước người, đôi tay nắm chặt trường đao vấy máu. Hắn quát khẽ một tiếng, dồn lực vung tay đón đỡ trường thương.
Hai bên đánh giáp lá cà, Trường Ninh dùng lực mạnh đến mức làm trường thương rời khỏi tay đối thủ, mũi thương cắm thẳng xuống nền tuyết rung rinh không dứt. Mãnh thế còn chưa hết thì một đạo ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, lưỡi trường đao chém thẳng xuống ngực kỵ binh tiện đà chém luôn cổ ngựa. Kỵ binh rơi xuống, con ngựa cũng lập tức gục theo làm tung lên một lớp tuyết mù.
Máu của người lẫn ngựa văng tung tóe lên thân thể Trường Ninh, Tạ Yến Hồng đứng phía sau cũng bị bắn đầy mặt đầy người, nóng bỏng tanh hôi.
Đây là lần đầu Tạ Yến Hồng nhìn thấy đao của Trường Ninh ra khỏi vỏ, vẫn là khí thế cường hãn không thể chống đỡ như vậy. Y ngẩn người nhìn tấm lưng Trường Ninh, người hắn dính đầy máu tươi, bên chân là thi thể chồng chất, mũi đao chĩa xuống đất làm máu nhỏ từng giọt lên nền tuyết thành vũng, trông y hệt một vị sát thần.
Mấy kỵ binh bao vây bị hắn dọa sợ đứng sững, hoàn toàn mất đi tiên cơ. Trường Ninh đạp lên lớp tuyết đọng dày như giẫm trên đất bằng, mỗi một bước là một dấu chân đẫm máu, lần lượt chém ngã hai tên kỵ binh khác.
Vương Am cũng bị hắn dọa sợ, vội vàng nói: “Lên hết đi! Bắt lại cho ta!”
Gần mười người cùng giục ngựa tiến lên, còn có hai kỵ binh canh giữ bên người Vương Am nâng cung lắp tên. Tạ Yến Hồng vừa thấy cũng kịp phục hồi tinh thần lại, vội vàng ném đao trên tay rồi gỡ cung tên từ một thi thể nằm dưới đất. Cầm đao kiếm chém giết không phải sở trường của y nhưng cung tiễn thì khá thành thạo, tính chuẩn xác nhờ chơi mã cầu nhiều năm lần này cuối cùng đã có đất dụng võ.
Trong lúc Tạ Yến Hồng nâng cung lắp tên thì Trường Ninh cũng vừa vung đao chém thêm hai gã kỵ binh nữa. Tuy hắn dũng mãnh nhưng không phòng được cung tiễn, một trong hai người hộ tống Vương Am lại là cung thủ, lập tức bắn một mũi tên trúng đùi hắn. Thấy thế, Tạ Yến Hồng cũng vội vàng bắn mũi tên đầu tiên sượt qua mặt cung thủ kia, sau đó y lắp mũi tên thứ hai, chân mở rộng hạ vai tập trung, lần này đã bắn cho cung thủ ngã xuống ngựa, mũi tên thứ ba bắn trúng bả vai cung thủ còn lại.
Vương Am giật ngựa lùi về sau, tức giận hô to: “Rút lui!”
Tạ Yến Hồng lại kéo một mũi tên nhắm thẳng ông ta, dây cung căng như trăng tròn, chỉ cần buông tay là mũi tên tất trúng. Nhưng rồi y nhớ đến giọt nước mắt rơi trên giấy viết thư, lại nghĩ đến tiểu viện thuần tịnh yên ắng và một bàn tiệc đầy thức ăn chay, khớp hàm nghiến chặt chợt buông ra, cuối cùng hạ lỏng cung tiễn xuống.
Vương Am dẫn theo những người còn lại nhanh chóng rút về thành, chỉ để lại thi thể la liệt đầy đất, máu tươi đông cứng thành băng. Tuyết đã thưa dần, trời cũng sắp sáng. Một lát nữa chắc chắn sẽ có gấp mười lần truy binh đuổi theo bọn họ.
Tạ Yến Hồng muốn dắt một con ngựa mất chủ đi theo, ai ngờ nó đã bị một mũi tên bắn trúng chân trước, giờ phải đi khập khiễng. Y liền nói: “Xem ra chúng ta vẫn phải cưỡi chung một con rồi…”
Toàn thân Trường Ninh đầy máu —— toàn là máu của người khác. Một tay hắn cầm đao kéo lê lưỡi đao trên mặt đất, tay kia bẻ gãy mũi tên cắm trên đùi, chỉ để lại phần cắm vào da thịt, xoay người một cái leo lên thanh thông mã.
Tạ Yến Hồng buông dây cương con ngựa kia, quay sang bước vội về phía hắn: “Chờ ta với!”
Trường Ninh giống như không nghe thấy, lẳng lặng nhặt mảnh vải bọc quanh lưỡi đao cột chắc, đeo ra sau lưng. Hai chân hắn khẽ kẹp bụng ngựa làm con ngựa lập tức chạy đi. Tạ Yến Hồng nôn nóng lội qua tuyết, chân thấp chân cao đuổi theo hô: “Ngươi đừng đi! Chờ ta với!”
Trường Ninh ghìm ngựa xoay người, trên mặt hắn toàn là máu tươi trông rất kinh dị, lại càng khiến phần không dính máu tái nhợt dị thường. Hắn cau mày hất hất đầu như đang phải chịu đau đớn rất ghê gớm, nhưng ngữ khí vẫn vững vàng lạnh băng.
“Đưa ngươi tới Ngụy Châu an toàn, ta xem như thực hiện xong lời hứa.”
Tạ Yến Hồng sững người như bị sét đánh, chỉ biết đứng yên trong tuyết.
Trường Ninh ngồi trên lưng ngựa, mặt mày loang lổ máu, đến tóc cũng bị thấm máu bết thành từng lọn. Cặp mắt màu hổ phách của hắn vẫn sâu như giếng cổ, lạnh lẽo thâm trầm, nhìn đối phương mà giống như không hề để đối phương trong mắt. Tạ Yến Hồng nhớ tới lần đầu gặp hắn ở thải lâu Đào Hoa Động, hắn đã hỏi y: “Ngươi là Tạ Yến Hồng?”
Dứt lời, Trường Ninh liền xoay người tiếp tục ruổi ngựa về phía trước.
Tạ Yến Hồng hồi thần vội vã chạy theo, áo lông quá dày nặng, y liền cởi luôn dây áo ném xuống mặt tuyết, tiếp tục đuổi theo Trường Ninh gọi to: “Đừng đi! Khoan đã, đừng ——”
Đừng bỏ ta lại một mình.
Y muốn nói vậy, nhưng đột nhiên lại bị vấp chân ngã sấp xuống đất. Tạ Yến Hồng lập tức bò dậy, không thèm phủi tuyết trên người lại nhanh chóng đuổi theo. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, từng đợt phẫn nộ, bi thương, sợ hãi, thất vọng cuồn cuộn dâng tràn làm y đỏ bừng hốc mắt. Y móc trong ngực áo ra nửa miếng ngọc bội hình cá, hung hăng ném về phía Trường Ninh.
Ngọc bội rơi xuống tuyết, Tạ Yến Hồng quỳ rạp xuống để mặc những bông tuyết phủ đầy lên người mình.
Cách đó không xa, Trường Ninh đang ngồi trên lưng ngựa cũng đột nhiên lảo đảo ngã quỵ xuống đất. Thanh thông mã chần chừ không bước, cúi đầu dụi dụi vào đầu Trường Ninh. Tạ Yến Hồng thấy vậy liền dùng cả tay chân bò dậy chạy tới xem.
Trường Ninh bất tỉnh trên tuyết, hai mắt nhắm chặt, dù Tạ Yến Hồng lay vỗ thế nào đều không có phản ứng.
Sau khi vứt lại áo, Tạ Yến Hồng dần dần cảm thấy lạnh, tay chân tê dại môi cũng thâm tím đi. Y thử nâng Trường Ninh ngược lại còn bị hắn kéo ngã cùng, hai người cùng nhau ngã lăn xuống mặt tuyết.
Chỉ qua một lát mà những thi thể và vết máu cách đó không xa đã bị phủ lên một lớp tuyết mỏng.
Chân trời hửng sáng, Tạ Yến Hồng ngồi quỳ dưới đất ôm nửa người trên của Trường Ninh vào ngực, con ngựa cũng kề lại gần chia sẻ cho y chút ấm áp an ủi.
Phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng vô biên, duy có hai người một ngựa bọn họ là ba cái chấm đen nhỏ xíu, tựa như mấy vết bẩn dính trên mặt bàn sứ trắng tinh, nếu thổi nhẹ một cái sẽ lập tức biến mất không còn tăm tích.