Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 51: Bánh bao mừng thọ (CP phụ)



Lục Thiếu Vi cảm thấy gần đây Nhan Trừng rất quái lạ, hắn thường xuyên im ỉm ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc một cái, chờ đến khi gã nhìn lại thì làm bộ quay mặt đi ra vẻ không chú ý. Lần một lần hai Lục Thiếu Vi còn không để trong lòng, nhưng đến lần ba lần bốn thì bắt đầu mắng thầm trong bụng.

Người ta hay nói vật họp theo loài, Nhan Trừng và Tạ Yến Hồng tình như thủ túc, đừng nói cả hai đều là đoạn tụ đấy chứ.

Nghĩ thế gã lại càng cảm thấy Nhan Trừng bất thường, nhưng đó cũng chỉ là chút suy nghĩ thoáng qua trong thời gian rảnh rỗi, còn bình thường vẫn có nhiều vấn đề đáng để nhọc lòng hơn.

Trại phỉ đang náo nhiệt lên từng ngày.

Người càng nhiều lên, mạch ngầm phe phái bên dưới càng thêm mãnh liệt.

Hiện giờ Trần Đại Lực đã không còn muốn động vào việc binh đao, mỗi ngày chỉ biết phục đan tu luyện, sau đó dùng một ít “tiên đan” cường thân kiện thể mà Lục Thiếu Vi đưa cho để mua chuộc mấy kẻ thân tín. Thuộc hạ của lão, thuộc hạ của Bành Lục và thuộc hạ dưới trướng Nhan Trừng hình thành ba phe phái không ngừng đấu đá lẫn nhau.

Tuyết Nương nhanh chóng trở thành tình nhân của Trần Đại Lực, điều này khiến nàng càng dễ dàng dung nhập vào ổ thổ phỉ hơn. Cái liếc mắt đưa tình lần trước vứt cho Nhan Trừng cứ như chưa hề tồn tại, nàng lắc mình biến thành một vị tẩu tử hòa ái dễ gần, thế nhưng những chuyện đó vẫn không thể ngăn ánh mắt tham lam của lũ đàn ông trong trại dán chặt vào làn da trắng như tuyết của nàng.

Nhan Trừng vô cảm ngồi xổm bên bờ ruộng gặm quả, gặm hai ba miếng hết thịt quả thì ném lõi sang một bên. Mấy con gà bới đất kiếm ăn gần đó chạy tới mổ sạch sẽ phần còn lại, sau đó cục ta cục tác quanh quẩn bên Nhan Trừng chờ hắn ném xuống một cái lõi khác. Nhị Cẩu Tử đóng vai tùy tùng của hắn, ngồi xổm bên cạnh dùng ánh mắt thiết tha dâng quả cho đại ca.

Tuyết Nương ôm một chậu quần áo bẩn bước từ dưới ruộng lên đường đất, mấy thằng nhóc choai choai ngồi bên cạnh Nhan Trừng vội làm mặt quỷ trêu ghẹo, thấy Nhan Trừng không thèm để ý liền héo rũ cúi đầu chơi trò khác.

“Trước kia hai mắt con mẹ ấy chỉ hận không thể dán luôn lên người Nhan nhị ca chúng ta, quay đi quay lại đã chui vào phòng người khác rồi…”

“Nhưng mà cũng phải nói lại, con mẹ này trông ngon mắt thật, người cứ mướt rườn rượt.”

“… Không biết đến bao giờ mới có thêm vài cô đến đây nữa nhỉ.”

“Này, ta nghe nói trong mấy trại phỉ không có nữ, người ta còn chơi cả đàn ông cơ…”

Động tác gặm quả của Nhan Trừng hơi dừng dừng, đám nhãi con ngồi bên vẫn đùa giỡn hi hi ha ha, không ai thèm để ý đến hắn.

“… Da dày thịt béo như ngươi chắc chắn là không được rồi…”

“Phải trắng trẻo thanh tú một tí,” Có người nhỏ giọng nói, “Này, các ngươi nói xem Lục tiên nhân thật sự là nhiều tuổi lắm rồi sao? Ta nhìn hắn, thấy thế nào cũng giống tiểu cô nương…”

Nhị Cẩu Tử nhạy bén không thua chuột đồng, liếc Nhan Trừng một cái lại liếc qua đám người kia: “Đừng nói nữa…”

Mấy tên nhãi ranh đang đùa cợt hăng say làm sao nghe lọt lời khuyên can, bọn chúng bắt đầu ồn ào giữ chặt Nhị Cẩu Tử, sau đó đẩy cậu ta vào giữa rồi lần lượt nằm đè lên, miệng cười khằng khặc quái dị. Nhan Trừng hít sâu một hơi đứng lên tặng cho mỗi đứa một cú đá, chẳng mấy chốc đã đá hết lũ choai choai ra mương nước bẩn.

“Đừng bắt nạt hắn.” Nhan Trừng nói.

Mấy cú đá của hắn dùng lực rất mạnh, có người bị đá mồm miệng đầy nước bẩn hôi hám, vừa phun phì phì bò dậy vừa giận dữ mắng to: “Con mẹ nó, ngươi…”

Nhan Trừng đứng trên bờ ruộng, lại nhấc chân đá thêm một cái cho gã kia nhào xuống mương thối. Hắn đen mặt đạp một chân lên ngực đối phương làm nước bùn văng tung tóe, tay nắm chuôi đao, kề thanh đao chưa ra khỏi vỏ vào cổ gã kia, lạnh lùng nói: “Mồm miệng sạch sẽ một chút.”

Thấy hắn có vẻ tức giận thật, đám còn lại ngơ ngác nhìn nhau không dám nói thêm gì nữa mà cút thẳng, cảnh tượng Nhan Trừng dùng một đao lấy đầu kẻ khác vẫn còn đang rõ ràng trước mắt tất cả mọi người.

Nhan Trừng thu đao mà vẫn chưa hết bực tức, liền xoay người bỏ đi. Đi chưa được mấy bước hắn lại đụng mặt người phụ nữ tên “Tuyết Nương” kia, nàng ôm chậu quần áo đứng dựa vào cửa, dáng người lả lướt nói chuyện với Lục Thiếu Vi. Nhan Trừng nheo mắt, rón rén tiến lại gần xem thử.

Tuyết Nương dùng ngữ khí mềm nhẹ nói: “… Nghe nói tiên nhân thần thông quảng đại, có thể biến cát thành vàng, uống đan dược của ngài vào có thể kéo dài tuổi thọ…”

Lục Thiếu Vi chỉ cười không nói, Tuyết Nương vẫn tiếp tục: “Nô gia…”

“Đang nói chuyện gì thế?” Nhan Trừng vịn tay lên khung cửa, thân hình cao lớn gần như bao trùm vóc dáng yểu điệu của Tuyết Nương.

Tuyết Nương cười gượng mấy tiếng rồi ôm chậu quần áo bẩn vội vã đi mất. Nhan Trừng nhíu mày nhìn Lục Thiếu Vi, gã thì chỉ nhìn theo bóng dáng Tuyết Nương rời đi, im lặng không nói lời nào.

Bỗng dưng Nhan Trừng nhớ lại lời bậy bạ mà đám nhãi ranh mới nói, vậy là lần đầu tiên trong đời hắn nghiêm túc quan sát tỉ mỉ bộ dạng của Lục Thiếu Vi.

Gã thật sự không cao lớn, thậm chí có thể dùng từ nhỏ nhắn để hình dung, lúc đứng thẳng thậm chí chỉ cao đến cằm Nhan Trừng. Thân thể Lục Thiếu Vi càng nhỏ gầy hơn, khoác đạo bào to rộng gần như chỉ thấy mỗi quần áo, ngược lại càng có thêm cảm giác tiên phong đạo cốt. Phần đầu cũng tròn tròn, ngoại trừ đôi mắt quá lớn ra thì mũi miệng tai, thứ gì cũng nho nhỏ xinh xinh.

Nhan Trừng rất quen thuộc với vẻ lém lỉnh của gã, chỉ cần nhíu mày chun mũi một chút thôi là biết ngay trong đầu đang có ý xấu gì rồi.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Lục Thiếu Vi mờ mịt hỏi.

Nhan Trừng chấn động như bị ai giẫm đuôi, vội vàng nghiêng đầu xoay mặt, tay giơ lên xoa xoa vành tai nong nóng, lầm bầm trong miệng: “Có nhìn đâu.”

Lục Thiếu Vi nhìn theo gáy hắn, dài giọng: “Trông ngươi quái lắm đấy nhé.”

Nhan Trừng mạnh miệng: “Không có. Vừa rồi nàng nói gì với ngươi?”

Lục Thiếu Vi suy tư: “Mấy việc linh tinh ấy mà, nàng chỉ kể một chút về thân thế ngày xưa thôi…”

Đêm đến lò đan không đốt lửa, trong phòng kín đáo ấm áp ngăn cách không khí se lạnh đầu xuân ở bên ngoài. Lục Thiếu Vi nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, vốn cảm thấy phải qua một đoạn thời gian nữa mới thu lưới được, nhưng sự xuất hiện của Tuyết Nương đã khiến nhiều chuyện thay đổi. Gã trở mình hỏi Nhan Trừng: “Trần Đại Lực mới sai ngươi đi đánh Tây trại phải không.”

Dưới chân núi Hồng Đào hiện nay, ngoại trừ trại bọn họ thì chỉ còn một trại phỉ khác là người ngựa đông đảo tương đương. Bởi vì trại kia ở phía tây, bọn họ ở phía đông nên mọi người đặt luôn là “Tây trại” và “Đông trại”, rất có cảm giác kỳ phùng địch thủ phân tranh cao thấp.

Trời vừa vào xuân là Nhan Trừng lập tức bị Lục Thiếu Vi đuổi xuống giường để hắn ngủ dưới đất. Lúc này Nhan Trừng đang nằm trên tấm đệm lót cỏ khô “ừ” một tiếng, đột nhiên lại nói: “Ngươi… Ngươi nghĩ thế nào về đoạn tụ?”

Lục Thiếu Vi chả hiểu ra làm sao: “Không nghĩ gì hết, không liên quan đến ta.”

“À,” Nhan Trừng buồn bã nói, “Vậy ngươi cảm thấy có khả năng một người vốn ái mộ nữ tử sẽ đột nhiên chuyển sang thích nam sắc không.”

“Chắc là có.” Lục Thiếu Vi đáp qua loa.

Nhan Trừng còn muốn nói nữa, Lục Thiếu Vi thì năm lần bảy lượt kéo đề tài về chuyện chính không thành công cũng bực hẳn, liền ngồi dậy nhấc chân đá đá cẳng chân Nhan Trừng đang gác lên, hỏi: “Nam sắc mà ngươi nói là ai?”

Nhan Trừng vội vàng xua tay: “Không, không phải, ta không có…”

Lục Thiếu Vi điểm lại đám đàn em dưa vẹo táo nứt trong trại hết một vòng, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng nói: “Chỉ có mỗi Nhị Cẩu Tử là trông thanh tú đường hoàng một chút, ngươi thích nó à? Người ta còn nhỏ, ngươi đừng có làm bậy.”

Nhan Trừng ngồi phắt dậy, vội vàng nói: “Không phải!”

Lục Thiếu Vi cũng ngồi dậy vỗ mạnh lên đầu Nhan Trừng khiến hắn sửng sốt, gã lại thuận đà vỗ thêm mấy phát nữa, tiếng vỗ bang bang to rõ như người ta vỗ kiểm tra dưa gang mùa hè.

Nhan Trừng ôm đầu, xuýt xoa cả giận: “Đau!”

“Ngươi tỉnh lại đi!” Lục Thiếu Vi hận sắt không thành thép mà mắng, “Làm trò gì thế? Chuyện chính thì không lo nghĩ, suốt ngày nghĩ toàn thứ linh tinh. Cứ ngẩn người mãi, mai kia Bành Lục và Trần Đại Lực bắt tay nhau vặt đầu ngươi xuống thật thì ta không có bản lĩnh cải tử hồi sinh đâu.”

Nhan Trừng không ngẩng nổi đầu, vội xoay người lao ra ngoài.

Sang hôm sau toàn trại đã biết tin Nhan Trừng mạo phạm Lục tiên nhân, ngày trước tiên nhân cảm thấy hắn có tiên duyên nên cho hắn vào phòng chăm lo phụng dưỡng mình. Hiện giờ Nhan Trừng đã có thuộc hạ nên mặt mày vênh váo, tiên nhân cũng không còn coi trọng hắn như trước nữa. Trần Đại Lực ngoài mặt phải đứng ra điều giải, trong lòng nghe xong chỉ cảm thấy vui vẻ không thôi, một mình lão ăn tiên đan còn sợ không đủ, đương nhiên không muốn có thêm Nhan Trừng chạy tới chia chác.

Qua thêm mấy ngày nữa, Nhan Trừng lĩnh mệnh dẫn người ra ngoài, mục tiêu lần này chính là Tây trại.

Chỉ cần đánh sập Tây trại là bọn họ sẽ trở thành bá chủ núi Hồng Đào, bên kia giường không còn ai ngủ nữa. Trần Đại Lực và Nhan Trừng cùng ngồi lại tính toán xem có thể tìm đường vòng ra phía sau Tây trại, tìm cơ hội cho bọn họ uống chút mông hãn dược được không, nếu có thể thắng bằng trí lực thì không cần tốn quá nhiều công sức.

Trần Đại Lực cực kỳ tự tin, Nhan Trừng mặt ngoài nịnh hót, trên thực tế lại rất coi thường kế hoạch đầy lỗ hổng của lão, thế nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gióng trống khua chiêng điểm binh ra khỏi trại. Lục Thiếu Vi nấp sau cửa sổ thò đầu nhìn ra, thấy hắn đang cưỡi trên con ngựa cao cao. Nhan Trừng đeo mặt nạ Lục Thiếu Vi tặng che khuất hơn nửa khuôn mặt, lộ ra đôi môi mím chặt, đường cằm sắc bén trông khá lãnh đạm. Hắn cưỡi ngựa đi phía trước, đám người theo sau nhìn cũng ra dáng ra hình hẳn lên.

Nhan Trừng luyện binh theo cách thức luyện cấm quân trong kinh thành, tuy phương pháp này hơi giống chuyện dùng dao mổ trâu giết gà, nhưng chỉ gần dùng tốt thì việc giết chóc cũng có thể coi là thuận lợi.

Đoàn người xuất trại thổi tung một đám bụi mù. Hiện giờ Lục Thiếu Vi rất ít khi nhớ đến thân phận cũ của Nhan Trừng, thỉnh thoảng nhớ cũng hơi tò mò một chút, không biết trước kia dáng vẻ Nhan Trừng cưỡi ngựa diễu phố trông như thế nào? Có đằng đằng sát khí giống như bây giờ không?

Nhan Trừng mang đi gần hết anh em dưới trướng mình theo, trong trại lập tức chỉ còn khoảng một nửa quân số.

Chân trước hắn vừa đi, chân sau Tuyết Nương đã gõ cửa phòng Lục Thiếu Vi, tay ôm một đĩa điểm tâm nóng hổi mới làm. Trên chiếc đĩa sứ thô đặt ba chiếc bánh bao mừng thọ tinh xảo, hương thơm ngào ngạt.

Ba ngày sau là sinh nhật của Trần Đại Lực.

Tuyết Nương cười nói: “Ta làm mấy cái bánh thử tay nghề, vừa có nhân đậu nhuyễn vừa có nhân thịt. Tiên nhân là người tu hành chắc không thích ăn thịt, ta đã đánh dấu điểm đỏ trên chóp bánh nhân đậu, tiên nhân nhớ đừng ăn nhầm nhé.”
Lời tác giả:

Mấy ngày nay đều vừa viết vừa điều chỉnh cốt truyện, vẫn cố gắng để tiết tấu hai tuyến truyện đồng bộ nhập một.

Cuốn truyện này thật sự quá tốn não.

Tôi sẽ cố gắng kiên trì update cách ngày! Cảm ơn các bạn iu vẫn đón đọc bình luận save list nha!