Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 56: Đường sống trong chỗ chết



Tạ Yến Hồng cảm giác như mình đang dập dềnh trên mặt biển cuộn sóng, khi thì bị ném lên đầu sóng, hơi có một ít tri giác đủ để nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét và tiếng ngựa hí thảm thương; lúc lại bị áp xuống đáy biển lạnh băng đen nhánh, không nhìn không nghe không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Giữa cơn mơ màng, y nghe thấy có người nói tiếng Hồ bên tai.

Tạ Yến Hồng cực kỳ sốt ruột, bọn họ hao hết sức lực chạy trốn, chẳng lẽ cuối cùng vẫn rơi vào tay người Địch hay sao?

Nhưng sốt ruột thì sốt ruột, y vẫn không thể làm gì, thậm chí còn không thể cử động một ngón tay. Không biết bao lâu trôi qua, y cảm giác có người rót nước vào miệng mình, ngụm nước đó tựa như cam tuyền thấm ướt đôi môi khô khốc. Y gần như tham lam nuốt trọn, uống đến khi bụng căng tròn, cuối cùng khôi phục được một chút ý thức.

Sợi dây cảnh giác trong đầu Tạ Yến Hồng chưa từng thả lỏng, y giơ tay bóp chặt tay người vừa rót nước cho mình, nhìn đối phương chằm chằm. Người đang cầm túi nước ngồi quỳ bên cạnh y là một thiếu niên người Hồ có vóc dáng hơi giống Hằng Già, tướng mạo lại hoàn toàn bất đồng. Hằng Già tuy có đặc trưng của người Hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra là con lai Hồ Hán, còn vị thiếu niên trước mắt thì giống đám người Ô Lan hơn một chút.

Thiếu niên kia bị y dọa hoảng, gạt tay y ra lùi mạnh về sau, miệng huyên thuyên nói vài câu Hồ ngữ khó hiểu.

Tạ Yến Hồng lập tức phân biệt được, đó không phải tiếng của người Địch mà giống thứ tiếng dân tộc Khương mà gia đình Ô Lan nói chuyện với nhau hơn. Cổ họng y nghẹn ngào, ho khan mấy bận mới thốt được ra tiếng: “Ngươi là… ai?”

Thiếu niên kia dùng thứ tiếng Hán xa lạ lắp bắp trả lời: “Ta, ta tên… ta là A Dương…”

Tạ Yến Hồng vui mừng quá đỗi, ngồi bật dậy hỏi: “Ngươi là người nhà của Trường Ninh! Là ngoại công của Trường Ninh kêu ngươi tới đây sao? Có phải chúng ta ở gần thành cổ Thập Bí lắm không?”

A Dương chớp chớp đôi mắt xanh lục ngập nước, gian nan nghiêm túc đáp một tràng dài. Tạ Yến Hồng nghe rất vất vả, nhưng đường sống xuất hiện trong chỗ chết khiến y cực kỳ kích động, không chê phiền lụy mà chăm chú lắng nghe, cuối cùng cũng nghe hiểu.

Ngoại công của Trường Ninh thấy người Địch bắt đầu động binh liền phỏng đoán ở Trung nguyên sắp có sóng to gió lớn, Trường Ninh lại đi lâu lắm chưa về. Ông ta biết có khả năng sẽ xảy ra chuyện bèn sai A Dương đi dọc vùng phụ cận thành cổ Thập Bí xem thử có nhìn thấy tung tích Trường Ninh không. A Dương gặp được con ngựa đen bốn vó đạp tuyết của Ô Lan ngoài rìa Khố Kết Sa liền biết ngay có chuyện thật, con ngựa kia rất tinh khôn, dẫn đường cho A Dương đi tới hang Phật này.

Tạ Yến Hồng quả thực ấn tượng với linh tính của con ngựa, giờ phút này nó đang đứng bên cạnh Tiểu Ô. Hai con ngựa tựa như bạn cũ lâu năm trùng phùng, đang thân mật ủi đầu ngửi cổ lẫn nhau. Trên mông con ngựa đen có vết roi quất, có lẽ là sau khi Hằng Già cướp ngựa, nó không chịu nghe lời nên hất văng Hằng Già xuống ngựa bỏ đi một mình.

Nghĩ đến Hằng Già, Tạ Yến Hồng lập tức nhớ ngay đến thanh đao đang treo trên cổ bọn họ —— Người Địch.

Y muốn đứng lên nhưng tay chân vẫn mềm như bún, đành phải ngồi yên dưới đất thò người qua xem xét Trường Ninh. Có lẽ hắn cũng vừa được cho uống nước nên đôi môi hơi ươn ướt, chỉ là vẫn hôn mê như cũ.

“Trước đây hắn phát tác cũng từng như vậy sao?” Tạ Yến Hồng hỏi.

A Dương lắc đầu nói vài câu tiếng Hồ, sau đó nhận ra Tạ Yến Hồng nghe không hiểu mới bực bội gãi gãi đầu, đổi sang nói chậm rãi bằng tiếng Hán: “A công châm kim cho hắn, châm kim xong sẽ khỏe lên.”

Tạ Yến Hồng tìm lại được chút sức lực, đỡ tường đứng lên nói: “Vậy chúng ta đi mau đi.”

Hai người bọn họ hợp lực khiêng Trường Ninh gác lên con ngựa đen, A Dương cưỡi ngựa của mình, Tạ Yến Hồng cưỡi Tiểu Ô chuẩn bị rời khỏi hang Phật. Tạ Yến Hồng vốn muốn dẫn đầu đi nhanh nhưng Tiểu Ô cứ dùng dằng không bước, vừa ra khỏi cửa hang đã phì phì mũi lùi mạnh về phía sau.

A Dương vội hô: “Suỵt ——”

Tạ Yến Hồng thít chặt cương ngựa nỗ lực nghe ngóng giữa tiếng gió gào thét, nhưng nghe mãi không ra. A Dương thì ngược lại, thính lực không thua gì Trường Ninh, cậu ta cau mày nói ngắn gọn: “Có tiếng ngựa và cả tiếng người, rất nhiều.”

Giữa sa mạc hoang tàn vắng vẻ này ngoại trừ bọn họ còn có thể là ai, không cần nói cũng biết.

Tạ Yến Hồng dừng lại, hai con ngựa đi sau cũng không dám bước. Y nhìn thoáng qua Trường Ninh nằm trên con ngựa đen không động đậy, chẳng biết đầu hắn còn đau không, có đau nhiều không, cũng chẳng rõ hắn hôn mê nhiều ngày như vậy có ảnh hưởng gì đến căn cốt không, mấy ngày nay hắn đã không ăn gì vào bụng, đến nước cũng không được uống bao nhiêu.

Khố Kết Sa rất lớn, nếu muốn né tránh người Địch thì phải dẫn họ đi lòng vòng cắt đuôi. Bọn họ có con ngựa đen biết đường, còn có A Dương nên trốn tránh quân Địch không phải chuyện bất khả thi, chỉ cần thời gian nhất định, quãng thời gian này dài hay ngắn không ai dám nói trước.

Nhưng nếu người Địch bắt được y, Trường Ninh là tùy tùng sẽ không nhất thiết phải tốn công lùng bắt nữa.

Y hạ quyết tâm trong chớp nhoáng, gần như không dao động một giây nào.

Tạ Yến Hồng nói với A Dương: “Ta sẽ dẫn bọn họ rời khỏi đây, ngươi mang Trường Ninh trở về thành cổ Thập Bí đi.”

A Dương nhanh chóng hiểu rõ ý y nhưng không đồng ý, hai mắt trợn to liên tục lắc đầu. Cậu ta không nói được quá nhiều tiếng Hán, chỉ có thể huyên thuyên mấy câu không rõ nghĩa, Tạ Yến Hồng nghe không hiểu gì cả.

“Không có cách nào khác, không thể kéo dài quá lâu.” Tạ Yến Hồng nói, “Không có hắn, ta vốn phải chết từ lâu rồi.”

A Dương cũng nhìn Trường Ninh đang mất ý thức, biết Tạ Yến Hồng nói rất có lý nên chỉ đành bất mãn vỗ đùi. Tạ Yến Hồng lôi từ trong ngực áo ra bức thư cuối cùng của mẫu thân mà mình luôn cất giấu, giao cho A Dương.

“Nếu hắn tỉnh lại, ngươi đưa cho hắn cất giữ giúp ta. Còn có Tiểu Ô nữa, ngươi cũng dắt nó theo đi.”

Trên người Tạ Yến Hồng lúc này không còn vật dư thừa nào khác, chỉ duy độc một mình.

Nhưng y đã có được rất nhiều thứ.

Y xuống ngựa đi đến bên cạnh Trường Ninh, nhận ra ở độ cao này mình không thể hôn lên mặt hắn, chỉ đành nắm bàn tay rũ bên người vùi mặt vào đó, đôi môi khẽ khàng chạm chạm.

Tạ Yến Hồng nhìn Trường Ninh lần cuối rồi một mình bước vào biển cát Khố Kết Sa mênh mông.

Thật kỳ lạ, trước kia khi mới bước vào vùng gió cát y chỉ thấy cô độc bất lực, nhưng hiện giờ thật sự chỉ có một người lại không còn chút sợ hãi nào. Y rời hang Phật đi thêm khoảng một khắc thì trông thấy quân Địch ở phía xa xa. Bọn họ dắt theo cả chó ngao, chúng cũng đang điên cuồng vừa sủa vừa nhìn Tạ Yến Hồng.

Tạ Yến Hồng gục xuống cát nhắm mắt lại, giả vờ như mình kiệt sức ngất đi.

Chẳng mấy chốc y đã nghe được tiếng người ngựa và chó sủa bên tai, trong số đó có tiếng Hằng Già là quen thuộc nhất.

Tạ Yến Hồng cảm giác tay chân mình bị trói gô lại, xách lên ngựa. Sau khi lên ngựa có muốn giả vờ ngất xỉu cũng không được nữa, Hằng Già giống như quyết tâm muốn Tạ Yến Hồng nếm trải đau khổ từng xảy ra trên người mình, cứ để mặc y chúi đầu nằm trên ngựa chịu xóc nảy. Tạ Yến Hồng mau chóng nôn hết những thứ còn thừa trong bụng ra ngoài rồi hoàn toàn ngất đi.

Trước khi mất ý thức, y lại nhớ tới bức tượng Phật cũ nát trong hang Phật Khố Kết Sa.

Tạ Yến Hồng thành kính mặc niệm một câu trong lòng —— Ngã Phật từ bi.

Một tháng sau, người Địch tràn xuống phía đông, xâm chiếm thành Sóc Châu.

Dưới chân núi Hồng Đào.

Vị trí tướng cướp trại phỉ vốn của Trần Đại Lực nay đã đổi chủ, Nhan Trừng đường hoàng ngồi trên ghế chỉ huy, một chân giẫm lên thành ghế, đeo chiếc mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt.

“Tình hình chiến đấu thế nào rồi?” Hắn hỏi.

Năm ngày trước, tên lâu la phụ trách điều tra bên ngoài trở về báo tin người Địch dẫn đại quân xâm lược, thế nhưng bọn họ chỉ là một trại cướp cỏn con, ra mặt ngăn trở cùng lắm chỉ là châu chấu đá xe, nếu muốn đi đường vòng báo tin cho quân đội cũng không còn kịp nữa.

Người đi thăm dò trả lời: “Không dám lại gần mà chỉ dám đứng trên núi quan sát, hình như đánh nhau ác liệt lắm.”

Sắc mặt Nhan Trừng trầm xuống, hỏi người bên cạnh: “Ngươi thật sự không biết đoán mệnh sao? Thiên hạ này sẽ rơi vào tay ai? Chúng ta làm sao tự xử lý được.”

Lục Thiếu Vi đáp: “Ta không biết tính, cũng không dám tính.”

Tử Kinh Quan.

Phó chỉ huy sứ Tần Hàn Châu đang cãi nhau hăng say với thượng cấp, nước bọt văng tứ tung suýt nữa còn lật bàn. Chỉ huy sứ Tử Kinh Quan bị hắn chọc giận tím mặt, chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên: “Ngươi! Ngươi khinh thường thượng cấp! Không tuân quân lệnh! Dù cha ngươi có là hoàng đế thì ta vẫn phải dâng tấu!”

Tần Hàn Châu cười lạnh: “Nếu cha ta là hoàng đế thật thì ngài biết dâng tấu cho ai bây giờ?”

Chỉ huy sứ tức giận đến choáng váng không thở nổi, vừa vỗ ngực cho thuận khí vừa lắp bắp: “Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Tần Hàn Châu nói: “Thành Sóc Châu đã rơi vào tay địch, đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Nếu chúng đi tiếp về hướng đông sẽ đến lượt Đại Đồng, tiếp theo chính là chúng ta. Một khi không địch lại thì tây bắc không còn nơi trấn thủ, Ngụy Châu sẽ lâm nguy. Ngụy Châu cũng thất thủ luôn thì Đại Lương lo mà dời đô sớm đi.”

Chỉ huy sứ mắng: “Chỉ mỗi ngươi hiểu rõ còn người khác là đồ ngu hết sao? Quân Địch xâm chiếm từng bước, chúng ta càng phải bảo tồn binh lực, nếu không về sau phải chống cự thế nào?”

Tần Hàn Châu rõ ràng không phục, chỉ hừ một tiếng.

Chỉ huy sứ nói: “Ngươi lợi hại như vậy thì đi đi! Đi điểm binh đi! Không có lệnh của ta, xem ai dám nghe lời!”

Tần Hàn Châu đột nhiên đứng dậy lật ghế, nghênh ngang đi ra ngoài.

Ngụy Châu.

Tôn Diệp Đình ở lại phương bắc suốt mùa đông năm vừa rồi. Từ khi vừa vào đông trời đã liên tục đổ tuyết lớn, tuyết đè sập nhà dân, người Địch tác loạn dẫn tới bá tánh trôi dạt khắp nơi, số lượng lưu dân gia tăng đếm không xuể. Qua đầu xuân năm nay, tuyết dày tan thành nước lại gây ra vỡ đê ngập lụt.

Hắn ta vốn tính toán đầu xuân sẽ về kinh phục mệnh, không ngờ chưa kịp đi đã phải nghênh đón quân Địch đông xâm.

Ngày Thánh chỉ đến, toàn bộ quan viên Ngụy Châu đều phải quỳ tiếp, Tôn Diệp Đình quỳ gối ở hàng đầu nhận lấy Thánh chỉ phong hắn ta làm “Tây Bắc đốc quân”. Chức đốc quân này tuy là quan võ nhưng không lãnh binh, chỉ nhận trách nhiệm giám sát tam quân, giải quyết quân vụ, nhìn qua chẳng khác nào khâm sai mà Hoàng đế đặt giữa chư quân tây bắc.

Quan nội thị tới tuyên chỉ lôi kéo làm quen với Tôn Diệp Đình: “Ôi chao, đại nhân vất vả vốn phải trở về kinh rồi, không ngờ lại bị quân vụ quấn chân lần nữa. Đám mọi rợ kia, đầu xuân tuyết tan nên an phận ở quan ngoại chăn thả gia súc mới đúng, tự dưng lại quấy phá không để ai yên thân…”

Giọng điệu kiêu ngạo oán trách của quan nội thị bị quan truyền tin cao giọng cắt ngang.

“Báo! Quân Địch ra khỏi Sóc Châu, xâm chiếm Đại Đồng!”

Quan nội thị tái mặt: “Ôi chao, thế này là thế nào…”

Tôn Diệp Đình lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài.”

Thành cổ Thập Bí.

Nơi đây vốn là vùng định cư của tổ tiên người Hồ, từ khi Khố Kết Sa dần dần mở rộng diện tích, gió cát mỗi ngày một nghiêm trọng, tổ tiên người Hồ đã dẫn dắt nhau băng qua sa mạc đi tìm vùng đất mới cây cỏ tốt tươi để an cư lập nghiệp. Sau đó người Địch trên thảo nguyên thanh trừng dị kỷ, chiếm đoạt hết đất chăn nuôi, thanh thế càng lúc càng lớn, các tộc dân khác lại phải tứ tán rời khỏi bình nguyên Hà Sáo.

Một bộ phận trong số đó quay về ẩn cư trong thành cổ Thập Bí.

Nơi này gió cát quá lớn, khí hậu khô nóng làm Độc Cô Tín đã có tuổi khó lòng chịu đựng, ông ta quyết định phải rời khỏi thành cổ Thập Bí, tìm một nơi ẩm ướt hơn để định cư, A Dương cũng đi cùng.

Trường Ninh chia tay hai người bên ngoài thành cổ, gió sa mạc cuốn bay cát vàng, cũng hất tung vạt áo của hắn.

Độc Cô Tín thở dài: “Lại là mùa xuân. Mùa xuân một năm trước ta cũng phải đưa tiễn con giống thế này.”

Trường Ninh ngồi trên lưng ngựa phóng mắt nhìn ra xa, ngẩng đầu suy tư mà nói: “Không giống, khi đó con vẫn không biết gì cả, bây giờ con đã biết bản thân là ai, cũng biết mình muốn làm gì.”

“Thôi đi đi.” Độc Cô Tín nói.

“Giá ——”

Trường Ninh kẹp chặt bụng ngựa, phóng ngựa nhảy vào giữa mùa xuân.
Lời tác giả:

Arc này kết thúc tại đây, chương sau là qua arc mới.

Quá trình viết cuốn truyện này thật sự rất dày vò, nhưng viết đến chương này là toàn bộ tuyến truyện đã nhập vào một chỗ rồi, cảm giác sung sướng quá là chữa lành đi! Hu hu!