Tạ Yến Hồng quay đầu nhìn, Trường Ninh vẫn vô cảm như cũ, ánh lửa chiếu vào mặt có vẻ khiến đôi mắt hắn càng thêm thâm trầm, chẳng biết là vui hay không vui.
“Có ai từng tán tỉnh ngươi chưa?” Tạ Yến Hồng đột nhiên hỏi, “Ví dụ như Ô Lan?”
Trường Ninh gật đầu.
Tạ Yến Hồng: “Vậy sao ngươi còn chưa đáp ứng?”
Trường Ninh lắc đầu: “Không biết.”
Một khúc nhạc lại hết, trăng đã treo giữa trời. Hôm nay ánh trăng vừa sáng vừa tròn. Mọi người đều hơi ngà ngà say, còn được điệu nhảy xua tan hết cái lạnh, ai nấy bắt đầu thu dọn thức ăn rượu thừa rồi trở về lều nghỉ ngơi.
Tạ Yến Hồng nghiêng mặt, tay nắm chặt lục lạc không muốn nói câu nào. Cách đó không xa, thiếu nữ người Hồ vừa tán tỉnh y đang tha thiết nhìn về hướng này, không e lệ cũng chẳng ngượng ngùng, thậm chí còn vẫy vẫy tay. Các chị em nàng ở bên cạnh cười đùa, mỗi một cử động đều vang lên tiếng lục lạc êm tai.
Thấy y nhấc chân chuẩn bị đi, Trường Ninh vội giữ chặt người lại.
“Làm gì thế?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh hỏi lại: “Còn ngươi định làm gì?”
Tạ Yến Hồng ăn miếng trả miếng: “Không biết.”
Trường Ninh tức khắc nghẹn lời, Tạ Yến Hồng gạt tay hắn ra làm bộ muốn đi, Trường Ninh vẫn nhanh tay hơn kéo y trở về, dứt khoát cầm lục lạc đi thẳng qua chỗ mấy Hồ nữ. Không biết hắn đã nói những gì mà thiếu nữ tự giác cầm lục lạc lên đeo vào tay, sau đó cả bọn cười đùa đi mất.
Trường Ninh quay đầu phát hiện Tạ Yến Hồng không còn đứng ở chỗ cũ nữa.
Hắn đi tìm một vòng mới thấy Tạ Yến Hồng ngồi ngay bên ngoài lều vải của bọn họ, dựa vào vách lều ngắm trăng không biết đang nghĩ gì. Tiếng nhạc vui vẻ đã dừng, lúc này không rõ là ai đang thổi huân, tiếng huân thê lương xưa cổ như nỉ non kể về câu chuyện khởi thủy của người Khương dưới chân dãy Âm Sơn hùng vĩ.
Tiếng nhạc tràn đầy nỗi đau của kẻ phải rời xa cố thổ, Tạ Yến Hồng nghe mà buồn bã theo.
“Nên ngủ rồi.” Trường Ninh nói.
Tạ Yến Hồng đang chứa cả bụng hờn dỗi, lười cho hắn sắc mặt tốt nên hừ một tiếng: “Ngủ hay không kệ ta.”
Có lẽ suốt dọc đường đi tinh thần của Tạ Yến Hồng quá mức sa sút buồn khổ, lâu lắm rồi mới khôi phục lại thái độ xa cách cao ngạo này nên Trường Ninh phải sửng sốt một lúc lâu. Sửng sốt xong, hắn lại bắt đầu mở miệng tìm từ: “Đi ngủ thôi.”
Tạ Yến Hồng bị lời lải nhải như Đường Tăng niệm kinh của hắn làm phiền muốn chết, bực bội nói: “Ngươi quản lý được ta sao? Ta có ngủ hay không, ngủ chỗ nào thì liên quan gì đến ngươi?”
Nghe vậy, Trường Ninh xoay người vừa kéo y vừa nói: “Vậy ta dẫn ngươi đi.”
“Đi đâu?!”
“Dẫn ngươi sang lều của Ô Duyên.”
“Ô Duyên” chính là thiếu nữ người Hồ vừa tán tỉnh Tạ Yến Hồng.
Tạ Yến Hồng giận đến muốn ngất, vùng vằng gạt tay hắn ra, đè giọng mắng: “Ngươi bị điên à! Ta không muốn đi, ngươi tự đi đi, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.”
Gạt tay hắn ra xong, Tạ Yến Hồng muốn bỏ đi, sau lại nghĩ mình chẳng có nơi nào để đi đành phải ngồi xổm về chỗ cũ. Lần này đến trăng cũng không còn tâm tình ngắm nữa, y cúi đầu suy nghĩ chút chuyện linh tinh, nhưng cuối cùng không nghĩ thêm được gì mà chuyện càng thêm hỏng bét.
Trường Ninh cũng im lặng ngồi xổm xuống bên cạnh.
Tạ Yến Hồng bị hắn chọc giận không nhẹ, thấy thế liền dịch mông qua bên tránh xa hắn thêm một ít. Trường Ninh không dịch người theo, Tạ Yến Hồng liền quay đầu nhìn thử, trông thấy hắn chỉ lặng im ngồi xổm ngẩng đầu nhìn trăng. Rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, Tạ Yến Hồng lại có thể nhìn ra được một chút cảm giác cụp đuôi ủ rũ.
Y hỏi: “Tại sao ngươi giúp ta trả lục lạc lại cho Ô Duyên?”
Trường Ninh đáp: “Vì ngươi không muốn vào lều của nàng.”
“Tại sao ngươi biết ta không muốn vào lều nàng?”
Trường Ninh trả lời rành mạch: “Bởi vì ngươi phải về lều của chúng ta ngủ.”
Tạ Yến Hồng đứng phắt dậy di chuyển đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn nhân tiện hỏi dồn: “Nếu ta tán tỉnh, ngươi sẽ đáp ứng sao?”
Hắn gật đầu không hề do dự, nói: “Sẽ.”
Tạ Yến Hồng trở tay không kịp, chỉ biết bực bội gãi đầu đi qua đi lại, nghĩ một lúc y lại hỏi: “Vì sao? Vì ngươi thích ta ư?”
Trường Ninh lại là gật đầu, “Thích.”
Mặt Tạ Yến Hồng lập tức đỏ bừng, nhưng lần này y không bị vui sướng và e lệ che lú não nữa. Y vỗ vỗ đôi tay lạnh lẽo lên gương mặt nóng bừng, đoạn ngồi xổm xuống đối mặt với Trường Ninh, nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của hắn, hỏi: “Ngươi có hiểu được thế nào là thích không? Ngươi còn thích thứ gì nữa? Thích a công của ngươi? Thích thảo nguyên? Thích đao của ngươi sao?”
Dường như Trường Ninh không rõ ý của y lắm, hắn nhíu mày nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Tạ Yến Hồng nói: “Ta cũng thích người nhà của ta, thích Nhan Trừng, thích Lục Thiếu Vi, thích thức ăn ngon, thích rượu tốt. Ta thích ngươi giống như cách ta thích bọn họ, ngươi có thấy vui không?”
Trường Ninh cảm thấy mình nên vui, nhưng hình như vẫn có chỗ không đúng lắm.
“Nhưng tình cảm đó thì không giống.” Tạ Yến Hồng rũ mắt nói, “Gặp mặt sẽ vui vẻ, không gặp sẽ nhớ đến điên cuồng. Gặp cũng nhớ, không gặp cũng nhớ, người ở trong mắt, cũng ở cả trong tim.”
Y nâng mắt lên nhìn thẳng vào đáy mắt Trường Ninh, vội vàng hỏi: “Ngươi có hiểu không?”
Trường Ninh hỏi: “Dù mặt đối mặt mà vẫn nhớ sao?”
“Ừ,” Tạ Yến Hồng nói, “Chẳng trách người ta hay nói ‘bệnh tương tư’, toàn thân khó chịu như bị bệnh, mà chỉ ngươi mới trị được.”
Trường Ninh vẫn tiếp tục suy nghĩ, cũng là lần đầu tiên hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ. A Dương từng thích Ô Lan nhưng nhiều nhất cũng chỉ tặng nàng một đóa hoa, mỗi khi thương tâm chỉ biết nhìn trăng than thở, không hề đau đớn hay bị bệnh giống như Tạ Yến Hồng.
Hắn lại nhìn vào đôi mắt Tạ Yến Hồng.
Tạ Yến Hồng sinh ra trong vinh hoa phú quý, hiện giờ thân trải phong sương cũng không giảm bớt nửa phần phong lưu. Trường Ninh cảm thấy đôi mắt y là đẹp nhất, dáng mắt tựa cánh hoa, con ngươi màu nho đen, giờ phút này đôi mắt y long lanh ánh nước không biết là vì vui vẻ hay quá đau lòng, hoặc có thể là cả hai.
“Phải trị thế nào?” Trường Ninh hỏi.
“Thế này này.”
Tạ Yến Hồng đỡ đầu gối Trường Ninh, kề môi hôn hắn, Trường Ninh theo bản năng duỗi tay nâng khuỷu tay y lên. Cảm giác nóng nực vì nhảy múa quanh đống lửa đã tan hết, trời tối đêm lạnh, chút hơi ấm vì kề cận nhau quả thật khiến người quá mức lưu luyến. Trường Ninh nghĩ có lẽ mình cũng bị bệnh rồi, môi hay lưỡi không ai là không có, nhưng tại sao chỉ có môi lưỡi Tạ Yến Hồng là ngọt ngào như vậy.
“Ngươi xem, chỗ này đập nhanh như vậy, nghĩa là thích đấy.”
Tạ Yến Hồng xòe tay dán lên ngực Trường Ninh, bên dưới lòng bàn tay là nhịp tim kịch liệt. Trường Ninh cũng mở rộng bàn tay áp lên ngực Tạ Yến Hồng, cảm giác tim y đập càng lúc càng nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trường Ninh vừa kéo y vừa dắt ngựa, hai người cùng cưỡi một con chạy băng băng ra vùng hoang dã không người. Bên ngoài không quá tối tăm, có sao có trăng đủ để chiếu sáng đoạn đường. Bốn chân con thanh thông mã đạp gió phóng như bay, Tạ Yến Hồng dựa hẳn người ra sau, nghiêng đầu giấu mặt trong khuỷu tay Trường Ninh tránh gió lạnh.
Đi được một lát, Trường Ninh liền ghìm ngựa dừng lại.
Tạ Yến Hồng vừa định hỏi nơi này là nơi nào đã ngửi ngay ra mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí, y kinh ngạc kêu lên: “Là suối nước nóng!”
Trường Ninh gật đầu: “Ô Lan nói cho ta, mấy ngày nay đã luôn muốn đưa ngươi tới.”
Tạ Yến Hồng hưng phấn trèo xuống ngựa, đi được mấy bước y nhận ra dưới chân mình không còn tuyết, từng luồng hơi nóng thỏa thuê ập vào mặt, mùi lưu huỳnh cũng càng thêm nồng, bắt đầu không thể mặc áo lông cừu dày được nữa. Y nhanh nhẹn cởi áo lông cừu ra vắt lên lưng ngựa, lại đi thêm một chút là thấy ngay một cái ao nhỏ khoảng một thước vuông, mặt ao tỏa hơi nước lượn lờ.
Lần cuối cùng Tạ Yến Hồng được ngâm suối nước nóng đã là cách đây rất lâu. Tiên đế có hành cung suối nước nóng ở ngoại thành, Tạ gia cũng có tư dinh ở gần đó. Thế nhưng hành cung làm thế nào có thể so được với hiện tại, màn đêm bao trùm, tinh tú treo cao, có khi từ thời thượng cổ đến giờ bọn họ là những người đầu tiên đặt chân đến suối nước nóng này.
“Ô Lan nói quanh đây có vài cụm suối nước nóng, cái này chắc chưa có ai tắm qua đâu.” Trường Ninh cũng cởi áo khoác vắt lên yên ngựa.
Tạ Yến Hồng ngồi xổm bên bờ ao vươn tay khoát khoát mặt nước để nhiệt năng từ đầu ngón tay truyền lên, giữa mùa đông khắc nghiệt thế này, nhiệt độ quả thật rất vừa vặn. Lần gần nhất tắm rửa đàng hoàng vẫn là lần ở nhà tắm công cộng Ngụy Châu, niềm vui bất thình lình khiến Tạ Yến Hồng quên sạch trận tranh chấp môi lưỡi vừa rồi, cũng không thèm ngượng nữa mà cởi hết xiêm y, đoạn cẩn thận bước vào trong suối nước.
Nhiệt độ vừa vặn ôn hòa bao phủ khắp toàn thân, Tạ Yến Hồng cảm giác từ đầu mùa đông đến giờ, đây là lần đầu tiên y thấy ấm như thế, ấm đến mức nhiệt khí hun cả lên mặt, trán ứa mồ hôi.
Nước cũng chỉ cao đến ngực y, Tạ Yến Hồng quay đầu lại thì thấy Trường Ninh đang dắt ngựa, ngồi xổm bên bờ nhìn mình.
“Muốn làm ngươi vui vẻ.” Trường Ninh nói không đầu không đuôi.
Tạ Yến Hồng ngơ ngác nhìn hắn, giờ phút này, ngũ quan sắc lạnh của Trường Ninh dưới ánh trăng trở nên mềm mại khó tin, thậm chí khóe môi hơi cong cong như cười. Tạ Yến Hồng lội nước đi qua, ngón tay ướt át sờ lên khóe môi hắn, lẩm bẩm: “Ngươi nên cười nhiều hơn mới phải.”
Trường Ninh nghiêng đầu không hiểu, hắn đang cười sao?
“Ngươi cũng xuống tắm đi.” Tạ Yến Hồng nói.
Trường Ninh rất nghe lời, bắt đầu đứng lên cởi quần áo không chút ngượng ngùng. Hắn vắt hết xiêm y lên lưng ngựa, toàn thân trần trụi đứng hiên ngang giữa đất trời, gần như dung nhập vào nền trời và mặt tuyết.
Tạ Yến Hồng tham lam vuốt ve từng tấc da thịt của hắn bằng ánh mắt, nhìn ngắm mỗi một vết sẹo trên người, bả vai rộng lớn, tấm lưng căng chặt, thắt lưng thon dẻo, cặp đùi săn chắc, thậm chí còn không nỡ chớp mắt lấy một cái.
Trường Ninh cũng bám vào bờ hạ người xuống nước. Tạ Yến Hồng sờ soạng lưng hắn, nơi đó có một vết sẹo lớn năm xưa để lại. Toàn thân Trường Ninh run lên, cơ bắp căng thẳng, từng giọt nước trượt dọc khe rãnh được Tạ Yến Hồng dùng môi nhấp đi.
“Ngươi thích ta,” Y nói, “Ngươi chỉ có thể thích ta.”Lời tác giả:
Tâm trạng mấy hôm nay không tốt lắm, gõ chữ không quá thông thuận cho nên hôm qua không có update.
Chương này ngọt, hy vọng mọi người sẽ thích.
—
Hơi phá mood nhưng mà theo lý thuyết thì mùng một không có trăng đâu á, chắc đức mẹ lag thật nên quên…