Tạ Yến Hồng tỉnh lại thấy đống lửa không còn cháy nữa, chỉ còn lại ít tro than nóng đỏ lập lòe. Trên mặt y có mấy vết bẩn chưa lau sạch, áo choàng lông dày đang đắp cho Trường Ninh, quần áo mình lại không đủ ấm. Lửa tắt, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống lạnh vào cả trong mơ làm y co thành một cục, sau đó mau chóng tỉnh lại.
Y nhận ra lửa tắt liền quỳ xuống đất loay hoay nhóm lửa, chờ lửa cháy rồi trên mặt cũng nhiều thêm mấy vệt tro bụi. Trường Ninh còn chưa tỉnh, y thoáng nhìn sắc trời rồi rón ra rón rén bước ra ngoài.
Trời đã sáng, vầng mặt trời đã lâu không thấy hôm nay xuất hiện hòa tan băng tuyết, trong thôn bắt đầu có khói bếp lượn lờ bay lên. Bên ngoài lan can gỗ của miếu Thành Hoàng treo một chút thịt gà khô vịt khô, Lục Thiếu Vi ngồi ngay bên cạnh, đang ăn một củ khoai nóng hôi hổi.
Nơi này chỉ có khoảng mấy chục hộ gia đình, phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em. Dân phong đơn giản, dường như bọn họ đều quen biết Lục Thiếu Vi, luôn tôn kính gọi gã là “tiểu đạo trưởng”. Tạ Yến Hồng không muốn làm Lục Thiếu Vi thêm phiền toái nên tránh luôn bên trong miếu Thành Hoàng. Gã bẻ một miếng khoai lang đỏ ném qua khung cửa sổ rách nát, rơi vào ngực Tạ Yến Hồng.
Y dựa vào tường ăn chầm chậm, thỉnh thoảng lại nghe thấy bên ngoài có thôn dân đi ngang chào hỏi Lục Thiếu Vi. Chốc thì gã hỏi em bé nhà này còn ho không, chốc khác lại hỏi chân cẳng ông lão ở nhà phía tây thế nào rồi. Thôn trang vừa nhỏ vừa xa xôi, chỉ có mình Lục Thiếu Vi biết chút y thuật, chẳng trách mọi người đối xử với gã nhiệt tình như thế.
Tạ Yến Hồng lẳng lặng ăn xong non nửa củ khoai lang đỏ mới hỏi: “Có rượu không? Chỉ cần một bình nhỏ, rượu nào cũng được.”
Lục Thiếu Vi: “Lúc này mà ngươi còn uống rượu?”
Tạ Yến Hồng: “Không phải, ta muốn tế bái người nhà.”
Lục Thiếu Vi trầm mặc một lát rồi đứng lên: “Để ta tìm cho.”
Cuối cùng bọn họ xin một ít rượu thuốc từ chỗ ông từ. Ông ta ngâm một vò rượu rất lớn, rót ra cho Tạ Yến Hồng một bát. Y lại mượn thêm lư hương trong miếu và một chút hương nến. Lục Thiếu Vi lấy cớ có việc để tránh đi chỗ khác.
Tạ Yến Hồng đi ra sau miếu Thành Hoàng quét sạch tuyết dưới nền đất thành một khoảng đất trống. Y nhặt một phiến đá lớn, đặt lư hương vững vàng lên trên rồi đốt ba nén hương cắm vào, nhìn khói trắng lượn lờ bay tỏa.
Y quỳ gối trước lư hương nói: “Cha, mẹ, ca ca, tẩu tẩu… Con…”
Cổ họng nghẹn cứng không nói nổi, y nhìn mấy nén hương và lư hương yên lặng lấy bình tĩnh thêm một lát, sau đó nâng chén bằng hai tay từ từ xối rượu xuống đất xem như tế bái. Y vốn cho rằng mình sẽ khóc, nhưng không ngờ hốc mắt chỉ cay xè mà không khóc được, hiện giờ mới được trải nghiệm thế nào gọi là khóc không ra nước mắt.
Trường Ninh đỡ khung cửa đứng ngay phía sau Tạ Yến Hồng.
Vết thương trên đùi hắn còn đau phải đi đứng cẩn thận. Cơn sốt đã hạ, đau đầu cũng dịu đi nhiều nên thần trí sáng suốt lên hẳn. Những chuyện xảy ra trong mộng đã cách hắn xa vời vợi, tựa như lớp tuyết dần dần tan chảy dưới ánh mặt trời.
Trường Ninh không thể đứng lâu, vừa dịch chân một cái liền bị Tạ Yến Hồng nghe thấy.
Y cảnh giác quay mạnh đầu, thấy là Trường Ninh thì đứng phắt dậy, hốc mắt còn đỏ nhưng ánh mắt đã lạnh đi. Y xin con dao găm tách mũi tên từ chỗ Lục Thiếu Vi làm vật phòng thân, lúc này dao găm được rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn hướng thẳng về phía trước.
Y hung tợn nói: “Ngươi đừng tới đây, đừng tưởng ta không đánh lại một người què.”
Tạ Yến Hồng trông giống hệt một con chó hung hãn, hơn nữa còn là loại chó không nhà để về. Thế nhưng vẻ lạnh lẽo trong mắt y vẫn rất chân thật, Trường Ninh lần đầu tiên bị y nhìn như thế cực kỳ lạ lẫm, trong lòng còn sinh ra chút khó chịu không hiểu nổi.
Tạ Yến Hồng nói tiếp: “Ta không biết tại sao ngươi muốn giết ta, nếu đã không muốn cùng đường, chúng ta cứ đường ai nấy đi…”
“Xin lỗi.” Trường Ninh cất giọng khàn khàn.
Mũi dao trong tay Tạ Yến Hồng hơi hạ xuống rồi lập tức nâng lên nhắm thẳng vào Trường Ninh. Y ngẩng đầu để lộ dấu tay trên cổ, chỉ nhớ chuyện đôi tay như gọng kìm sắt đó bóp lên cổ mình thôi cũng đủ sợ hãi.
Giọng y hơi run rẩy: “Tại sao ngươi muốn giết ta?”
Trường Ninh: “Ta cho rằng ngươi muốn giết ta.”
Trường Ninh thuật lại đơn giản những việc xảy ra ngoài thành Ngụy Châu cho Tạ Yến Hồng nghe. Y trợn to mắt, phẫn nộ cao giọng: “Bọn họ nói là ngươi tin ngay? Ta là hạng người đó sao? Qua cầu rút ván? Giết người diệt khẩu? Ngươi…”
Tạ Yến Hồng không nói được nữa.
Bọn họ cùng lắm chỉ mới đi chung một quãng đường. Nếu không có sự kiện Vinh Vương soán vị, phủ Định Viễn hầu bị diệt thì bây giờ Trường Ninh vẫn bình yên giơ roi giục ngựa ở quan ngoại, còn y vẫn là công tử hầu phủ kim tôn ngọc quý chốn kinh thành. Bọn họ chưa từng thổ lộ tình cảm, chưa bao giờ nói rõ ngọn ngành, những lần hôn nhau trước đây chỉ tính là xúc động ma xui quỷ khiến, không tính.
Tạ Yến Hồng tra dao găm vào vỏ, quay người đi. Lư hương đã cháy hết, khói trắng không còn. Nếu người thân có linh, không biết đêm nay có đi vào giấc mộng hay không.
Y nhìn hương tro vương vãi đầy đất, thấp giọng nói: “Vết thương của ngươi khỏe rồi thì đi đi, về nhà của ngươi đi.”
Trường Ninh im bặt, xưa nay hắn luôn là người ăn nói vụng về. Hắn rất muốn nói rằng, khi đó đầu hắn đau như sắp vỡ, thần trí không rõ, vùng dậy bóp cổ y chỉ xuất phát từ bản năng. Ở trên thảo nguyên nếu không tuân theo bản năng dã thú thì hắn không sống nổi, nhưng hắn không biết nên nói thế nào cho mạch lạc.
“Vậy ngươi định đi đâu?” Trường Ninh hỏi.
Tạ Yến Hồng khá bất ngờ vì hắn mở miệng hỏi.
“Đi về phía tây, tới Sóc Châu,” Tạ Yến Hồng nói, “Tất cả tù phạm bị xăm chữ sung quân đều đi đến đó, ta muốn đi tìm Nhan Trừng.”
Lúc ở Ngụy Châu Tạ Yến Hồng từng hỏi thăm Vương Am tin tức về Nhan Trừng. Nam đinh Nhan phủ bị phán xăm chữ lên mặt sung quân, đúng ra đã đưa đến Ngụy Châu, nhưng bởi vì năm nay mùa đông đến sớm, mùa màng không tốt, người Địch ở phương bắc không quá an phận nên phải đưa số lượng lớn tù binh xăm chữ đi lên Tây Bắc xây dựng công sự. Tạ Yến Hồng vốn đã có kế hoạch đi, y muốn biết Nhan Trừng có mạnh khỏe không, nhưng sau đó sẽ thế nào thì trong đầu vẫn trống rỗng.
Trường Ninh suy nghĩ một chốc mới nhớ ra “Nhan Trừng” là ai, lại hỏi: “Tìm được rồi thì sao?”
Tìm được cũng chẳng làm gì được, tên Nhan Trừng nằm trong danh sách tù phạm, Tạ Yến Hồng làm gì có bản lĩnh cứu hắn ra ngoài.
Y giận sôi lên, lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến ngươi.” Nói xong câu này, Tạ Yến Hồng không muốn nói chuyện nữa. Y ngồi xổm xuống ngẩn ngơ nhìn lư hương và hương tro, Trường Ninh khập khiễng trở về phòng.
Ở nhờ trong miếu Thành Hoàng cũ nát, ngày ba bữa đều là cháo rau dại nhưng Tạ Yến Hồng không cảm thấy quá khổ sở. Y là người cô độc không nhà để về, bây giờ không cần run sợ chạy trốn gấp gáp nữa, vừa lúc có thể cẩn thận suy tính chuyện mai sau.
Trong miếu nhỏ hẹp, ông từ ngủ trong phòng chứa củi bên cạnh, Lục Thiếu Vi nằm đâu cũng ngủ được, chỉ cần gối đầu lên tấm đệm hương bồ đặt trước tượng Thành Hoàng lão gia là ngủ suốt một đêm. Trường Ninh cần dưỡng thương nên ngủ trong căn phòng còn lại. Tạ Yến Hồng hạ quyết tâm không thèm nói lời nào với Trường Ninh nữa, đương nhiên sẽ không chịu ngủ chung một giường, thế là cũng trải chăn xuống đất nằm cho qua đêm.
Mỗi ngày Tạ Yến Hồng thắp ba lần nhang, ban đêm chong đèn ngồi xem di bút của mẫu thân, xem kỹ từng chữ rồi nghĩ kỹ từng điểm. Y suy nghĩ phải báo thù như thế nào, báo thù ai. Trời đất quá rộng lớn, y còn có thể đi đâu, càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt.
Thời tiết quá lạnh làm hai tay Tạ Yến Hồng đỏ lên, từ ngày y vốc tuyết hạ nhiệt độ cho Trường Ninh đến giờ, bàn tay y luôn ngứa ngáy chưa từng đỡ một khắc nào.
Đêm về khuya, ánh đèn trong phòng bé như hạt đậu, bên ngoài tuyết rơi ào ạt. Trường Ninh ngồi bên mép giường tự thay băng đổi thuốc, Tạ Yến Hồng không nói gì, ngồi xếp bằng trên chiếc chăn trải dưới đất ngẩn ngơ ngắm tuyết.
“Cầm đi, xoa vào tay cho ấm.” Trường Ninh đột nhiên nói.
Tạ Yến Hồng quay đầu lại, thấy trên tay hắn là một cục gì đó đen thui như mực.
“Gừng đấy.” Trường Ninh nói, “Gọt vỏ rồi xoa lên tay, cẩn thận kẻo nứt da.”
Tạ Yến Hồng làm gì biết nứt da đáng sợ đến mức nào, trước kia mùa đông có lạnh đến đâu cũng không lạnh đến chỗ y, trong phòng có địa long ấm áp như xuân, ra ngoài một chuyến thì khoác áo lông dày, tay ôm lò sưởi, cơ bản không biết lạnh.
Thấy y không quá tình nguyện, Trường Ninh thản nhiên hù dọa: “Coi chừng đến lúc đó tay thối rữa ra thì mệt.”
Lúc này Tạ Yến Hồng mới biết sợ, miễn cưỡng lấy dao găm gọt lớp vỏ ngoài đen kịt, lập tức ngửi thấy mùi cay nồng xộc vào mũi. Y bán tín bán nghi ấp củ gừng giữa hai lòng bàn tay qua loa chà xát, đương nhiên là vô ích.
Thấy vậy, Trường Ninh bèn kéo tay y nắm trong lòng bàn tay mình, đoạn dùng sức chà củ gừng lên tay Tạ Yến Hồng.
“Đau!” Đây là câu đầu tiên Tạ Yến Hồng nói với Trường Ninh suốt hai ngày nay.
Y muốn rút tay về nhưng bị Trường Ninh nắm chặt, củ gừng thô ráp cọ qua lòng bàn tay mu bàn tay, làm cả hai tay y vừa đỏ vừa nóng bừng.
Trường Ninh cúi đầu dùng chính tay mình bọc lấy tay y, cầm lát gừng xoa dọc mu bàn tay, đến kẽ ngón tay cũng không bỏ sót. Ban đầu Tạ Yến Hồng chỉ cảm thấy đau, về sau mới thấy hơi ngượng ngùng. Bàn tay y nóng rát được Trường Ninh nắm chặt, cuối cùng cả hai tay đều đỏ chót nhưng không còn ngứa nữa, chỉ hơi giống hai cái móng heo nướng.
“Được rồi đấy.” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng vội vàng rút tay về, mau chóng thổi tắt đèn ra vẻ muốn nghỉ ngơi.
Giữa bóng đêm dày đặc, Trường Ninh nói: “Nếu ngươi đi Sóc Châu, ta và ngươi cùng đường.”
Tạ Yến Hồng nằm trên mặt đệm lạnh băng không nói gì. Nếu Trường Ninh muốn xuất quan đích xác phải đi về hướng Sóc Châu, chỉ là y không rõ rốt cuộc hắn thật sự muốn thế nào.
“Ngươi chỉ đáp ứng phụ thân đưa ta đên Ngụy Châu, ngươi thực hiện xong lời hứa rồi.” Tạ Yến Hồng bình tĩnh nói, “Ngươi hiểu lầm ta hại ngươi nên muốn giết ta, về tình có thể tha thứ. Không cần áy náy, cũng không cần bồi thường cho ta, càng không được thương hại ta.”
“Không phải…” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng xoay người ngồi dậy nhìn chằm chằm Trường Ninh trong bóng đêm: “Rốt cuộc ngươi muốn gì? Phân rõ giới hạn, người nói phải đi là ngươi, hiện giờ đổi ý lại là ngươi. Mặc dù phủ Định Viễn hầu bị diệt, chỉ còn một mình ta cũng không đến phiên ngươi trêu chọc.”
Trường Ninh: “Xin lỗi.”
Tạ Yến Hồng lớn tiếng: “Đừng xin lỗi!”
Trong phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của Tạ Yến Hồng. Trường Ninh cất giọng gian nan, thật lâu sau mới nói: “Từ nhỏ ta đã bị bệnh.”
Tạ Yến Hồng không biết hắn muốn nói gì nên im lặng quay mặt đi.
Trường Ninh: “Ta không nhớ rõ cha mẹ, a công nói ta gặp phải cơn kích động quá lớn nên không biết đến hỉ nộ ai lạc. Ta làm sai rất nhiều chuyện nhưng không biết vì sao nó sai, muốn nói cũng không biết phải nói thế nào.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Yến Hồng nghe Trường Ninh nói nhiều đến thế.
Trường Ninh bỗng nhiên cúi người nhấc nách Tạ Yến Hồng lên, xách y thẳng lên giường. Tạ Yến Hồng không kịp phòng bị luống cuống tay chân, vội vàng muốn bò xuống khỏi người hắn.
Giữa một mảnh đen nhánh, Trường Ninh chuẩn xác bóp trúng cổ tay Tạ Yến Hồng, đặt lên cổ mình.
Tạ Yến Hồng ngây ngẩn ngồi trên người Trường Ninh, lòng bàn tay cảm nhận rõ mạch đập bên dưới. Con ngươi Trường Ninh sáng lấp lánh trong bóng đêm tựa như dã thú phục tùng.
Trường Ninh ngẩng đầu, yết hầu hơi trượt, lộ ra phần yếu hại nhất trên cơ thể mình cho Tạ Yến Hồng xem.
“Xin lỗi, ta sai rồi.”
Tạ Yến Hồng giận dữ siết chặt hai tay.
Trường Ninh thở hồng hộc, hai bàn tay rũ bên người nắm lại nhưng không phản kháng, chỉ bình thản nhắm mắt như thật sự không sợ chết.
Tạ Yến Hồng buông lỏng sức lực, nghe thấy hắn đột ngột ho khan mấy tiếng.
Y cụp mắt xoay người xuống giường, đoạn nằm lại lên tấm chăn mình trải ra, quấn người kín mít rầu rĩ nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy.”Lời tác giả:
Tiểu Hồng: Không thèm so đo với người đầu óc có vấn đề (không phải đâu)