Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 58: Tù phạm



Ngày Tạ Yến Hồng tự dâng mình vào tay quân Địch đã tính sẵn đến kết cục tồi tệ nhất.

Lúc đó bên trên Hộc Luật Hằng Già và Hộc Luật Chân còn có một vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ kiêu dũng thiện chiến khác, cũng chính là người sẽ tiếp nhận tra hỏi Tạ Yến Hồng. Y bị nhét vào xe chở tù đi theo quân, trong đầu hiện lên vô số hình phạt tra tấn khắc nghiệt mà mình sắp đón nhận, có hơi sợ một chút nhưng không đến mức hoảng loạn cùng quẫn.

Nói đến cùng chính y cũng không biết bao nhiêu bí mật về binh lực bố phòng ở biên quan, sẽ không thể khai ra tin tức gì quan trọng. Hơn nữa từ sau khi rời khỏi Khố Kết Sa, y càng trở nên gan dạ bất ngờ.

Cái chết từng diễu qua diễu lại trước mặt y tựa như con quái vật khổng lồ không thể phản kháng, Tạ Yến Hồng bất ngờ thoát khỏi bàn tay tử thần, còn ném nó lại phía sau không dễ gì đuổi kịp. Lúc này dù là thứ gì thì cũng không thể đáng sợ bằng cái chết đã từng kề cận trong gang tấc nữa.

Hằng Già lén nhét một ít đồ ăn nước uống vào xe chở tù cho y, khuyên y ngoan ngoãn nghe lời để khỏi phải chịu khổ. Tạ Yến Hồng chuẩn bị sẵn tinh thần chịu khổ chịu nhục, không ngờ trước khi những đợt tra tấn kia kịp tới thì bọn họ đã nghênh đón một trận binh biến.

Người Địch vốn dã man, giết cha thí huynh, cướp binh đoạt vợ bắt con người ta về làm nô lệ là chuyện thường tình như cơm bữa, thấy mãi thành quen. Huynh trưởng của Hộc Luật Hằng Già kiêu ngạo mắt cao hơn đầu, không chờ được đến ngày Địch Vương qua đời nên động tâm tư muốn cướp ngôi làm phản.

Đêm xảy ra nội đấu chó sủa ngựa kêu vang trời, Tạ Yến Hồng thấy không có cơ hội thừa loạn đào tẩu nên dứt khoát không động đậy, sợ chạy ra bị ngộ thương. Đến khi ngày mới dâng lên, Hộc Luật Chân đã chém được đầu huynh trưởng xuống, thi thể bị ném cho chó ngao cắn xé tan tác mỗi nơi một mảnh, phần đầu thì gắn trên mũi trường mâu dựng thẳng để răn đe những kẻ tâm tư bất chính. Tạ Yến Hồng tưởng rằng cuộc nội đấu sẽ làm suy yếu khí thế đông xâm của quân Địch, không ngờ bọn họ vốn kiêu dũng gan dạ, sau khi lưỡi đao liếm máu thì thế càng hung mãnh, nhanh chóng xâm chiếm được Sóc Châu.

Theo lý thuyết Hộc Luật Chân cũng “kế thừa” luôn tù phạm của huynh trưởng là Tạ Yến Hồng, nhưng hắn ta đang say sưa trong chiến thắng, vì sau khi huynh trưởng chết mình sẽ được lên hàng kế thừa thứ nhất nên một đường tiến quân hùng hục, cơ bản không quan tâm đến những chuyện khác.

Ba người con trai đã mất một, địa vị Hộc Luật Hằng Già cũng nước lên thì thuyền lên.

Nhưng mà, dẫu Tạ Yến Hồng không hiểu được thứ tiếng Hồ của người Địch thì vẫn nhìn ra được địa vị của Hằng Già trong Địch tộc khá xấu hổ. Hơn nữa gã mang huyết thống lai Hồ Hán, còn từng trải qua kiếp sống tù binh nên Tạ Yến Hồng có thể đoán đại khái lai lịch gã dễ như trở bàn tay.

Tạ Yến Hồng hỏi gã: “Xưng hô mà người tộc ngươi lén gọi ngươi nghĩa là gì thế?”

Hằng Già hỏi: “Xưng hô gì?”

Tạ Yến Hồng nỗ lực nhớ lại rồi vất vả phát âm cho gã nghe: “Hình như là… xanh lê? Hay là xanh lôi nhỉ? Ta không đọc được…”

Không chờ Tạ Yến Hồng nói xong, sắc mặt Hằng Già thoáng chốc đã giăng đầy mây đen, lạnh lùng hỏi: “Là ai đã gọi ta như vậy?”

Tạ Yến Hồng tìm một lượt, chỉ cho gã xem.

Đêm hôm đó, hai người mà Tạ Yến Hồng chỉ cho Hằng Già bị cắt đứt yết hầu trong lúc ngủ, lúc được phát hiện thì máu đã chảy cạn. Người Địch tuy dã man nhưng quân kỷ nghiêm minh, không cho phép quân sĩ lén lút dùng binh khí giải quyết nhau, nhưng Hằng Già hành động quá kín kẽ, ai cũng hoài nghi là gã làm nhưng không có chứng cứ kết tội.

Tạ Yến Hồng hỏi: “Xưng hô kia rốt cuộc nghĩa là gì?”

Hằng Già dựa vào rìa xe chở tù, kín đáo nói: “Đổi sang tiếng Hán của các ngươi nghĩa là ‘con trai kỹ nữ’ đấy. Mẹ ta là người Hán, là nữ nô của Địch Vương.”

Có xuất thân cao nhưng phải chịu khinh thường và xa lánh, không khác mấy với phỏng đoán của Tạ Yến Hồng.

Bắt đầu từ ngày đó, Tạ Yến Hồng không còn nghe người trong quân lén lút xưng hô miệt thị Hằng Già thêm lần nào nữa, cũng không có gã binh lính nào dám nhổ nước bọt hay đi tiểu vào xe tù của Tạ Yến Hồng, bởi vì ai cũng sợ nửa đêm bị Hằng Già lau cổ.

Không phải người cùng tộc tất có dị tâm.

Tạ Yến Hồng đọc nhiều sách sử nên biết ngoại tộc xâm lấn nhất định phải dùng thủ đoạn sắc bén trấn áp toàn bộ những âm thanh phản đối, phải khiến cho tộc người bị xâm lược quy phục dưới chân hầu hạ mình từ thân đến tâm. Y rất sợ nhìn thấy cảnh Sóc Châu máu chảy thành sông, nhưng chuyện khiến y sợ hãi hơn nữa chính là, quân Địch đánh hạ Sóc Châu gần như không tốn chút sức lực nào cả.

Mấy ngôi thành ngoài biên cảnh này đã không chịu sự quản chế nghiêm khắc của Đại Lương từ rất lâu, sau khi quân coi giữ Sóc Châu tan tác, đầu thông phán bị treo lên tường thành thị chúng, Sóc Châu cơ bản không còn lực lượng phản kháng nào đáng kể.

Tạ Yến Hồng không biết mình nên thấy may mắn hay nên phẫn nộ.

Hằng Già được phong làm hữu đại đô úy ở lại thủ thành Sóc Châu, may mắn là gã trị quân cực nghiêm nên trong thành không xảy ra tình trạng hiếp bức phụ nữ, Tạ Yến Hồng phỏng đoán chuyện hẳn có liên quan đến thân thế của gã. Nhưng trừ những cái đó ra, Sóc Châu bây giờ vẫn là địa bàn của người Địch, thương nhân ngoại tộc ra vào lũng đoạn thị trường, binh lính chiếm đóng cướp đoạt nhà dân vẫn là chuyện xảy ra như cơm bữa.

Tạ Yến Hồng khó lòng biết được những chuyện này, bởi vì sau khi đến Sóc Châu y đã trải qua một trận bệnh nặng suýt chết.

Cực khổ và sợ hãi tích tụ từ chuyến đào thoát ngoài sa mạc và ngồi xe chở tù như một cơn hồng thủy ập tới, bệnh đến như núi đổ. Y bắt đầu sốt cao mê sảng, giữa cơn ác mộng luôn miệng gọi cha mẹ và Trường Ninh, thỉnh thoảng cơn sốt lui một chút, mơ được cảnh tượng tốt hơn một chút, y lại mơ thấy mùa xuân tới, mình cùng Nhan Trừng cưỡi ngựa đi trai cung Thanh Thành ở vùng ngoại ô, đạp thanh du ngoạn.

Không biết bản thân đã sốt được mấy ngày, thời điểm tỉnh lại cả người y mướt mồ hôi, tay chân mềm oặt như sợi mì vừa luộc.

Vừa mở mắt Tạ Yến Hồng liền nhìn thấy Hằng Già ngồi bên đầu giường, con ngươi màu xanh xám chăm chú nhìn mình như đang nghiên cứu một món đồ chơi gì thú vị lắm.

“Ngươi nhìn cái gì…” Tạ Yến Hồng yếu ớt hỏi.

Hằng Già đáp: “Ta tưởng ngươi chết rồi chứ.”

Tạ Yến Hồng cười nhạo thành tiếng: “Làm ngươi thất vọng rồi.”

Hằng Già chỉ cười khẩy một cái rồi nghênh ngang bỏ đi.

Không được mời đại phu thăm khám, cũng không có thuốc men gì, Tạ Yến Hồng nằm trên giường lấy lại chút sức lực, sau đó ngọt nhạt nhờ cô nữ tỳ trong phủ thông phán giúp mình vào bếp nấu nồi cháo loãng, chống chọi như vậy qua mấy ngày, cuối cùng y cũng khá hơn. Thế nhưng thân thể y vẫn quá suy yếu, hơi vận động mạnh một chút liền vã mồ hôi, Tạ Yến Hồng đành phải bẻ nhánh cây ngày ngày múa kiếm để lấy lại sức khỏe.

Thấy y đã khỏe lên, Hằng Già chợt phán một câu kinh người: “Ngươi là người bạn đầu tiên của ta đấy.”

Tạ Yến Hồng nhất thời nghẹn họng, vừa bực vừa bất đắc dĩ suýt nữa thì chọc luôn nhánh cây vào mặt gã. Y ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hung hăng cắm nhánh cây xuống đất, nhỏ giọng thì thầm: “Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ cướp luôn tên họ ngươi.”

Hằng Già gật gù: “Ngươi nhìn xem, ngươi muốn giết ta mà ta còn không giết ngươi, chẳng phải bằng hữu thì là gì?”

Đầu óc người này đúng là bệnh hoạn, Tạ Yến Hồng lười nói chuyện với gã.

Tạ Yến Hồng ở Sóc Châu không khác gì người mù kẻ điếc, y không được biết chút tin tức gì bên ngoài. Hằng Già rất giỏi làm bộ làm tịch, Sóc Châu nhìn qua canh phòng lơi lỏng, thương nhân lui tới náo nhiệt nhưng thật ra thủ vệ nghiêm ngặt, đặc biệt là phủ thông phán lại càng nội bất xuất ngoại bất nhập. Y có thể tùy ý đi lại bên trong phủ, nhưng muốn đi ra ngoài thì còn khó hơn lên trời.

Tạ Yến Hồng cực kỳ sốt ruột, một là không biết về tình hình hiện tại, hai là bản thân cũng không thể làm được việc gì.

Trong phủ Hằng Già mở tiệc chiêu đãi thương nhân, bên ngoài tiền sảnh thủ vệ cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Sau khi Tạ Yến Hồng thoáng liếc nhìn một cái, cả buổi tối hôm đó y đều vắt óc suy nghĩ làm sao để tìm hiểu đến tột cùng. Y luôn tự nhủ rằng người đó không thể là Trường Ninh, nhưng lại không muốn từ bỏ bất kỳ tia hy vọng nào. Bóng dáng kia thật sự quá giống hắn, mỗi ngày đều xuất hiện trong mơ nên không có khả năng nhận nhầm.

Mãi đến khi yến hội đã tan, Tạ Yến Hồng vẫn không thể tới gần đại sảnh thêm một bước.

Y chỉ có thể từ cửa sổ trơ mắt nhìn, thấy tiếng nhạc dừng lại, khách khứa ra về, đèn đóm tắt hết như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lòng càng nghĩ càng gấp như kiến bò trên chảo nóng.

Tạ Yến Hồng gặp lại thiếu nữ người Khương —— Đan Mộc, ở ngoài vườn lần nữa.

Thủ vệ đã tan đi, nhóm Hồ cơ trở về nơi ở chứng minh ngày mai yến tiệc vẫn còn tiếp tục. Tạ Yến Hồng thắp lên tia hy vọng, lập tức đi ra ngoài đình viện.

Lúc này đã là qua nửa đêm, sau hai canh giờ nữa trời sẽ sáng. Các Hồ cơ được sắp xếp ở trong hậu viện, các nàng đang vừa đùa giỡn vừa tháo bỏ trang dung diễm lệ, thiếu mất vài người, có lẽ là được thương nhân nào đó coi trọng dẫn đi. Thủ vệ chỉ canh giữ ngoài cửa hông, thấy Tạ Yến Hồng đi qua cũng không lên tiếng ngăn cản.

Các Hồ cơ thấy Tạ Yến Hồng đi tới thì đồng loạt tò mò nhìn y, miệng vẫn tươi cười trêu ghẹo.

Đan Mộc bước ra ngoài, thừa dịp thủ vệ không chú ý mà kéo y vào một góc vườn. Dưới tán cây rậm rạp âm u, khuôn mặt nàng càng mỹ lệ lấp lánh. Nàng nhớ Ô Lan nên liên tục hỏi thăm về tình hình gia đình Ô Lan. Tạ Yến Hồng kể hết tất cả những gì mình biết cho nàng nghe, Đan Mộc nghe xong lại rơi nước mắt.

Tạ Yến Hồng luống cuống chân tay, trên người cũng không có khăn hay thứ gì khả dĩ, Đan Mộc cũng không câu nệ mà kéo một đoạn tay áo của y lên lau mặt.

Nàng cất tiếng mang theo tia nức nở: “Phật Tổ phù hộ nàng, nàng thật may mắn, người nhà của ta đã chết cả rồi.”

Đan Mộc còn hỏi thăm về Trường Ninh, Tạ Yến Hồng vui mừng khôn xiết, vội hỏi: “Ngươi cũng biết hắn?”

“Đương nhiên là biết,” Đan Mộc nói, “Ta cũng từng cư ngụ trên mảnh đất đó, về sau ngựa nhà ta không thích cỏ ở đó nữa nên mới dọn đi. Hắn có thể cưỡi lên con ngựa hung hăng nhất, lại sử dụng trường đao thành thạo, ta biết hắn.”

Trái tim Tạ Yến Hồng chùng xuống, nếu Đan Mộc có quen biết Trường Ninh, vậy nghĩa là nếu Trường Ninh thật sự có mặt trong bữa tiệc thì nàng đã nhận ra, không nhắc gì tức là không phải. Hơn nữa Hộc Luật Hằng Già cũng biết mặt Trường Ninh, nhất định hắn sẽ không chui đầu vào lưới. Thế nhưng Tạ Yến Hồng chưa muốn từ bỏ, lại hỏi nhiều thêm một câu.

Đan Mộc cẩn thận suy nghĩ rồi do dự đáp: “Đúng là có một người trông rất giống hắn, nhưng đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, không quá xác định. Hơn nữa… chắc là không phải…”

“Tại sao?” Tạ Yến Hồng truy vấn.

“Trên mặt hắn có một vết sẹo rất lớn, cho nên phải che mặt,” Đan Mộc nhớ lại, “Hơn nữa hắn còn nói rất nhiều, không giống tính nết Trường Ninh.”

Đúng rồi, Trường Ninh là kẻ đánh một gậy còn không phát ra được ba tiếng rắm, chịu nói thêm mấy chữ đã là cho người ta mặt mũi lắm rồi, làm sao có thể giả trang thành thương nhân lật mặt như lật sách, mồm miệng linh hoạt được? Hơn nữa hắn đào đâu ra hàng hóa? Chuyện này nói thế nào cũng nói không thông.

“Nhưng ta vẫn muốn nhìn thử một chút.” Tạ Yến Hồng nói, “Ta muốn biết có phải là hắn thật hay không.”

Y không muốn từ bỏ ý định, vạn nhất là đúng thì sao?

“Ngươi không thể đi vào ư?” Đan Mộc hỏi.

Tạ Yến Hồng lắc đầu: “Không được, ta là tù phạm.”

Đôi mắt đẹp của Đan Mộc thất thần, nàng ảm đạm nói: “Ta cũng thế, chúng ta giống nhau rồi.”

Chờ đến ngày cử hành yến hội lần nữa, trong ngoài sảnh chính vẫn thủ vệ nghiêm ngặt nhưng hậu viện mà các Hồ cơ ở thì không có ai trông coi. Tạ Yến Hồng lẻn đến đó từ sớm chờ xem Đan Mộc có nghĩ ra cách gì không, ai ngờ y vừa bước tới đã bị nhóm Hồ cơ ríu rít vây quanh, nói một tràng ngôn ngữ mà y không hiểu.

Y bị Đan Mộc kéo đến trước gương, vội hỏi: “Làm gì vậy?”

Đan Mộc lấy ra một bộ váy áo của Hồ cơ nhét vào tay y: “Ngươi hóa trang giống như chúng ta là có thể trà trộn vào trong rồi.”

Tạ Yến Hồng còn chưa kịp nói gì lại bị các cô gái trẻ xúm xít vây lấy.

Đan Mộc nhỏ giọng nói với y: “Ta nói với các nàng rằng trong yến hội có tình lang của ngươi, ngươi muốn lén đi tìm hắn nên mọi người đều muốn giúp sức đấy.”

Tạ Yến Hồng đỏ mặt: “Không, không phải…”
Lời tác giả:

Fetish mặc đồ nữ chờ mong đã lâu tới rồi đây (không phải)