Tạ Yến Hồng vội vàng quay đầu, trông thấy đôi tay Trường Ninh vốn rũ bên người nắm chặt thành quyền, toàn thân căng cứng như có thể phản kích bất cứ lúc nào. Y vội vàng che trước người Trường Ninh, lộ mặt ra cho Tần Hàn Châu xem rồi nói: “Phó sứ, chúng ta trao đổi vài câu đi.”
Tần Hàn Châu “Hừ” một tiếng, thu kiếm vào vỏ. Hắn sai người trông chừng Trường Ninh và Lục Thiếu Vi, đoạn vươn tay về phía bên cạnh: “Mời Ngôn công tử.”
Tạ Yến Hồng để lại cho Trường Ninh một câu “Sẽ trở lại ngay”, sau đó nối gót theo Tần Hàn Châu.
Vừa rẽ vào một góc không người, Tạ Yến Hồng đi ngay vào vấn đề: “Lệnh tôn là Cấm quân điện tiền chỉ huy sứ Tần Khâm phải không?”
Không đợi Tần Hàn Châu đáp lời, Tạ Yến Hồng nói thẳng: “Ta là con trai của Định Viễn hầu Tạ Thao.”
Lần này Tần Hàn Châu thật sự bị dọa không nhẹ, hắn từng hoài nghi thận phận Tạ Yến Hồng nhưng không ngờ chân tướng lại như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không biết xử trí sao cho phải, thoáng muốn gọi người tới nhưng chỉ một giây liền thôi, chỉ biết trừng mắt nhìn Tạ Yến Hồng như nhìn quái vật.
Tạ Yến Hồng lại nói: “Ta muốn rời khỏi quan thành, mong phó sứ tạo điều kiện.”
Tần Hàn Châu vừa bực vừa buồn cười, suýt nữa đã cười luôn thành tiếng. Hắn chỉ vào Tạ Yến Hồng: “Nếu đúng sự thật thì ngươi chính là khâm phạm. Thả ngươi đi? Ta điên rồi chắc.”
Tạ Yến Hồng nói: “Vinh Vương thượng vị bất chính, Tần Khâm trợ Trụ vi ngược, Tạ gia bị khép án oan, phó sứ là chính nhân quân tử hẳn có thể phân biệt đúng sai.”
“Cái gì đúng cái gì sai, dựa vào đâu mà ngươi chắc chắn ta sẽ thả ngươi đi.” Sắc mặt Tần Hàn Châu đen sì, rút kiếm đặt thẳng lên cổ Tạ Yến Hồng. Y lại không đổi sắc, cho dù lưỡi kiếm sắc bén đang kề bên cổ thì vẫn tiếp tục nói.
“Tần Khâm hiện tại chắc chắn là hồng nhân ở ngự tiền. Nếu phó sứ và lệnh tôn là người cùng thuyền, hẳn bây giờ đã quan to lộc hậu ở kinh sư, làm nha nội hưởng phúc chứ không phải ở biên quan chịu lạnh chịu khổ, lại chỉ là gã phó sứ quèn.”
Tần Hàn Châu lạnh mặt, “Dù ở lại kinh sư ta cũng không phải nha nội, chỉ là đứa con do tiện tì sinh ra.”
Tạ Yến Hồng gật gù, thầm nghĩ chẳng trách mình không quen biết Tần Hàn Châu. Tần Khâm dù hoang đường thế nào cũng sẽ không để một đứa con thân phận thấp kém đi giao tế với các cậu ấm quyền quý.
Y nói thêm: “Trong doanh trại ngươi treo chữ của cha ta, bây giờ lại không chịu tạo chút điều kiện cho ta sao?”
“Ngươi!” Tần Hàn Châu hơi chột dạ, vội biện giải, “Đó là trước kia vô tình nhận được…”
Hắn không nói tiếp được nữa bèn hậm hực thu kiếm, trừng mắt hỏi: “Ngươi thật sự là con trai hầu gia?”
Tạ Yến Hồng buông tay: “Ngươi có thể lấy công văn tróc nã ra đối chiếu, cam đoan không giả.”
Tần Hàn Châu tiếp tục trừng Tạ Yến Hồng, sau một lúc lâu, chung quy hắn vẫn thả lại kiếm vào vỏ.
Gió tuyết thổi sớm, núi cao như bạch ngọc, ánh nắng như rải vàng.
Quân Địch thảm bại bên sông Cự Mã, chỉ huy sứ Tử Kinh Quan suất binh từ Cư Dung Quan về tiếp viện còn chưa đến nơi, người Địch đã tự biết lần tập kích này khó thành công nổi bèn vội vàng bỏ chạy mất tăm mất tích.
Một mình Tần Hàn Châu đích thân đưa ba người Tạ Yến Hồng ra khỏi Tử Kinh Quan, từ đây đi về phía tây có thể đến được Sóc Châu, lại đi nữa sẽ bước ra quan ngoại.
“Đi nhanh đi,” Tần Hàn Châu ngồi trên lưng ngựa, “Chỉ huy sứ đại nhân mà trở lại thì khó lừa dối cho qua lắm.”
“Sợ cái gì, cha ta là hồng nhân ở ngự tiền.” Tần Hàn Châu cười nhạo một tiếng rồi ghìm ngựa quay về thành.
Tạ Yến Hồng hô với theo bóng dáng hắn: “Gặp lại!”
Tần Hàn Châu vội vã giục ngựa chạy về quan thành không quay đầu, chỉ duỗi tay vẫy vẫy ở xa xa thay lời đáp trả.
“Đi thôi.” Trường Ninh hạ giọng. Hai bên đi về hai phía ngược nhau, chầm chậm xa dần giữa đồng tuyết trắng xóa.
Tần Hàn Châu vừa trở lại quan thành thì đúng lúc chỉ huy sứ dẫn binh trở về, lập tức triệu hắn vào gặp. Chủ tướng trước nay chưa từng cho phó chỉ huy sứ là hắn sắc mặt tốt, giao tình giữa hai bên cũng nhạt như nước lã.
“Nghe nói mấy ngày nay quan thành có đón người ngoài.”
Quả nhiên là hỏi đến, Tần Hàn Châu liền kể lại câu chuyện mà Tạ Yến Hồng bịa đặt cho chủ tướng nghe.
“Thế Ngôn nhị công tử kia đâu rồi?”
“Đi rồi,” Tần Hàn Châu buông tay, nói rất đúng lý hợp tình, “Ngôn nhị công tử nói muốn nhanh chóng về nhà, ta có thể cản sao?”
Sắc mặt chủ tướng còn đen hơn đáy nồi, vỗ bàn chất vấn: “Quân Địch tấn công quan thành, ngươi thủ thành bất lực, làm tử thương nhiều huynh đệ, chuyện có thể cho qua. Nhưng ngươi còn dám dẫn một kẻ không rõ lai lịch vào trong quân, Tần Hàn Châu, ngươi thật sự muốn rơi đầu?”
Tần Hàn Châu không có vẻ gì là ăn năn sợ hãi, chỉ thản nhiên vặc lại: “Xin hỏi chỉ huy, đoán sai chiến cơ, mang hơn một nửa binh lực ra khỏi quan thành, rơi vào bẫy rập của quân Địch, dẫn đến hậu quả quan thành suýt nữa thất thủ, lại là tội gì?”
Chủ tướng bị hắn vặn cho nghẹn họng.
Tần Hàn Châu lười đôi co, nói đến đây thì cáo từ muốn đi.
Chủ tướng gọi hắn lại: “Gần đây người Địch càng ngày càng không an phận, nghe nói Thánh nhân sắp phái khâm sai đi biên quan thị sát. Ngươi nói xem khâm sai đại nhân có tin câu chuyện ma quỷ của ngươi không?”
Tần Hàn Châu không dừng lấy một giây, lập tức bỏ ra ngoài.
Mùa đông năm nay kinh sư cũng có tuyết lớn, dưới chân thiên tử đương nhiên không giống vùng biên ải, khắp nơi bên trong thành tổ chức dựng lều phát cháo. Chỉ là ở các nơi khác còn phải chờ lệnh khâm sai, từ đầu đông đến nay đã cử đi ba đợt cứu trợ.
Mặc dù vậy, ngoài dân gian vẫn nổi lên đủ loại tin đồn.
Thường nói tuyết lành báo hiệu năm bội thu, nhưng năm nay tuyết rơi quá sớm, ai biết có phải do người ngồi trên long ỷ thất đức, chiến hỏa khắp nơi dẫn đến trời giáng đại tuyết khiển trách hay không?
Tôn Diệp Đình cầm trên tay thánh chỉ “Đi khắp thiên hạ, vỗ lính an dân” mà quỳ xuống lạy tạ.
Vinh Vương Tống Tri Vọng —— hiện tại đã là tân đế, ngồi trên cao dựa cửa sổ ôm lò sưởi tay thất thần nhìn cảnh tuyết. Tòa đại điện này không phải Phúc Ninh Điện mà tiên đế từng ở, so với Phúc Ninh Điện còn nhỏ hơn, chệch hướng chính diện hơn. Đám người nịnh nọt nói đây là Thánh nhân trọng chữ hiếu, nhưng Tôn Diệp Đình biết chắc Tống Tri Vọng đang chột dạ —— bởi vì Phúc Ninh Điện là nơi Tống Tri Vọng đã siết cổ tiên đế đến chết.
“Thần cáo lui.” Tôn Diệp Đình lớn tiếng lặp lại.
Tống Tri Vọng lúc này mới giật mình phản ứng, cúi xuống quan sát hắn ta từ trên cao. Tôn Diệp Đình không ngẩng đầu mà cũng không thể ngẩng đầu, hắn ta cảm giác được ánh mắt Tống Tri Vọng nhìn mình sắc như kim chích.
“Đi đi.” Hắn nói.
Tôn Diệp Đình lui ra ngoài, chân còn chưa kịp giẫm lên tuyết đã thấy có quan nội thị khom người đi vào. Tôn Diệp Đình không đi được bao xa, quan nội thị kia đã lãnh thánh chỉ hộc tốc đuổi kịp hắn ta, vội vàng dâng lên lấy lòng.
“Tôn đại nhân quả nhiên rất được thánh ý!” Quan nội thị cười nói, “Thánh nhân biết ngoài biên quan khổ hàn nên cố ý sai tiểu nhân mở kho lấy cho ngài ít da tốt về may áo…”
Tôn Diệp Đình không thèm liếc hắn một cái mà im lặng đi thẳng.
Lúc tân đế chưa đăng cơ, Tôn Diệp Đình vẫn không biết bản thân sẽ được phong chức gì. Hắn ta suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui lại không ngờ rằng Tống Tri Vọng lại cho mình làm trung thừa ngự sử, thống lĩnh Ngự Sử Đài. Từ tể tướng đến quan to quan nhỏ hắn ta đều có thể buộc tội theo pháp. Tôn Diệp Đình biến thành một cây đao nằm trong tay Tống Tri Vọng.
Mọi người đều biết hắn ta bất hòa với điện soái Tần Khâm, hơn nữa xích mích càng ngày càng nghiêm trọng, đôi khi phải nhờ Tống Tri Vọng ở giữa hòa giải. Nhưng cả hắn ta lẫn Tần Khâm đều biết rõ, hai người bọn họ càng bất hòa, Tống Tri Vọng mới càng yên tâm.
Bọn họ nên là cô thần, nếu không ban đêm Tống Tri Vọng sẽ không ngủ được yên gối.
Bước qua khỏi cánh cửa thứ hai đại nội là có thể lên thẳng xe ngựa, đây là đặc ân chỉ tể tướng mới có. Với chức quan của Tôn Diệp Đình thì chỉ có thể dừng xe ở cửa thứ nhất, ban đầu hắn ta còn thấy thỏa mãn kiêu ngạo, tự cho là mình cùng Tống Tri Vọng quân thần tương đắc, hiện giờ mới rõ ràng mọi chuyện.
Người hầu giúp hắn ta buông màn xe, ngăn cách cơn gió lạnh thấu xương ở bên ngoài.
Tôn Diệp Đình đến được Ngụy Châu đã là thời điểm gần bước qua năm mới.
Nhà thông phán Ngụy Châu Vương Am đang có tiệc hỉ, nói là tôn tiểu thư của Vương gia cưới con trai An phủ sứ Trịnh gia. Đây là hai gia tộc hiển hách nhất Ngụy Châu, bây giờ còn liên hôn khiến toàn bộ thành Ngụy Châu cũng náo nhiệt lên. Lẽ ra tiệc hỉ không nên làm vào dịp cuối năm, thế nhưng hai nhà quả thật vẫn vui vui vẻ vẻ, đặc biệt là Vương Am cười không khép được miệng, nói muốn giữ Tôn Diệp Đình ở lại uống chén rượu mừng.
Tôn Diệp Đình và Tạ Yến Hồng là bạn thân từ nhỏ, Vương Am coi như trưởng bối, trước kia cũng từng gặp qua. Nhưng lần này gặp mặt Vương Am không hề có thái độ của bậc bề trên đối đãi con cháu mà dùng mười hai vạn phần cung kính, luôn miệng gọi hắn ta một tiếng “Khâm sai”.
Tôn Diệp Đình vốn muốn lén hỏi thăm một chút tin tức của Tạ Yến Hồng, nhưng nhìn thoáng khuôn mặt tươi cười của Vương Am, cuối cùng đành từ bỏ.
Người này là cáo thành tinh, Tống Tri Vọng phái Trịnh Khánh tới Ngụy Châu làm An phủ sứ chính là để khống chế Vương Am, không ngờ bây giờ hai nhà còn liên hôn. Nếu không phải Vương Am vội vàng tác hợp thì sao chuyện này có thể xảy ra được.
“Không cần, người mang Thánh mệnh không dám trì hoãn, ta phải lập tức đi quan thành thị sát.” Tôn Diệp Đình nói.
Theo lý thuyết, cả Vương Am và Trịnh Khánh đều phải đi theo. Thế nhưng Tôn Diệp Đình không kiên nhẫn ứng phó với cả hai nên đơn giản giả vờ bày ra tư thái sủng thần kiêu ngạo, trực tiếp thả rơi bọn họ mà dẫn thuộc quan tùy tùng xuất phát. Đoàn người đi qua Cư Dung lại đến Tử Kinh Quan, chủ tướng quan thành đương nhiên tất cung tất kính, sợ khâm sai đại nhân bất mãn chỗ nào, phó tướng thì ngược lại khó chịu ra mặt.
“Ngươi là?” Tôn Diệp Đình hỏi.
“Tử Kinh Quan phó chỉ huy sứ, Tần Hàn Châu.”
“Nhất kiếm sương hàn thập tứ châu, tên hay.” Tôn Diệp Đình cười nói, “Ta biết ngươi.”
Tân đế đăng cơ chưa bao lâu, con trai nhà điện soái Tần Khâm chỉ vào mũi cha mắng liên hồi, bị cha ruột xách gáy ném ra khỏi nhà đã trở thành câu chuyện cả kinh thành không ai không biết, không ngờ Tần Hàn Châu lại dạt về nơi khỉ ho cò gáy này làm chân phó tướng quèn.
Tần Hàn Châu không cho hắn ta chút mặt mũi nào, hắn cũng cười, nhưng không ôn hòa như Tôn Diệp Đình mà lộ ra toàn mũi nhọn: “Ta cũng biết ngươi.”
Chủ tướng sốt ruột vội vàng đưa mắt ra hiệu, Tần Hàn Châu cứ làm như không thấy.
Chủ tướng sợ đắc tội Tôn Diệp Đình nên tìm cớ xua Tần Hàn Châu ra chỗ khác, mình thì tránh nặng tìm nhẹ thuật lại trận chiến với quân Địch trước đó, phần thất trách khinh địch của bản thân đương nhiên là tránh đi, chỉ cường điệu kể lể những chuyện tiểu tử họ Tần làm ra. Tôn Diệp Đình vừa nghe lập tức nhướn mày, nói muốn trò chuyện riêng với Tần Hàn Châu.
“Y nói mình họ Ngôn, trong nhà xếp thứ hai phải không?” Tôn Diệp Đình hỏi.
Tần Hàn Châu cảnh giác nhìn hắn ta: “Đúng vậy.”
“Sau khi rời khỏi quan thành, y đã đi đâu?” Tôn Diệp Đình truy vấn.
“Không biết, nhân đêm khuya lẻn trốn đi, sao ta biết được.” Tần Hàn Châu đáp.
Thấy Tần Hàn Châu không đáp, Tôn Diệp Đình ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong Tạ Yến Hồng lên đường bình an. Trời đất bao la, mong hai người bọn họ không có ngày gặp lại.Lời tác giả:
Cũng hơi hơi muốn đớp á (không phải đâu). Tiểu Tôn và Tiểu Tần không phải cp