Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 41: Rốt cuộc đã không còn là thiếu niên du hành (CP phụ)



Nhan Trừng luôn ở trong tình trạng hết mê rồi tỉnh.

Trong lúc mê man hắn toàn mơ thấy những chuyện trước kia, đến khi tỉnh ngược lại càng giống như ở trong mộng.

Người ta hay nói khi ta sắp chết, trước mắt sẽ hiện ra đủ loại sự kiện lớn nhỏ trong đời như đèn kéo quân, thời điểm hắn ngã xuống nền tuyết đúng là đã thấy những thứ như vậy.

Hắn mơ thấy mình giục ngựa trở về trên con phố mới lên đèn, bên cạnh toàn là các cấm quân nhi lang. Ngựa không thể thoải mái ruổi vó vì trên đường đầy xe ngựa lăn, du khách chen vai thích cánh. Tiểu thư nhà quyền quý thì ngồi kiệu nhỏ cắm hoa, ca kỹ giáo phường cưỡi ngựa khoác áo mỏng. Trên yên ngựa hắn dựng một cây gậy trúc cao cao treo đầy đồ chơi trang sức đánh cược thắng, lách ca lách cách rực rỡ muôn màu, ai đi đường cũng phải ghé mắt dõi theo.*

Ở trong mơ, hắn nghiêng đầu nhìn lại phía sau sẽ thấy ngay Tạ Yến Hồng giục ngựa theo bên mình, mặt mày rạng rỡ phi dương.

Hắn muốn mở miệng nói gì đó, Tạ Yến Hồng ghìm ngựa dừng tại chỗ trong khi ngựa của hắn vẫn liên tục bước đi, hai người cách nhau càng lúc càng xa giữa dòng người, làm hắn hoảng loạn vươn tay muốn kéo lấy.

Hắn miễn cưỡng mở mắt thấy mình bắt được một tay đầy tuyết, trước mặt ngoại trừ nền tuyết trắng xóa còn có một đoạn cổ chân mảnh khảnh. Nhan Trừng biết mình sắp chết, cho nên hắn dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy cái cổ chân kia.

Chủ nhân cổ chân ở trước mắt —— Chính là đạo sĩ Lục Thiếu Vi thần thần bí bí, đang ngồi cách hắn không xa, dựa lưng vào một con ngựa đen ngủ gà ngủ gật.

Bên ngoài tối đen như mực, gió tuyết thét gào giận dữ nghe như tiếng dã thú, bên cạnh là một đống lửa to cháy phừng phừng, tàn lửa nổ lách tách.

Tất cả phong lưu phú quý tan thành mây khói, hoa quế thơm lẫn rượu đều không còn, rốt cuộc đã không phải là thiếu niên du hành nữa.

“Này…” Hắn kêu lên.

Lục Thiếu Vi trở mình chép chép miệng, có vẻ ngủ rất ngon lành nên không nghe thấy.

Nhan Trừng sờ sờ xuống đất, sờ được một viên đá nhỏ bèn ném về phía Lục Thiếu Vi, trúng ngay chân gã. Lục Thiếu Vi bị nhiễu mộng đẹp bực mình choàng tỉnh.

“Ta đói bụng.” Nhan Trừng nói.

Hai mắt Lục Thiếu Vi còn không thèm mở to, sờ soạng nền đất mấy cái nhặt cục đá ném trở về, cả giận hô: “Câm miệng!”

Ngày hôm sau Lục Thiếu Vi khoan thai tỉnh lại, lười nhác vươn vai đánh ngáp đứng lên, đoạn dịch chân đến bên người Nhan Trừng, ngồi xổm thò ngón tay muốn thăm dò hơi thở. Nhan Trừng đột ngột mở bừng mắt, không biểu cảm nói: “Đói bụng.”

Lục Thiếu Vi thu ngón tay rồi lấy ra một miếng bánh khô cắm vào que gỗ nướng trên ngọn lửa, bánh nướng bốc mùi thơm ngào ngạt. Nhan Trừng đói đến hốt hoảng, thậm chí không phân biệt được mình choáng đầu là tại vết thương trên trán hay choáng đầu vì đói. Hắn nuốt nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm vào miếng bánh.

Lục Thiếu Vi thong thả xé một miếng bánh nướng cho vào miệng mình.

Nhan Trừng: “…”

“Kể rõ chuyện của ngươi ra đi, ta tới để giúp ngươi.” Lục Thiếu Vi vừa ăn vừa nói, “Tạ Yến Hồng cũng là bằng hữu của ta, y từng kể ta nghe chuyện hồi nhỏ ngươi từng tè dầm trên đùi hoàng đế cơ đấy.”

Nhan Trừng: “…”

Hai mươi năm đầu đời của hắn phải nói là trôi qua quá mức dễ dàng. —— Thứ lọt vào tầm mắt chỉ có phồn hoa phong lưu, thứ sờ vào tay đều là lụa hoa cẩm tú. Nhưng mà hết thảy đều hoàn toàn thay đổi chỉ sau một ngày.

Ngày đó hắn và Tạ Yến Hồng chia nhau ra chạy, lúc quay đầu đã không còn thấy bóng dáng y đâu nữa. Cấm quân qua lại đầy đường, mặt mày ai nấy nghiêm nghị mặc cho hắn lấy uy phong thân thế ra cũng không áp được. Chỉ một ngày sau đó hắn nghe được tin Tạ gia bị hạ ngục, còn dán cả công văn tróc nã Tạ Yến Hồng.

Kinh thành nổi tiếng chuông tang, chỉ qua một đêm mà toàn bộ những gì hắn quen thuộc đều thay hình đổi dạng.

Ấn theo lễ nghi, tông thất và quan lại đương triều phải tiến cung khóc tang. Nhan gia do Kính Dương trưởng công chúa dẫn đầu, đi dọc đường gặp ai cũng một thân đồ trắng, thần sắc hoảng sợ chỉ dám nhỏ giọng thì thầm. Vinh Vương vốn phải ở ngoài kinh xây dựng kênh Thông Tế chẳng rõ vì sao có thể điều binh mã Từ Châu nội ứng ngoại hợp với cấm quân, chèn ép Thái tử đổi trắng thay đen.

Tông thất và quan lại xếp hàng ngay ngắn trước linh đường, người tuyên đọc di chiếu lại không phải thừa tướng mà là cấm quân chỉ huy sứ Tần Khâm.

Nội dung trong di chiếu từng chữ xuyên tim, đầu tiên là lạnh lùng quở trách Thái tử rắp tâm hại người, kết bè kết đảng trên triều, còn hiến tế thuốc độc mà xưng là tiên đan, độc hại quân phụ. Nay phế truất Thái tử, giáng làm Tế Vương đày đi Từ Châu, phải khởi hành ngay trong ngày. Vinh Vương được triệu về bên gối, trung dũng quả cảm, tiếp nhận đế vị ngay trước linh cữu.

Nhan Trừng nghiêm túc nghe xong mỗi câu mỗi chữ.

Chuyện đáng sợ chính là những tội trạng chỉ trích Thái tử đều tựa thật tựa giả. Ví dụ như chuyện kết bè kết đảng là thật, tâm cầu hiền của Thái tử không ai không biết. Chuyện hiến tế tiên đan cũng là xác thật, tuy mọi người không can giác nhưng cũng ngầm nghị luận rất lâu. Trước nay Nhan Trừng không cảm thấy Thái tử sẽ có tâm làm phản, dù sao hắn cũng là Thái tử, vừa là con trưởng vừa là con đích, còn ai vững chắc hơn.

Nhưng hiện giờ Nhan Trừng lại không quá chắc chắn nữa, hắn nhớ lại lời Tạ Yến Hồng từng nói, lại nhớ đến sự kiện báo đen tấn công ở Bảo Tân Lâu. Lần đó Thánh nhân dường như bắt đầu muốn bồi dưỡng Vinh Vương, trùng hợp thế nào lại đúng ngày báo tấn công người. Rốt cuộc là Vinh Vương thất trách hay là Thái Tử mưu hại, ai mà biết được?

Đúng vào thời điểm quan trọng, vì sao Vinh Vương lại đi tu sửa kênh đào? Tại sao hắn có thể điều động được binh mã Từ Châu?

Trong đầu Nhan Trừng thật sự như đay rối.

Tuyên đọc di chiếu xong cũng là lúc mọi người nên bái kiến trữ quân, khóc tang phúng viếng theo nghi thức vốn có.

“Cung thỉnh điện hạ lên ngôi, lấy nền tảng lập quốc!”

Có người cao giọng hô to dẫn đầu, những người còn lại như bừng tỉnh khỏi mộng vội vàng hưởng ứng. Nhan Trừng quay đầu nhìn, trông thấy nhà đầu tiên quỳ xuống là Tôn gia, Tôn Diệp Đình rũ mắt cúi đầu, cung kính quỳ lạy.

Nhưng vào lúc này Kính Dương trưởng công chúa đột nhiên bước ra khỏi đám đông. Bà là muội muội mà tiên đế thương yêu nhất, lúc này giàn giụa nước mắt chất vấn nguyên nhân tiên đế băng hà, lại hỏi chiếu thư là do người phương nào biên soạn, lời ít ý nhiều chỉ trích Vinh Vương mưu hại Thái Tử, mưu hại tiên đế.

Vinh Vương mặc một thân áo tang, dáng vẻ đường hoàng, xung quanh có binh giáp hộ vệ.

“Phục đan trong thời gian dài làm độc tố tích tụ, độc phát thân vong.” Vinh Vương nói, “Di chiếu do phụ hoàng chính miệng đọc, Hàn lâm hầu giảng Tạ Nguyệt Lộ ở một bên sao chép.”

Kính Dương công chúa truy vấn: “Tạ Nguyệt Lộ đâu rồi?”

“Bi thống quá độ, sợ tội tự sát, đập đầu vào quan tài mà chết.”

Nhan Trừng đột ngột ngẩng đầu không dám tin, mọi người cũng bắt đầu công khai xì xầm thảo luận. Tạ gia đứng đầu chúng võ tướng, có công phò vua, mặc dù mấy năm nay giấu tài nhưng cũng không ai dám coi thường bọn họ. Thuộc hạ của Tạ Thao lại đông đảo, đến nay người còn cầm binh không nhiều lắm mà ít ra vẫn có tiếng nói trên triều đường.

Hiện giờ cả nhà Tạ Thao bị hạ ngục, con trai trưởng chết trong cung, sao lại không khiến người người sợ hãi cho được.

Nhan Trừng cảm nhận một cơn phẫn nộ dâng lên khiến hắn không thở nổi, hắn đi đến bên cạnh mẫu thân đỡ bà, nhân tiện hỏi: “Tạ gia đã phạm tội gì?”

Vinh Vương nhìn hắn đáp: “Tạ gia có ý mưu nghịch, phụ hoàng đã sớm phát hiện, trong hầu phủ cũng lục soát ra thư từ lui tới cùng phế Thái tử.”

Dứt lời, không chờ Nhan Trừng dị nghị, Vinh Vương đã phái nội thị lấy ra một tờ chiếu thư khác mở ra cho mọi người cùng xem. Chiếu thư thật sự là giáng tội Tạ gia, bút tích đúng là bút tích của tiên đế, chỉ là màu mực đã phai, nhìn qua không giống như mới viết, tỉ ấn bên trên lại đỏ tươi như mới.

Nhan Trừng còn muốn nói nữa nhưng Kính Dương công chúa đã bóp chặt tay hắn, móng tay cắm sâu vào thịt, lúc này mới làm hắn miễn cưỡng im miệng.

Khóc tang phải khóc liên tiếp bảy ngày, may mà khi đó mùa đông chưa bắt đầu, nếu trời đổ tuyết thì có khi sẽ có thêm mấy người bỏ mạng. Sau mấy ngày tang lễ, toàn thân Kính Dương trưởng công chúa gầy rộc đi, lập tức xuất hiện dấu hiệu tuổi già.

Qua mấy ngày này bà đã sớm tê liệt cảm xúc, liền bàn bạc với chồng con: “Nhà ta từ nay phải an phận mà sống, thời thế khác xưa rồi. Hoàng huynh đã sớm viết chiếu thư trị tội Tạ gia từ lâu, dù là Thái tử hay Vinh Vương, ai lên kế vị cũng sẽ là một thanh kiếm chém xuống nhà bọn họ. Còn có một chiếu thư nữa viết cho nhà chúng ta, Vinh Vương đích thân đưa cho ta xem trước.”

Kính Dương trưởng công chúa che mặt, nước mắt đã sớm khô cạn.

Thái Bình bá Nhan Hậu giận tím mặt, đột nhiên vỗ bàn đứng lên làm mẻ cả một góc bàn gỗ gụ, uất hận nói: “Hôn quân! Hôn quân! Cuối cùng vẫn đuổi tận giết tuyệt hết công thần!”

Ông ta xuất thân là bách phu trưởng bên người Tạ Thao, một đường vào sinh ra tử, không phải huynh đệ mà tình nghĩa còn hơn cả huynh đệ. Tạ Thao khuyên giấu tài, ông ta cũng nghe theo, để hết chém giết sinh tử lại quá khứ mà thanh thản làm một bá gia nổi danh sợ vợ chốn kinh thành.

Kính Dương công chúa vội vàng bịt miệng chồng, hốt hoảng nói: “Cẩn thận! Tai vách mạch rừng!”

Chiếu thư giáng tội Nhan gia đương nhiên không viết tên bà, nhưng giết cả chồng cả con thì có khác gì lấy mạng bà đâu. Vinh Vương đưa cho bà xem chiếu thư trước tức là có ý muốn Nhan gia sống, nhưng tiền đề là Nhan gia phải giống như Tôn gia, đứng lên làm gương quy phục tân đế.

Toàn thân Nhan Trừng tê dại, mờ mịt đứng lên mà không biết mình nên làm gì.

Hắn chưa bao giờ thấy hối hận như thế, cảm giác như hai mươi năm nay mình hoàn toàn sống uổng. Những ngày tháng sung sướng cùng lắm chỉ như hoa trong gương trăng dưới nước, cẩm tú che đậy mục ruỗng bên trong. Mấy ngày tiếp theo Nhan Trừng đóng cửa không ra khỏi phòng, hắn muốn vào ngục thăm cả nhà Tạ Thao nhưng bị mẫu thân ngăn cản. Tôn Diệp Đình đến nhà tìm, bị hắn hét to đuổi đi.

Quốc tang kết thúc được nửa tháng, tân đế chuẩn bị đăng cơ, phế Thái tử —— cũng chính là Tế Vương trước ngày khởi hành đi Từ Châu không ngồi yên nổi nữa mà liều chết vùng dậy lần cuối cùng.

Phụ trách dẫn đầu chính là ân sư của Tế Vương Liêu Viễn Chi, vây cánh của phế Thái tử người bị phế người bị biếm, chỉ còn lại một mình ông ta giữ được chức tể tướng. Nhan Trừng vốn không biết chuyện này, chỉ thấy phụ thân lấy bảo kiếm cất giữ phủ bụi đã lâu ra mài bóng, kiếm vừa ra vỏ, mũi nhọn hãy còn sáng bóng như xưa.

Kinh qua quá nhiều chuyện, Nhan Trừng cũng không còn lỗ mãng nữa mà cẩn thận hỏi phụ thân: “Có nắm chắc phần thắng không? Nếu chuyện không thành, liệu có hậu chiêu không? Những người khác đều phế hết, tại sao Vinh Vương chỉ để lại một mình Liêu Viễn Chi? Không phải là để chờ ngày này sao.”

Hắn hỏi nhiều như vậy mà Nhan Hậu không đáp được câu nào, tay cầm bảo kiếm suy sụp ngồi yên.

“Con trai,” Nhan Hậu nói, “Vi phụ một không vì vinh hoa phú quý, hai không vì đặc quyền của vợ con, cha chỉ muốn đòi lại công lý trong lòng, vì Tạ huynh, vì các huynh đệ năm xưa nằm lại nơi sa trường.”

Công lý? Cái gì mới gọi là công lý?

Ngày khởi sự, Nhan Hậu lãnh binh đánh chiếm Chu Tước môn, theo ngự phố hướng về cung thành như năm xưa ông ta đi theo Tạ Thao và tiên đế, đại phá quân đội tiền triều, giẫm lên tường đổ ngói nát công chiếm đô thành. Chỉ là khi đó khí phách hăng hái, hôm nay lại đập nồi dìm thuyền. Cuối cùng cuộc làm phản không thành công, Liêu Viễn Chi bị giết trong cung cấm, Nhan Hậu thất bại thảm hại.

Lúc ấy Nhan Trừng cũng đi theo bên cạnh phụ thân, tuy hắn nhậm chức trong cấm quân nhưng đó vẫn là lần đầu tiên giết người. Kẻ địch xung quanh quá nhiều, giết mỏi tay mà không hết.

Kính Dương trưởng công chúa muốn diện thánh, Vinh Vương không chịu gặp, bà quỳ ngoài Tuyên Đức Môn đủ ba ngày cuối cùng mới giữ lại được tính mạng cho hai cha con, sửa thành xăm chữ sung quân. Đầu tiên người ta nói muốn đày bọn họ đi Ngụy Châu, sau đó lại nói là Sóc Châu ở xa hơn. Nhan Hậu không sống nổi đến ngày sung quân, bị thương nặng không được chữa trị đã nhanh chóng bỏ mình.

Ngày đi đày, Nhan Trừng đầu bù tóc rối, trên mặt có thêm mấy chữ màu đen. Kính Dương công chúa nằm liệt trên giường không dậy nổi, không thể tiễn đưa, người đi đưa đổi thành Tôn Diệp Đình. Tôn Diệp Đình rẽ hai hàng binh sĩ ra, thấy Nhan Trừng bị xiềng xích cả tay chân, hành động không tiện nên muốn giúp hắn chải vuốt tóc rối, Nhan Trừng nghiêng đầu tránh đi.

Hắn hỏi: “Là tiên đế và Vinh Vương cùng muốn phế thái tử phải không?”

Tôn Diệp Đình không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, dừng tay trầm mặc không nói.

“Vậy tại sao tiên đế vẫn chết?” Nhan Trừng lẩm bẩm, “Phế Thái tử, Vinh Vương không muốn làm Thái tử mà muốn lên làm Hoàng đế luôn, đúng không?”

Tôn Diệp Đình liếc nhìn đám binh sĩ cách đó không xa, cau mày lắc đầu, “Suỵt.”

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình. Quân thần cha con, nhà người đấu đá, bọn họ bị bắt ép phối hợp diễn cho xong trận tuồng này, cửa nát nhà tan vẫn phải diễn, mất hết tôn nghiêm vẫn phải diễn.

Ý trời xưa nay luôn khó đoán! Ý trời xưa nay không thể đoán!

“Không cần tiễn,” Nhan Trừng nói, “Chúc ngươi may mắn, Tiểu Tôn.”
Lời tác giả:

Chương này hơi buồn.

*Đoạn mô tả có tham khảo 《 Đông Kinh mộng hoa lục 》