Tạ Yến Hồng siết chặt con dấu đá, bàn tay bị phần góc cạnh của nó cọ đau thấu tim. Y nói: “Làm sao ngươi có con dấu này, hắn đã chết thế nào, nói tường tận cho ta nghe.”
Gã tiểu tốt sao dám từ chối, vội nâng đầu nhanh nhẹn thuật lại.
Bắt đầu từ trận tuyết đầu tiên của năm nay, người Địch đã không ngừng ngo ngoe rục rịch. Trước khi Đại Lương lập quốc, Trung nguyên cũng xảy ra nội loạn nên không thể khống chế biên quan tốt như những triều đại trước, các cửa quan rời rạc không nối liền thành tuyến, làm sao đủ liên kết phòng chống ngoại địch.
Khoảng nửa tháng trước người Địch tràn xuống cướp bóc mấy thôn trang rải rác quanh phụ cận Sóc Châu, thông phán Sóc Châu liền phái binh đi dẹp. Quân Địch dũng mãnh lại giỏi cưỡi ngựa, hành tung xuất quỷ nhập thần khó lòng đuổi bắt. Một khi chạm mặt, nếu không phải tinh binh được huấn luyện kỹ càng chắc chắn không thể chống đỡ nổi. Thông phán Sóc Châu muốn giữ lại tinh binh bảo vệ mình, đám lão binh lão tướng cũng sợ chết đành xua mấy kẻ mang tội xăm chữ ra đánh hú họa.
Người này xác thật ở cùng một doanh với Nhan Trừng, lần đó cả hai người đều bị phái đi.
Bọn họ ở bên ngoài mấy ngày, vốn định làm theo lệ cũ là hành quân ra do có, đi mấy vòng đường rồi trở về ngay, ai ngờ lúc chuẩn bị hồi thành thì đụng phải quân Địch dưới chân núi Hồng Đào.
“Hôm đó bọn ta bị chết hơn phân nửa người, họ Nhan kia cũng ngã xuống,” Hắn nói, “Ta, ta thấy vật này rơi ra từ ngực áo hắn, nên định giúp, giúp hắn giao lại cho thân nhân…”
Tạ Yến Hồng cười lạnh nghĩ thầm, sợ là người này sớm biết là món đồ đáng giá nên nhân cơ hội lấy đi. Nghĩ kỹ hơn một chút, dưới chân núi hoang vu không người, lại đối mặt trực tiếp với quân Địch, hắn thừa dịp đao kiếm hỗn loạn hại chết Nhan Trừng để cướp đồ cũng là chuyện có khả năng.
Y chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Chỉ ngã xuống hay chết thật? Nói rõ ràng.”
“Chết, chết rồi!” Tiểu tốt sợ Tạ Yến Hồng trách tội nên liều mạng kêu lên, “Thật sự đã chết, hắn bị thương mà, ở ngay tại chân núi Hồng Đào phía tây. Lúc đó hắn chảy rất nhiều máu, gần như hấp hối rồi, chắc chắn sẽ chết ——”
Thấy hắn rống quá to, Lục Thiếu Vi nắm một cục đá trong tay dứt khoát nện luôn vào đầu đối phương. Người nọ lập tức ngất xỉu, đầu chảy ra một vũng máu lớn.
Tạ Yến Hồng ngồi phịch xuống đất ngơ ngẩn, mất nửa ngày vẫn không hồi phục tinh thần.
Lục Thiếu Vi nắm cục đá không biết nên làm sao, đành đưa mắt ra hiệu cho Trường Ninh, nhỏ giọng thì thầm: “Ta nhanh tay quá à? Có muốn cứu tỉnh hắn dậy hỏi tiếp không?”
Trường Ninh chỉ nhíu mày nhìn Tạ Yến Hồng.
Tạ Yến Hồng giơ tay xoa xoa mắt, đứng lên nhìn xuống người đang nằm dưới đất: “Trói hết tay chân hắn ném ra vùng dã ngoại, sống hay chết cứ để ông trời định đoạt đi.”
Xử lý xong gã tiểu tốt kia, Tạ Yến Hồng lại không biết mình nên đi đâu làm gì.
Y bôn ba từ kinh sư chạy tới Ngụy Châu là để trao thư tay của tiên đế cho ngoại tổ phụ, không ngờ bức thư là giả, ngoại tổ phụ cũng không trông cậy được. Con đường mẫu thân sắp xếp cho y chỉ dừng lại ở Ngụy Châu, vì thế y tự tìm cho mình một con đường khác —— đi tìm Nhan Trừng.
Con đường này cũng đến điểm cuối rồi, y nên đi đâu đây?
Không biết vì sao mà Lục Thiếu Vi cũng thấy uể oải, gã đẩy y, luôn miệng thúc giục: “Mau rời khỏi đây đã. Những người này đều có tên trong danh sách, lát nữa chắc chắn sẽ có người tỏa ra đi tìm.”
Tạ Yến Hồng gật đầu, một hàng ba người nhất thời không có mục tiêu cụ thể, cứ thế tiếp tục chạy về hướng tây bắc.
Dõi mắt trông ra, cách đó không xa là núi Hồng Đào địa hình gập ghềnh trắc trở, đỉnh núi phủ tuyết tựa như những ngọn sóng trong cơn cuồng phong, nhìn không thấy điểm cuối. Dựa theo phương hướng gã tiểu tốt chỉ, không bao lâu sau bọn họ đến được vùng chân núi phía tây. Ngẩng đầu nhìn lên ngoài tuyết ra cũng chỉ có tuyết, tuyết che giấu hết thảy không chừa lại một dấu vết nào.
Tạ Yến Hồng siết cương, con ngựa hí dài một tiếng, hất hất đầu giậm chân lùi lại mấy bước. Nhìn núi Hồng Đào, y xoay người xuống ngựa quan sát xung quanh, trông thấy phía bên kia có một gốc cây khô cành nhánh hướng thẳng lên trời, dưới tán cây có vài khối đá nhỏ. Tạ Yến Hồng ngồi xuống đào lớp tuyết đọng giữa mấy tảng đá để lộ ra lớp đất bên dưới, lại tiếp tục dùng tay không đào, chôn con dấu của Nhan Trừng xuống rồi phủ tuyết lại như cũ.
Nếu là thú biên vệ quốc, chết trận sa trường thì chí ít có thể khen một câu “Túng tử do văn hiệp cốt hương*”. Thế nhưng trên người Nhan Trừng lại đeo tội danh chưa rửa sạch, bị xua đến nơi này như lợn như chó, không thể phản kháng mà chết dưới đao của người Địch, thi cốt vùi dưới tuyết lạnh không người hay biết.
*纵死犹闻侠骨香: Dù chết mà xương cốt vẫn tỏa hương
Những ngày tháng cùng nhau phóng ngựa diễu phố, ngự tứ trâm hoa như mới xảy ra hôm qua, hôm nay đến thi cốt nằm đâu cũng chẳng rõ, không biết Kính Dương trưởng công chúa có biết con trai duy nhất của mình đã chết ở nơi này hay không?
Bọn họ không thể ở lâu, người Địch rong ruổi khắp nơi cướp bóc, dừng chân ở vùng đồng không mông quạnh không phải lựa chọn thông minh.
Đột nhiên Tạ Yến Hồng cảm thân bản thân cực kỳ mệt mỏi không biết nên đi về đâu, cũng không muốn đi đâu nữa. Y rất muốn ngồi luôn trên cánh đồng tuyết này, không suy nghĩ cũng không hành động, dù sao y vốn nên chết cùng người nhà lâu rồi mới phải.
Bên người đột nhiên có cảm giác ấm áp, y liếc mắt nhìn qua, hóa ra là Trường Ninh đã ngồi xổm xuống gần mình từ lúc nào.
Thân hình cao lớn của Trường Ninh cúi xuống, trường đao sau lưng chạm mặt đất chọc ra một cái hố tuyết. Hắn nhìn theo ánh mắt Tạ Yến Hồng, dõi về dãy núi cách đó không xa, bình tĩnh hỏi: “Ngươi có muốn ra quan ngoại xem thử không?”
Tạ Yến Hồng nhìn về phía hắn: “Hả?”
Trường Ninh nói: “Qua mấy tháng nữa là đến mùa xuân, hoa diên vĩ trên thảo nguyên sẽ nở thành từng mảng lớn màu tím, rất đẹp.”
Tạ Yến Hồng nhớ rõ hắn từng nói qua, nếu xuất quan đi mãi về hướng tây sẽ thấy cây cỏ tốt tươi, thấy biển cát trăm dặm, còn có rặng đá núi đỏ như mây chiều, lúc ấy y còn nghĩ không biết có ngày mình được tận mắt ngắm nhìn không.
“Ngươi muốn đưa ta đi sao?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh gật đầu, bổ sung thêm: “A công thứ gì cũng biết, nếu ngươi vẫn hoang mang thì cứ đi hỏi ông ấy, để ông ấy giúp ngươi. A Dương thì lắm mồm thích hỏi lung tung, ngươi không cần để ý.”
Tạ Yến Hồng gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy thì ra mình còn lối rẽ để đi, cuộc đời vẫn chưa đi đến cuối.
“Ta phải đi rồi.” Lục Thiếu Vi đột nhiên nói.
Tạ Yến Hồng quay đầu nhìn gã, mặt mày mờ mịt: “Ơ?”
Lục Thiếu Vi dắt con ngựa đen của gã, cúi đầu di chân đá bay một hòn sỏi nhỏ làm tuyết văng tung tóe. Trước nay gã luôn lăn lộn mọi chỗ, phán gì ra khỏi miệng cũng rất chắc chắn, gã từng phán Trường Ninh có họa đổ máu, phán thiên thời cũng không sai chút nào, giờ phút này dường như gã lại có chút bối rối.
Thật ra Tạ Yến Hồng vẫn luôn không hiểu vì sao Lục Thiếu Vi muốn chung đường với mình, dọc đường đi gã không phá không hại, thậm chí còn giúp ích rất nhiều việc.
“Ngươi muốn đi đâu?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Lục Thiếu Vi cũng ngồi xổm xuống, bực bội gãi gãi đầu: “Không biết, sư phụ ta không nói.”
Ba người cùng ngồi xổm quây mặt vào nhau trên nền tuyết, muốn rầu rĩ bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Tạ Yến Hồng: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Ông ấy tên Trần Chuyên, mọi người hay gọi là ‘Phù Dao Tử’.”
“Phù Dao Tử…” Tạ Yến Hồng lẩm bẩm, “Ta đã nghe qua cái tên này rồi.”
Hồi xưa ở kinh thành từng nghe đan dược mà Thái tử hiến cho tiên đế rất lợi hại, sau khi ăn vào thân nhẹ như yến, khí sắc rạng ngời, có thể khiến ông già sắp xuống lỗ trở nên cường kiện như người tráng niên, nếu dùng thời gian dài sẽ vứt bỏ xác phàm phi thăng đắc đạo. Không biết do ai nói mà tất cả mọi người đều tin rằng phương thuốc đan dược này do đạo sĩ thế ngoại cao nhân Phù Dao Tử chế ra.
Tạ Yến Hồng kể cho Lục Thiếu Vi nghe, Lục Thiếu Vi lầm bầm trong miệng: “Nói cái gì thế, giả đấy. Sư phụ ta không luyện đan, thậm chí ông ấy còn không biết đốt lò cơ.”
“Hơn nữa, ông ấy chết lâu rồi,” Lục Thiếu Vi nói, “À, không phải, là đi về cõi tiên.”
Lục Thiếu Vi là cô nhi được Trần Chuyên nhặt về. Theo lời Trần Chuyên kể, lúc ấy Lục Thiếu Vi còn đỏ hỏn, trông thấy ông ta đi ngang qua thì nắm góc áo không buông, làm ông ta bất đắc dĩ phải nhặt đứa bé về nuôi.
Thế nhưng sư huynh gã thì không nói như vậy. Sư huynh nói, năm đó chiến loạn liên miên, bá tánh lưu lạc khắp nơi, dân chúng lầm than, có người bán con bán cái, đổi con cho nhau ăn thịt. Khi đó Lục Thiếu Vi bị bán đi, lưỡi đao kề bên cổ chuẩn bị cắt tiết rồi vẫn khóc vang rung trời, Trần Chuyên nói gã giọng lớn trung khí đủ, mệnh không nên tuyệt, đành dùng non nửa đấu gạo đổi gã về nuôi.
Trần Chuyên đặt tên gã là “Thiếu Vi”, ứng với tên sao Thiếu Vi trên bầu trời.
“Sư phụ biết chiêm tinh đoán mệnh, rất nhiều người tìm nên ông ấy chỉ có thể bỏ trốn.” Lục Thiếu Vi nói, “Sư huynh muốn học mà không học được, ta cũng muốn học, sư huynh lại không cho ta học…”
Tạ Yến Hồng chen lời: “Tại sao không cho?”
Lục Thiếu Vi không trả lời mà tiếp tục nói: “Sư phụ cũng không chịu dạy ta.”
Lục Thiếu Vi nhớ rõ, khi ấy gã rất bực bội rời nhà trốn đi, làm sư phụ sư huynh vào núi đi tìm suốt một đêm. Sau khi tìm được, sư phụ thở dài sờ đầu gã nói rằng, thế nhân luôn ao ước tính toán thiên mệnh, nhưng mà thiên cơ không thể tiết lộ, dục niệm của con quá nặng, nếu nhìn trộm tiên cơ sẽ vừa hao tổn tinh thần vừa tổn hại sinh mệnh.
Gã không hiểu tại sao sư phụ lại nói mình dục niệm quá nặng.
Rõ ràng sư phụ là thế ngoại cao nhân có thể nhìn trộm thiên cơ, được người đời xưng là “Tiên nhân”, tại sao lại phải trốn đông trốn tây? Rõ ràng sư huynh luôn không thích gã, tại sao gã lại không thể ăn miếng trả miếng, rắc đất vào đồ ăn của sư huynh? Với năng lực của thầy trò bọn họ, chắc chắn sẽ được vương hầu quý tộc tôn sùng tế bái, tại sao còn phải ăn cỏ ăn trấu, ẩn cư núi rừng thế này?
Cảm giác bị đặt lên thớt chuẩn bị làm thịt, thử qua một lần là đủ rồi, Lục Thiếu Vi không muốn thử lần thứ hai.
Sao Thiếu Vi là sao của ẩn sĩ, đại diện cho người tài đức vẹn toàn trong thiên hạ, nhưng lại không mộ danh lợi ẩn cư núi rừng. Lục Thiếu Vi cảm thấy sư phụ không tỉnh chuẩn mệnh, nên đặt sai tên cho mình rồi.
Tạ Yến Hồng thấy sắc mặt gã sầm sì mãi liền thử thăm dò: “Sư phụ ngươi… bị người ta hại chết à?”
Lục Thiếu Vi lắc đầu, “Ông ấy chết già như mọi ông lão khác thôi, cứ thế từ từ tắt thở. Ông ấy không phải thần tiên.”
Trong cảm nhận của Lục Thiếu Vi, sư phụ luôn là một ông già râu bạc, cũng không biết ông ấy đã làm ông già râu bạc được bao nhiêu năm rồi. Mỗi ngày tâm trạng ông đều vui tươi hớn hở, tuổi cao nhưng có thế lên núi xuống núi như đi trên đất bằng, mãi đến một ngày nọ sư phụ nằm liệt trên giường không dậy nổi, sư huynh nói thọ của sư phụ sắp tận rồi.
Thôn dân dưới chân núi say sưa bàn tán về thần tiên ẩn cư trên núi, nói sau khi chết một tháng thi thể ông vẫn còn ấm, ngoài động phủ có mây tía bảy màu vờn quanh.
Nhưng mà Lục Thiếu Vi biết, những chuyện đó đều là bịa đặt.
Trần Chuyên không có gì khác với mọi ông lão gần đất xa trời trên đời, ông nằm trên chiếc giường tre cũ nát, ngực liên tục phập phồng, vì hít thở khó khăn mà phát ra từng tiếng phì phì thô nặng, giống hệt một cánh cửa cũ nát khó lòng đảm đương chức trách đóng mở tầm thường.
Sư huynh đứng ngoài cửa khóc, Lục Thiếu Vi ngồi bên mép giường sư phụ.
Sư phụ nắm tay gã nói đứt quãng: “Con… luôn muốn ra ngoài xông pha một lần… Bây giờ là thời cơ thích hợp… đi đi…”
Trước giờ sư phụ luôn không cho gã rời núi, hôm nay trước khi chết lại thúc giục gã rời đi.
Lục Thiếu Vi và sư huynh cùng chôn sư phụ dưới gốc cây đào mà ông ta thích nhất, cây đào mỗi năm ra hoa kết quả, không ngừng sinh sôi. Làm hậu sự cho sư phụ xong, sư huynh nói mình phải về quê.
“Ngươi…” Sư huynh nói, “Ngươi đi cùng ta đi, nể tình sư phụ, ta sẽ để tâm chăm sóc cho ngươi.”
Lục Thiếu Vi từ chối, gã nghe theo sư phụ chỉ thị mà đi đến một sơn thôn nhỏ ở ngoại thành Ngụy Châu, sống nhờ trong căn miếu thổ địa cũ nát, ông từ già cũng là một ông lão râu bạc, chẳng qua không phải “tiên nhân” gì cả.
Gã chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc chờ được Tạ Yến Hồng.
Người trên long ỷ đổi trắng thay đen, con trai nhà tướng môn chịu oan khuất phải chạy trốn. Lục Thiếu Vi cảm thấy người này rất có tương lai, gã nên lấy hết khả năng ra trợ giúp Tạ Yến Hồng, loạn thế bình định chưa bao lâu mà họa loạn lại khởi, loạn thế sẽ sinh ra anh hùng.
Sư huynh thường xuyên cười gã như thể gã vừa kể chuyện gì hài hước lắm, Lục Thiếu Vi làm sao có thể làm anh hùng được?
Nhưng gã biết mình có thể.
Bản thân Tạ Yến Hồng lại không muốn làm anh hùng, y muốn xuất quan. Lục Thiếu Vi biết thế nhưng làm gì được? Gã phải đi đâu đây?
“Ta không biết đoán mệnh, ta chưa từng tính ra một quẻ nào.” Lục Thiếu Vi thản nhiên nói.
Trường Ninh nãy giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, ngữ khí kinh người: “Sư phụ ngươi nói ngươi nên đi về hướng đông, lúc nào do dự hãy đi về hướng đông.”
Hai người Tạ, Lục đều bị hắn dọa hoảng, Lục Thiếu Vi càng nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: “Ngươi gặp ông ấy rồi? Ông ấy không chết thật phải không? Ta biết ngay tiên nhân sẽ không chết mà!”
Trường Ninh lắc đầu, “Ta mơ thấy chuyện hồi còn nhỏ, lúc đó ta từng gặp ông ta một lần, trên người dắt chiếc chuông Tam Thanh mà ngươi đang đeo. Ông ta nói với ta rằng, mỗi khi do dự cứ bảo “nó” đi về hướng đông đi.”
Hướng đông chính là đường rút lui.
Lục Thiếu Vi ảm đạm thất thần, quay đầu nhìn về phía đông dãy Hồng Đào núi cao trập trùng không thấy cuối.
Một lúc lâu sau gã mới nói: “Được, vậy ta đi.”
Tạ Yến Hồng cũng vội vàng đứng phắt dậy, sắc mặt kinh ngạc hoảng hốt không nói được nên lời. Chỉ vì một câu của sư phụ mà Lục Thiếu Vi đồng hành cùng bọn họ, bây giờ lại vì một câu của Trường Ninh mà gã rời đi.
“Khoan đã.” Trường Ninh lên tiếng.
Lục Thiếu Vi khó hiểu nhìn hắn, Trường Ninh vươn tay ra, lòng bàn tay xòe rộng. Lục Thiếu Vi ngẫm nghĩ một lát rồi vỗ đầu bừng tỉnh, đoạn móc từ trong ngực ra miếng ngọc bội hình cá ném cho Trường Ninh.
Trường Ninh vững vàng tiếp lấy cất vào túi áo, Lục Thiếu Vi lập tức xoay người lên ngựa, quay đầu muốn đi.
“Người vì quẻ mà đến, giờ vì quẻ mà đi, ta cứ có cảm giác quá mơ hồ.” Tạ Yến Hồng nói.
Lục Thiếu Vi cười: “Làm sao biết được quẻ sinh ra duyên, hay vốn dĩ nhờ duyên phận của chúng ta mới sinh ra quẻ của sư phụ? Lại có ai nói được cái nào là nhân mà cái nào là quả?”
Dứt lời, gã kẹp bụng ngựa đi về hướng dãy núi trùng điệp.
Tạ Yến Hồng hô to: “Ngày sau gặp lại!”Lời tác giả: