Người Địch bị viện quân đánh đến trở tay không kịp.
Hộc Luật Hằng Già tọa trấn ở trung tâm, cưỡi lên một con ngựa cao lớn màu đỏ thẫm. Phụ vương tuổi tác cao, hai vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ đều bị gã trực tiếp hoặc gián tiếp hại chết. Ngụy Châu ở ngay trong tầm tay, hạ được Ngụy Châu thì tiếp theo chính là ngàn dặm Trung nguyên yên vui màu mỡ, chỉ nghĩ thôi mà trong lòng đủ kích động vạn phần. Cho nên lúc thuộc hạ tới báo có viện quân tấn công từ phía sau, Hằng Già đã tức giận đến mức vứt luôn roi ngựa.
Thuộc hạ chạy tới xin chỉ thị, trước mắt số lượng viện binh quá nhiều, quân thủ thành lại liều chết bảo vệ, bọn họ có nên rút lui trước hay không.
Đương nhiên Hộc Luật Hằng Già không muốn lui, thịt mỡ dâng tận miệng có ai lại nỡ nhả ra. Rõ ràng mới một canh giờ trước Ngụy Châu chỉ còn kéo được chút hơi tàn, gã hao tổn tâm cơ đi được đến bước này, làm sao chịu từ bỏ dễ dàng? Thế nhưng bọn họ đội mưa công thành đã nhiều ngày, binh sĩ mệt mỏi, hơn nữa còn rời xa cố thổ tác chiến tha hương, trong lòng ai nấy đều đã sớm oán than ngập trời dậy đất.
“Trước mắt lui quân ba mươi dặm.” Hộc Luật Hằng Già căm giận hạ lệnh.
Kỵ binh lui đi như thủy triều rút, mưa to vừa dừng, mặt đất lầy lội đầy bùn, người kiệt sức, ngựa hết hơi. Như Hằng Già dự đoán, quân Lương quả nhiên không truy kích, gã nhận định hiện tại quân số phe kia cũng không đủ, chờ bọ họ nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày lại tràn đến xáp lá cà, dù không thể đoạt được Ngụy Châu thì cũng có thể tiêu diệt nhuệ khí quân Đại Lương.
Đột nhiên chiến mã phát hiện ra chuyện dị thường.
Vài con ngựa trong quân tiên phong trung phong đồng loạt chần chừ không bước, mặc kỵ sĩ vung roi thế nào cũng không chịu đi. Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng gầm gào trầm thấp, nhất thời còn tưởng trời lại sắp đổ cơn mưa, mãi đến khi thấy mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội mới biết chuyện không tốt.
Quân Địch lúc này vừa hành quân đến bờ sông Vĩnh Định, Lục Thiếu Vi đưa người đi mở cửa đê, nước lũ tựa như một đạo kỳ binh trời giáng khác theo đường sông rít gào lao xuống. Chỉ trong khoảnh khắc, có đến một phần ba quân tiên phong người Địch hoàn toàn bị lũ cuốn trôi, người ngã ngựa đổ. Đối mặt với kẻ thù, đám kỵ binh kiêu dũng thiện chiến kia ít nhất còn có thể đánh một trận, nhưng đối mặt với hồng thủy thì đành bó tay chịu trói, chỉ có thể bôn đào tứ tán.
Hộc Luật Hằng Già được quân sĩ vây quanh chạy về chỗ địa thế cao.
Thành Ngụy Châu vốn nằm trên cao, hơn nữa trước trận chiến Tôn Diệp Đình đã cho người tu sửa đê điều chống lũ, dòng nước đến được nơi đó thì hòa hoãn đi một ít. Mặc dù vậy, nước sông vẩn đục đầy phù sa vẫn dâng cao lên đến đầu gối. Đại chiến vừa dứt, thi thể cả quân địch lẫn quân ta đều trôi lềnh phềnh, khắp nơi nhếch nhác hỗn loạn.
Tạ Yến Hồng không kịp làm gì khác mà chạy đi tìm Tôn Diệp Đình.
Y phải cho người tổ chức thu gom toàn bộ thi thể mang đi chôn hoặc thiêu càng sớm càng tốt, nếu không sẽ dễ dàng sinh ra dịch bệnh. Hơn nữa, dù hồng thủy có mạnh đến đâu cũng không thể dìm chết hết toàn bộ người Địch. Để phòng ngừa bọn họ ngóc đầu trở lại, không thể cứ ngồi yên chờ chết mà phải mau chóng rút củi dưới đáy nồi. Trong lòng y đã có tính toán, lúc này dự định đi tìm Tôn Diệp Đình thương lượng đối sách.
Tần Hàn Châu lĩnh quân xung phong phía trước đã sớm kiệt sức ngất xỉu, được đặt lên cáng đưa đi chữa trị. Nhan Trừng đi theo hắn mấy ngày bị chút thương tích ngoài da, cũng bị khiêng đi mất. Trường Ninh cực kỳ mệt mỏi, may mắn là không bị thương, thanh trường đao của hắn dính dớp vì máu nhưng không nỡ tẩy rửa bằng nước bùn, đành phải khoác tạm lên vai đi theo Tạ Yến Hồng.
Trường Ninh mệt đến mức mặt mày vô cảm, khóe mắt đuôi mày không gạt được hết lệ khí, thanh trường đao dính máu quá dọa người khiến quân sĩ qua đường ai nấy đều phải ngoái nhìn.
Tạ Yến Hồng sốt ruột không chịu nổi, tìm khắp nơi mà không thấy bèn vội vàng chạy vào thành.
Quân sĩ bị thương quá nhiều, nhà dân chứa không hết, may mắn là thời tiết hiện giờ không nóng không lạnh, tìm mấy chỗ cao lót cỏ khô vẫn có thể nằm xếp hàng được, y quan chạy qua chạy lại giữa bọn họ như mắc cửi. Tạ Yến Hồng bắt gặp một cô gái trẻ ăn mặc như thiếu phụ ở trong đó, vừa mừng vừa sợ vội kêu lên: “Biểu muội!”
Y và Vương Yên nhìn nhau, còn chưa kịp nói câu nào thì nghe thấy giọng Nhan Trừng la lớn: “Tiểu Hồng! Nơi này! Mau tới đây!”
Tạ Yến Hồng giật mình vội vàng chạy về phía tiếng kêu, trông thấy Nhan Trừng đang để thân trần, vết thương đã được băng bó ổn thỏa, một vị y quan ngồi xổm bên cạnh hắn, hai người đều đang cúi đầu nhìn người nằm trên lớp cỏ khô dày —— Tôn Diệp Đình.
“Này… Chuyện này là sao… ” Chân cẳng Tạ Yến Hồng mềm nhũn suýt nữa không đứng vững, phải để Trường Ninh đỡ một phen.
Y quan nói: “Thương thế của vị đại nhân này rất nặng, trong đó trí mạng nhất là vết đao trên bụng, gần như xuyên thẳng từ trước ra sau, sợ là…”
Tạ Yến Hồng chăm chú nhìn, Tôn Diệp Đình nằm trên đống cỏ khô, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải ngực còn hơn phập phồng thì quả thật không khác gì người đã chết. Áo giáp của hắn ta đã bị cởi bỏ, áo trong thấm đẫm máu mất đi màu sắc vốn có.
“Chờ Lục Thiếu Vi tới!” Tạ Yến Hồng đột nhiên đứng lên hô, “Hắn sẽ cứu được!”
Tần Hàn Châu bị thương như cái sàng mà Lục Thiếu Vi còn cứu được, Tôn Diệp Đình chắc chắn cũng có thể.
Dường như nghe được giọng Tạ Yến Hồng, mí mắt Tôn Diệp Đình khẽ run lên, cố sức muốn mở mắt ra. Tạ Yến Hồng vội cúi người quỳ rạp xuống ghé lại gần, gọi tên hắn ta: “Tiểu Tôn! Là ta… Ta… Chúng ta đều ở đây…”
Y không thể nói “Ta” là ai, cũng không thể nói tên Nhan Trừng, nơi này nhiều người mắt tạp, y đành phải hàm hồ nói gạt qua, nhưng sợ Tôn Diệp Đình không nhận ra nên sốt ruột đến mức hốc mắt đỏ bừng.
Đôi môi Tôn Diệp Đình mấp máy như muốn nói gì đó, Tạ Yến Hồng vội kề lỗ tai vào nghe. Y cảm giác được da môi rạn nứt của Tôn Diệp Đình chạm chạm vào tai mình truyền đến âm thanh nhỏ như muỗi kêu, hơi thở mong manh sắt đứt.
“Tiểu… Tiểu Hồng…” Tôn Diệp Đình cố sức nói, “Nhà các ngươi… Nhà các ngươi còn người…”
Hai mắt Tạ Yến Hồng trừng lớn suýt nữa kêu to thành tiếng. Y gần như không thở nổi, hốc mắt trào lệ nóng, yết hầu nghẹn cứng đau đớn như bị ai bóp chặt.
“Ta… Ta có để lại thư…. cho ngươi…”
Tạ Yến Hồng nói: “Được, ngươi để ở đâu, ta đi tìm.”
Tôn Diệp Đình mấp máy môi không biết đang nói gì, sắc mặt rất khổ sở. Tạ Yến Hồng ghé lại gần hơn liều mạng nghe mới nghe được mơ hồ mấy chữ rách nát —— “Xin lỗi”. Sau đó không thể nghe thêm được gì.
Tạ Yến Hồng muốn nói mình tha thứ, nhưng lời lên đến miệng chung quy vẫn không thể bật thốt ra ngoài.
Khoảng thời gian này y thật sự phải chịu quá nhiều cơ cực, muốn tha thứ cũng không biết nên tha thứ từ đâu, chính y càng không muốn làm loại chuyện lừa bịp bản thân lẫn người khác. Trong lòng y xoay chuyển liên hồi, mấy lần mở miệng ra lại khép vào, miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng chỉ nặng nề đáp một câu: “Ta biết rồi.”
Tôn Diệp Đình phảng phất như nghe hiểu, thở ra một hơi thật dài.
Tạ Yến Hồng sợ hắn ta tuyệt khí bỏ mình, vội tái mặt gọi y quan. Y quan xem xét kỹ lưỡng rồi nói: “Vị đại nhân này còn giữ được một hơi, nhưng thương tích quá nặng. Nếu có thể chịu đựng, đại nạn không chết tất sẽ khỏe mạnh hết nửa đời sau…”
Đây đều là lời khách sáo của y giả, Tạ Yến Hồng nghe qua liền hiểu ngay, là sống chết có số.
Thời điểm Lục Thiếu Vi từ đê Bạch Hạc chạy gấp trở về, toàn thân ướt dầm dề toàn bùn đất, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bị Tạ Yến Hồng kéo tới bên cạnh Tôn Diệp Đình. Lục Thiếu Vi thấy y sốt ruột cũng thử xem xét một chút, trước nay nàng luôn nói thẳng, bắt mạch rồi xem thương tích liền nói: “Không được đâu.”
Tạ Yến Hồng thở dài, trong lòng chua xót khôn kể.
Y nhìn Lục Thiếu Vi áo quần ướt đẫm, nói: “Ngươi thay quần áo nghỉ ngơi một chút đi, quân Địch không cam lòng, nhất định sẽ còn một hồi ác chiến nữa cho xem.”
Lục Thiếu Vi biết nghe lời phải liền đi thay một bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó dạo một vòng qua chỗ các thương binh đang dưỡng thương.
Nhan Trừng rất bắt mắt dễ nhận ra, giữa một rừng người bệnh chỉ có một mình hắn đeo mặt nạ, hai tay lót sau đầu nằm trên nệm cỏ khô, vắt chân ngẩn người xuất thần không biết suy nghĩ gì.
Lục Thiếu Vi làm bộ làm tịch dạo đến bên cạnh y quan hỏi thăm tình hình người bệnh. Y quan không biết tên nàng, chỉ thấy thái độ nàng thong dong nhàn nhã, thảo luận y lý cũng rõ ràng liền cho rằng nàng là vị quan viên nào đó, thành thật hỏi gì đáp nấy, bất tri bất giác còn bị nàng đảo khách thành chủ, cun cút đi theo sau nàng.
Hai người cùng đi đến bên cạnh Nhan Trừng, Lục Thiếu Vi làm như bây giờ mới phát hiện ra hắn, ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi ở chỗ này à! Bị thương có nặng không, để ta nhìn xem.”
Nhan Trừng đang xuất thần, nghe thấy giọng nàng lập tức giật mình ngồi dậy, phải tội chạm vào vết thương nên khuôn mặt dưới lớp mặt nạ nhăn nhúm thành một cục. Đột nhiên hắn nhận ra mình còn đang ở trần, tuy người bệnh ở đây phần lớn đều là áo quần không chỉnh, nhưng chỉ mình hắn là không được tự nhiên, bèn nhìn khắp nơi tìm quần áo đắp lên người.
Lục Thiếu Vi không biết hắn đang vội vàng làm gì, chỉ nhiệt tình muốn kiểm tra thương tích của hắn thật liền ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lên bảo vai.
Nhan Trừng sợ tới mức kêu lên, Lục Thiếu Vi cũng bị hắn dọa giật mình, vội hỏi: “Sao thế? Đau lắm à?”
“Không, không có…” Nhan Trừng nhanh nhẹn đáp.
Lục Thiếu Vi xấu hổ, cả giận nói: “Vậy ngươi cứ ngọ nguậy như sâu thế làm gì! Đừng nhúc nhích để ta xem xem nào.”
Nhan Trừng đành phải nằm thẳng tắp, thương tích của hắn chủ yếu nằm ở cánh tay, ngực và lưng, tuy nhiều nhưng không nặng. Lục Thiếu Vi xem xét hết một lượt, mặt Nhan Trừng thì đỏ đến phát tím, vốn bị mặt nạ che kín không ai phát hiện, ai ngờ vệt đỏ còn lan cả xuống cổ ngực làm Lục Thiếu Vi tưởng hắn phát sốt.
Vết đao chém trên bụng Nhan Trừng là nặng nhất, Lục Thiếu Vi cau mày, nhẹ nhàng xốc băng gạc lên muốn xem kỹ hơn, Nhan Trừng lại giật mình, đột nhiên nắm tay nàng nói ồm ồm: “Đừng, đừng nhìn…”
Lục Thiếu Vi khó hiểu: “Ta còn chưa xem gì, sao lại không cho nhìn?”
Nhan Trừng cứng họng không nói được nguyên nhân, Lục Thiếu Vi càng khó hiểu tợn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta như đang phân cao thấp, căng thẳng đến độ y quan ứa mồ hôi, không biết rốt cuộc bọn họ đang làm gì.
Lục Thiếu Vi nhìn hắn đỏ bừng từ cổ đến ngực, đột nhiên như được khai trí, sợi dây thần kinh thiếu hụt bao nhiêu năm nay không biết từ đâu mọc ra. Nàng rút tay về cười gượng mấy tiếng, ngượng ngùng nói: “Vậy ngươi dưỡng thương cho tốt đi.”
Nhan Trừng rũ mắt: “Biết rồi.”
Trận chiến này ở Ngụy Châu chết hơn vạn người, bị thương vô số. Thế nhưng chiến cơ tựa như nước sông cuồn cuộn chảy xiết, sẽ không vì bao nhiêu con người ngã xuống mà dừng lại. Tôn Diệp Đình trọng thương hôn mê, trong thành Ngụy Châu này người có tiếng nói nhất chính là Vương Am.
Lần gặp mặt ngồi đối diện Vương Am này khiến Tạ Yến Hồng cảm giác như mấy kiếp đã trôi qua.
Ngày xưa Tạ Yến Hồng từ kinh thành đào tẩu đến đây chật vật như chó nhà có tang, xem ngoại công Vương An là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, quay đi quay lại đã bị Vương Am bán đứng, Trường Ninh còn suýt nữa bỏ mạng. Hiện giờ gặp lại, đương nhiên Tạ Yến Hồng không thể cho ông ta sắc mặt tốt. Vương Am thì da mặt dày hơn tường thành, vẫn tỏ thái độ như chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Ông ta cẩn thận đánh giá Tạ Yến Hồng, bày ra vẻ mặt từ ái của một vị ngoại công, than thở một tiếng: “Con trưởng thành lên nhiều quá.”
Tạ Yến Hồng mỉa mai: “Nhờ phúc của ngài.”
Vương Am lại liếc nhìn Trường Ninh đứng ngay sau Tạ Yến Hồng. Hắn đang ngồi khoanh chân ngoài ngạch cửa, tay cầm một mảnh vải không biết lấy từ đâu mà cẩn thận chà lau thanh trường đao, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu liếc một cái làm Vương Am lạnh cả sống lưng, tùy tùng của ông ta cũng bị ngăn bên ngoài không ai được vào.
Vương Am lại nhìn sang Lục Thiếu Vi thanh tú trắng trẻo, hỏi: “Còn vị này là?”
Lục Thiếu Vi đã thay về bộ đạo bào tiên phong đạo cốt của nàng, eo dắt chuông Tam Thanh, đầu buộc ngọc quan. Ngôi thành Ngụy Châu đổ nát chìm trong núi thây biển máu càng tôn lên vẻ thần bí, khiến nàng không giống một phàm nhân.
Nàng vờ vịt lay ống tay áo, cười nói: “Bần đạo Lục Thiếu Vi.”Lời tác giả: