Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 66: Đường về



Nhìn thấy đôi khuyên tai hồng ngọc, Tạ Yến Hồng không khỏi nhớ tới chuyện hoang đường xảy ra trong yến hội, y cũng không dám nhìn thẳng vào đôi khuyên mà bối rối lẩm bẩm: “Mang về làm gì…”

Trường Ninh đáp không nghĩ ngợi: “Ngươi đeo rất đẹp.”

“Nói bậy.” Tạ Yến Hồng phản bác.

“Ta không nói bậy,” Trường Ninh rất đúng lý hợp tình, “Không tin ngươi lại đeo lên mà xem.”

Tạ Yến Hồng biết hắn đang nói hươu nói vượn nên không thèm đáp, hồi đó y phải giả làm Hồ cơ, đeo một đôi khuyên tai không tính là kỳ quặc, bây giờ không làm gì tự dưng đeo lên chẳng phải là thuần túy xằng bậy sao? Nhưng ánh mắt Trường Ninh quá tha thiết làm Tạ Yến Hồng không biết phải làm sao, dây dưa một hồi cuối cùng vẫn mơ hồ đáp ứng. Thế là đôi khuyên tai hồng ngọc được nhẹ nhàng câu vào vành tai lắc lư lay động, rực rỡ lung linh.

Tạ Yến Hồng đang mặc y phục của nam, lại còn là loại quần áo đơn sơ thô thiển, đôi khuyên tai đá quý đeo vào lập tức ánh lên mặt y thứ ánh sáng đỏ rực, mang vẻ đẹp phi giới tính lạ lùng.

“Được chưa…” Tạ Yến Hồng cụp mắt, đoạn giơ tay muốn tháo khuyên tai xuống.

Trường Ninh giữ chặt tay y, cúi đầu hôn xuống. Tạ Yến Hồng cũng tức khắc quên tiệt mình định làm gì, đầu óc choáng váng, tay vòng qua cổ Trường Ninh. Hắn hôn từ bờ môi y lên khóe miệng, gò má, một đường hôn xuống gáy như thể Tạ Yến Hồng là món bánh trái thơm ngon, nếm thế nào cũng nếm không đủ.

Tạ Yến Hồng ngượng cực kỳ, tim đập thình thịch thở hổn hển oán trách: “Sao ngươi quấn người thế…”

Hai tay Trường Ninh bận ôm Tạ Yến Hồng không rảnh, liền trực tiếp dùng miệng cắn lên móc cài khuyên tai tháo ra, khuyên tai lập tức rơi lách cách xuống nệm giường.

Toàn thân Tạ Yến Hồng nhấp nhô lên xuống, mềm oặt treo trên người Trường Ninh.

Trước kia lúc mới khai trai Trường Ninh chưa từng có biểu hiện thế này, ngày ở bên suối nước nóng, trong lều vải, tuy Trường Ninh cũng nóng bỏng nhưng không giống như bây giờ, dường như chỉ hận không thể nuốt luôn Tạ Yến Hồng vào bụng, yêu thích không buông tay cũng không rời được miệng

Tạ Yến Hồng ngửa đầu, giữa ban ngày ban mặt y ngại không dám phát ra âm thanh, phải cố cắn răng nhịn xuống. Y cảm giác được bàn tay Trường Ninh trượt theo đai lưng dính lên da thịt mình. Sau khi khỏi bệnh Tạ Yến Hồng gầy đi rất nhiều, xương cốt cộm tay. Trường Ninh cũng cảm giác được, hắn đặt trán lên vai y thấp giọng nói: “Nhớ ăn nhiều một chút.”

Lòng Tạ Yến Hồng nặng trĩu, vừa nghẹn cứng nhưng lại vừa kiên định, gật đầu đáp ứng: “Được.”

Kể từ ngày Trường Ninh gặp lại Tạ Yến Hồng ở Sóc Châu, hắn vẫn luôn thấy trong lòng không được tự nhiên, tựa như người ở lâu trong chỗ rét lạnh đột nhiên gặp ánh lửa, vừa khao khát hơi ấm đồng thời cũng sợ hãi sức nóng của nó. Hắn không ngừng dõi theo Tạ Yến Hồng, cảm thấy y vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Quen thuộc vì hắn đã nhớ y đến trăm lần ngàn lần, xa lạ vì không biết mình phải làm gì. Hắn không biết phải ôm y hôn y thế nào, cũng không rõ cách ứng phó với thứ cảm xúc dạt dào mãnh liệt, vừa yêu thương vừa đau đớn đó ra sao.

Hiện giờ hai người đang cùng nhau trốn vào một chỗ tận hưởng giờ phút yên bình hiếm hoi, lần đầu tiên Trường Ninh mới cảm giác được mình đang thật sự tồn tại. Người sống trên đời chỉ như lữ khách đi xa, trời đất bao la nơi nào cũng là quán trọ, chuyện may mắn là luôn được ôm ấp người yêu trong tay, cũng là đường về vĩnh cửu bất biến.

Ở một đầu khác, Lục Thiếu Vi hôm nay đúng là rất khó chịu, đang ôm bụng lăn lộn trên giường.

Tuyết Nương vừa đi qua xem thử tình hình, nàng vốn tinh mắt, lại trải qua không ít chuyện nên từ lần đầu gặp Lục Thiếu Vi đã thấy gã có chỗ sai sai, gặp lần thứ hai liền nhìn ra chỗ kỳ quặc. Thế nhưng nàng vẫn lựa chọn không nói, một là vì thức thời, hai là vì Lục Thiếu Vi xem như có ân với mình.

Ngày xưa nàng ủy thân ở một trại cướp khác, còn sinh được một đứa con gái. Đầu lĩnh bên đó đánh không lại đám người Nhan Trừng liền nghĩ ra cách hèn hạ, giả vờ vứt bỏ nàng, bắt nàng làm nội ứng, bản thân thì dắt theo đám tàn binh bại tướng đến cậy nhờ một đầu lĩnh trại cướp khác, muốn liên hợp với người ta càn quét trại của Nhan Trừng không còn manh giáp.

Tuyết Nương đương nhiên không muốn, nhưng đứa con gái tâm can bảo bối của nàng đang nằm trong tay người ta, không muốn làm vẫn phải làm.

Về sau mưu tính của nàng bị Lục Thiếu Vi vạch trần, trong tiệc mừng thọ của Trần Đại Lực, một nửa người trong phòng bị nàng đánh thuốc mê ngã xuống, nửa kia bị Lục Thiếu Vi hại trúng độc, vài người nghiêm trọng nhất còn chịu chung số phận với Trần Đại Lực, bỏ mình tại chỗ. Từ đó nàng nhìn Lục Thiếu Vi như nhìn Diêm La dưới địa ngục, không dám không nghe lời.

Nàng ra mặt ổn định kẻ thù, Nhan Trừng mang quân đi giết sạch sẽ, Lục Thiếu Vi tuân thủ lời hứa hẹn, sau khi quét sạch hang ổ trại phỉ thì trả lại đứa con gái nhỏ cho nàng. Hai mẹ con không có chỗ nào để đi, cuối cùng vẫn ở lại nơi này.

Lục Thiếu Vi là người vô cùng thông minh, ánh mắt hai bên chạm nhau một cái đã biết mình lộ tẩy. Gã cho rằng mình để lộ sơ hở gì nên rất khiếp sợ: “Làm sao ngươi biết được?”

Tuyết Nương che miệng cười rồi nhìn gã như nhìn cô con gái đang bi bô tập nói của mình: “Ôi chao, trong ổ này toàn một lũ đàn ông quê mùa hoặc miệng hôi sữa chưa trải sự đời, biết cái gì chứ.”

Không đợi Lục Thiếu Vi uy hiếp, nàng đã nhanh miệng nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói ra.”

Lục Thiếu Vi không sợ nàng tiết lộ, nàng nói nhưng cũng phải có người tin mới được. Thế nhưng trong lòng gã vẫn có chút thấp thỏm, nghĩ thầm nhất định không được để Nhan Trừng biết nên liên tục bắt Tuyết Nương bảo đảm. Tuyết Nương rất thoải mái, trực tiếp lấy con gái mình ra thề độc, lúc này mới khiến Lục Thiếu Vi yên tâm. Chờ đến khi bình tĩnh gã lại hừ một tiếng, thầm nghĩ có gì mà phải sợ, Nhan lão nhị được làm sơn đại vương không lo ăn lo mặc như hôm nay, công lao toàn nhờ một tay mình, sợ hắn làm quỷ gì.

Lúc này Lục Thiếu Vi đang ôm bụng lăn trên giường, Nhan Trừng tới gõ cửa làm gã không khỏi chột dạ.

“Ngủ rồi, đừng làm phiền.” Lục Thiếu Vi kêu to.

Giọng lớn như vậy thì ngủ chỗ nào, hơn nữa ngữ khí còn lộ ra chút yếu nhược, Nhan Trừng nghe qua liền biết gã không thoải mái. Hắn dạo qua dạo lại bên ngoài mấy nước rồi lên tiếng dỗ: “Ngươi không khỏe chỗ nào?”

Lục Thiếu Vi tức giận: “Chỗ nào cũng không khỏe!”

Nhan Trừng tưởng thật, sợ làm Lục Thiếu Vi giật mình nên lại nhẹ nhàng gõ gõ cửa lần nữa, kiên nhẫn dỗ: “Ngươi mở cửa cho ta vào nhìn xem? Đừng ở một mình kẻo hỏng người đấy.”

Lục Thiếu Vi bị hắn làm phiền muốn chết, đành phải cong gối bò dậy hé ra một khe cửa nhỏ, nói mấy lời ứng phó: “Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là được, ngươi bận làm gì thì cứ đi làm đi…”

Ngoài miệng nói không sao nhưng sắc mặt gã trắng bệch, đôi môi tái mét, Nhan Trừng liếc một cái đã hoảng sợ vội vàng đẩy cửa xông vào. Lục Thiếu Vi không cản nổi lảo đảo lùi ra sau mấy bước, suýt nữa còn vướng ngã, may mà được Nhan Trừng đỡ kịp. Hắn dìu người đến bên mép giường xong liền ngồi xổm xuống xem xét khuôn mặt trắng bệch của gã, nôn nóng hỏi: “Rốt cuộc bị làm sao vậy? Ta đi gọi đại phu nhé?”

Lục Thiếu Vi ấp úng, chỉ hận không thể bắt Nhan Trừng mau câm miệng cút đi. Chuyện này làm sao nói ra miệng được cơ chứ!

Lục Thiếu Vi sống chung với sư phụ và sư huynh từ nhỏ, ngày ấy còn không hiểu rõ vì sao chân trước sư phụ vừa nhặt mình về chân sau sư huynh đã muốn đuổi mình đi, vì sao sư phụ muốn dạy ngón nghề sư huynh lại không đồng ý. Rồi tại sao lúc Lục Thiếu Vi tuyên bố mình muốn làm anh hùng thời loạn chứ không muốn làm cá nằm trên thớt chờ chết, sư huynh lại cười nhạo.

Bởi vì Lục Thiếu Vi là nữ tử.

Sư phụ xoa đầu nàng, cười ha ha hỏi sư huynh: “Nữ tử và nam tử thì có chỗ nào không giống nhau?”

Sư huynh không phản bác nổi chỉ biết giận dỗi phất áo bỏ đi, từ đó về sau cũng không nói thêm gì nữa. Mỗi lần Lục Thiếu Vi biểu đạt kế hoạch chí lớn thiên hạ của mình, sư huynh đều nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quặc cứ như nàng là một đứa tâm thần rối loạn, nói mê sảng cả ngày. Mọi người luôn cho rằng nữ tử và dã tâm là hai khái niệm không sinh ra để đặt cạnh nhau, tựa như trên bầu trời không thể có hai mặt trời, nhưng Lục Thiếu Vi lại không tin.

Từ nhỏ nàng đã thấp bé nhẹ cân như que củi, mặc dù có sư phụ sư huynh nuôi thì những ngày kham khổ vẫn nhiều hơn sung sướng, ăn cỏ ăn trấu nhiều hơn ăn cá ăn thịt, nhưng khi đó chỉ cần không chết đói là tốt lắm rồi. Cũng chính vì không được chăm sóc đầy đủ mà về sau lớn lên kinh nguyệt của nàng luôn không đều, có khi nửa năm mới thấy một lần.

Chuyện này tính ra cũng không có gì là không tốt, nàng lang bạt kỳ hồ, kinh nguyệt vốn là một chuyện phiền toái. Thế nhưng không ngờ lần có kinh gần nhất này lại tra tấn người đến thế, giống như có ai cầm dùi đục thẳng vào bụng nàng, đau đến lăn lộn không yên.

Đang không biết phải bịa chuyện kiểu gì cho qua, Nhan Trừng lại hoảng hốt kêu lên: “Ngươi bị thương? Lại còn đổ máu nữa!”

Lục Thiếu Vi bị hắn kêu tối tăm mặt mũi, run rẩy quay đầu thấy trên đệm giường đúng là có một mảng máu đỏ sậm, có lẽ vừa mới dính ra.

Nhan Trừng hoảng loạn đứng lên muốn chạy đi kêu đại phu. Lục Thiếu Vi sợ hắn ồn ào làm tất cả mọi người biết chuyện, vội vàng túm chặt hắn: “Câm miệng!”

“Ta…”

Đau dài không bằng đau ngắn, Lục Thiếu Vi bèn nói thẳng: “Không phải bị thương! Ngươi chưa từng nghe nữ nhi có nguyệt sự sao? Có gì phải trầm trồ…”

Nhan Trừng lập tức ngẩn người đứng đơ một chỗ, miệng như vừa bị ai cấm ngôn, khép khép mở mở cả buổi mà nói không ra một câu hoàn chỉnh.

“Ngươi ngươi ngươi… Ta… Nữ… Nguyệt sự… Không phải…”

Lục Thiếu Vi tiếp tục oanh tạc như bắn pháo: “Làm gì? Nữ nhi có kinh nguyệt không phải chuyện đương nhiên sao? Giống nam tử các ngươi thành niên đi ngủ, tinh mãn phải thoát ra ngoài đấy thôi. Chẳng lẽ cái trại rách của ngươi cũng có quy củ, sợ ta hại đen đủi à?”

Nhan Trừng trợn to mắt, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ cũng không nói được gì.

Lục Thiếu Vi lại nói: “Đi ra ngoài.”

Toàn thân Nhan Trừng cứng như người gỗ, kẽo ca kẽo kẹt xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa rồi đứng ngẩn ngoài đó khoảng nửa khắc. Sau đó chân hắn mềm nhũn, tựa cửa ngồi phịch xuống đất nghĩ thầm, hóa ra ông đây không phải đoạn tụ!
Lời tác giả:

Viết vài chuyện thường nhật, chương sau tiếp tục chạy cốt truyện nha, ngày mai hoặc mốt sẽ update.

Bài trừ tư tưởng kỳ thị kinh nguyệt là trách nhiệm của tất cả mọi người.