Con người luôn luôn muốn truy tìm nguồn cội của mình, tựa như hải đông thanh luôn muốn bay về đỉnh núi mà mình sinh ra, hoa diên vĩ héo tàn lại quay về thổ nhưỡng.
Trong mấy năm phiêu bạt bên ngoài với ngoại công, phần lớn thời gian Trường Ninh đều sống trong mờ mịt, không nhớ rõ quá khứ, cũng không mong ngóng gì tương lai. Sau khi gặp gỡ Tạ Yến Hồng rồi mải miết đi trên con đường này, hắn như được gió xuân thổi qua dần dần thức tỉnh, hiện giờ, hắn lại di chuyển từng chút một trên chính con đường mà trước kia mình từng dùng để đào tẩu.
Thủy đạo trong kinh thành đã có lịch sử ngàn năm, qua bao đời tu sửa trở nên rắc rối phức tạp như mê cung. Tổ tiên triều Lý định đô tại đây, kiến tạo cung thành, trong lúc kết nối sông Kim Thủy với đường nước ngầm đại nội còn cố ý xây thêm một con đường bí mật, chính là lường trước một ngày hoàng đô sụp đổ, có thể để lại cho huyết mạch hậu đại một con đường sống. Phụ thân Trường Ninh thiêu cung tự vẫn, chỉ có mình Trường Ninh được ngoại công Độc Cô Tín ôm dọc theo mật đạo trốn ra ngoài.
Trường Ninh nín thở một lúc lâu, đến khi sắp sửa dùng hết dưỡng khí mới vất vả sờ đến cửa vào mật đạo. Hắn từ từ sờ soạng trong bóng tối, nhanh chóng kết luận rằng mật đạo này đã hoang phế từ lâu. Tống thị mới bước lên vương vị được hai đời, có lẽ chưa đủ thời gian phát hiện hết bí mật của tiền triều.
Trong lòng hắn kiên định thêm một chút, thuận lợi tiến vào mật đạo rồi nhanh chóng ra khỏi mặt nước, chạm vào mặt tường khô ráo.
Giữa bóng đêm duỗi tay không thấy được năm ngón, Trường Ninh sờ mó khắp nơi, khoảng một khắc sau mới mò được cây đuốc và đá đánh lửa. Cọ nhẹ đá lửa một cái, tia lửa lập tức bắn ra thắp sáng đuốc, chiếu cả thân hình Trường Ninh lên vách tường mật đạo. Trên đầu đuốc tẩm đầy dầu thông, dù đã bỏ quên mấy chục năm vẫn sử dụng được như thường. Bên trong đường hầm thiết kế nhiều lỗ thông hơi, đốt đuốc lên rồi vẫn sẽ không khiến người di chuyển trong mật đạo thiếu dưỡng khí mà chết.
Trường Ninh nhìn quanh bốn phía, cảm thấy con đường này nhỏ hẹp hơn trong trí nhớ rất nhiều, sau một lúc lâu hắn mới nhớ ra rằng do bản thân mình đã lớn lên.
Theo mật đạo tiến về phía trước, hắn nhanh chóng tìm thấy thứ mà mình muốn tìm đang lẳng lặng nằm trong một góc ở gần lối ra.
Cận hương tình khiếp, dù thời gian có cấp bách thì hắn vẫn đứng yên một hồi lâu. Đầu tiên hắn ngồi xổm xuống, nương ánh lửa sờ soạng lên vách tường và mặt đất —— Nơi nào cũng có dấu vết cháy đen vì bị lửa liếm, đồng thời hắn cũng cảm giác vết sẹo bỏng trên lưng thình lình nhói đau.
Trường Ninh vươn tay chạm vào chiếc hộp vuông phủ đầy bụi bặm.
Đó là một chiếc hộp gấm trang trí hoa lệ, vải bọc bên ngoài đã bị bung ra, cả hộp lẫn vải đều xám xịt, hoàn toàn không phù hợp với giá trị của món đồ đựng bên trong. Trường Ninh nhấc hộp gấm lên mở nắp, ngọc tỷ truyền quốc cứ thế rơi phịch xuống đất.
Ngọc tỷ kia màu sắc ôn nhuận, chu vi khoảng bốn tấc, bên trên khắc rồng phượng tinh xảo, mặt dưới có tám chữ to “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương”.
Trường Ninh vô cảm nhặt nó lên, thậm chí còn lười phủi bụi. Tỷ ấn nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, không tiện nhét vào ngực áo, cũng sợ giữa đường rơi mất nên hắn dứt khoát xé một mảnh vạt áo làm dây buộc, luồn qua cái lỗ móng rồng trên ấn rồi buộc chặt vào chuôi đao cõng sau lưng.
Lúc này, hắn phát hiện ra bên trong hộp gấm còn có một vật dính đầy bụi bặm khác.
Hắn cúi người nhặt lên, đó là một mảnh giấy hoa gần như không nhìn ra màu sắc nữa. Cẩn thận lấy ngón tay phủi đi bụi đất dính trên mặt giấy, nét mực loang lổ dần dần hiện ra, là hai chữ viết bằng nét bút thanh tú —— “Trường Ninh”.
“Lý Lân” là tên thật của hắn, bởi vì lúc hắn sinh ra cả phòng tỏa mùi thơm lạ lùng, trên dưới quốc triều ngợi khen hắn có mệnh cách kỳ lân quý không thể tả. “Trường Ninh” là nhũ danh mà mẫu thân đặt cho hắn, hy vọng cả một đời hắn được bình yên thanh thản.
Trường Ninh không dám sờ vào tờ giấy hoa nữa, sợ mình phá hỏng luôn nét mực không còn lại mấy kia. Hắn cẩn thận nhét tờ giấy vào trong ngực áo, chuẩn bị rời đi. Đúng vào lúc này, bên kia bức tường hình như có tiếng vang.
Hôm nay vốn là ngày cuối thu mát mẻ, nhưng căn phòng cung điện cách Trường Ninh một bức tường lại có chút tối tăm.
Đây vốn là cung thất mà mạt đế triều Lý từng đốt cháy. Tuy rằng sau khi triều đại thay đổi, người ta đã sửa chữa hết lại, nhưng mọi người luôn cảm thấy nơi này không may mắn nên không hay lui tới. Lại có người nói đêm đến có thể nghe thấy tiếng khóc ai oán trong cung vọng ra, dọa cho cung nhân ngày một xa lánh.
Sau khi tiên đế băng thệ, tân đế đăng cơ, lời đồn đãi tân đế thượng vị bất chính luôn không thể ngăn chặn triệt để. Vì thế Tống Tri Vọng lên ngôi không lâu thì bắt đầu cho sửa chữa mấy cung thất cũ kỹ cho rực rỡ tráng lệ hẳn lên. Để khoe khoang thân phận chân long thiên tử, hắn cố ý chọn nơi này làm nơi ở của mình chứ không dùng Phú Ninh Điện mà tiên đế từng ở.
Giờ phút này, hắn đang ngồi trên ghế cao, xung quanh không đốt đèn. Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối không ai thấy rõ, bên dưới là mấy vị đại thần quỳ gối nơm nớp lo sợ.
“Tình hình chiến đấu thế nào?” Tống Tri Vọng lạnh lùng hỏi.
Đại thần lúng túng nhìn nhau không ai dám mở miệng. Qua một lúc lâu, vị râu tóc bạc nhất mới run rẩy tâu lên: “Ban đầu phản quân không địch lại, sau đó… không biết vì sao lại nổi lên một trận gió yêu ma, phản quân dùng hỏa công, quân ta… quân ta liên tiếp bại lui…”
“Bây giờ thì sao?”
“Lửa, lửa đã tắt rồi, nhưng mà…”
Tống Tri Vọng cầm chung trà trong tầm tay ném xuống đất, ngay trước mặt các đại thần, mảnh nhỏ văng tung tóe mà không ai dám tiến vào thu dọn.
Không còn ai dám ấp úng nữa, mọi người dứt khoát nói hết ngọn ngành.
“Sau khi lửa tắt, uy thế quân ta không còn như trước. Phản quân, phản quân thừa thắng xông lên, quân ta rút khỏi Tùng Nguyên, bây giờ chiến sự đã tạm dừng…”
Lời còn chưa hết, ngoài cửa lại có người vội vàng cầu kiến. Người này chưa kịp cởi giáp trụ, có vẻ là từ trận chiến trở về, sắc mặt kinh hoàng quỳ xuống bẩm tấu: “Tế Vương… Không… Nghịch vương cho người ra trước trận hô lớn, nói là… trong tay hắn có chiếu thư truyền ngôi đóng bằng ngọc tỷ truyền quốc…”
Tống Tri Vọng ngồi không yên nữa, đứng dậy vỗ bàn chất vấn: “Sao có thể!”
Cùng lúc đó, Tạ Yến Hồng đứng trên đài quan sát, kinh ngạc hỏi Thanh Hà quận chúa Tống Lâm Lang: “Ngọc tỷ truyền quốc đâu ra? Ngọc tỷ đã bị đốt trụi cùng với mạt đế triều Lý trong cung thất rồi mà.”
Tống Lâm Lang không trả lời.
Sáu đôi mắt trên đài đều dính chặt vào cánh đồng Tùng Nguyên bên dưới. Lúc này Mạnh Tễ từ chiến trường phong trần mệt mỏi chạy tới, trên mặt xuất hiện vết thương mới.
“Hai quân tạm thời ngừng chiến.” Hắn nói.
Lục Thiếu Vi lên tiếng cáo lui rồi xoay người đi mất, Tống Lâm Lang cũng nói với Tạ Yến Hồng: “Nhị công tử cứ về nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì ta sẽ cho người đi báo.”
Tạ Yến Hồng cũng chỉ có thể đi về.
Vị Thanh Hà quận chúa này thật sự là thâm tàng bất lộ, trước khi đi Tạ Yến Hồng quay đầu liếc một cái, thấy Mạnh Tễ cung kính quỳ một gối xuống đất, Tống Lâm Lang đứng trước mặt hắn, tư thế như đang quan sát kỹ vết thương.
Lục Thiếu Vi kéo áo y: “Đi thôi.”
Tạ Yến Hồng hỏi: “Sao ngươi lại làm việc cho nàng rồi?”
“Có gì mà không được?”
Tạ Yến Hồng bị nàng hỏi ngược không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói Tống Lâm Lang chỉ là hạng nữ lưu thì không chuẩn xác, nữ lưu cũng sinh ra bậc anh hùng, ví dụ như mẫu thân hắn, ngày xưa thân thể bà mà không quá suy yếu thì đã trở thành nữ tướng oai phong ra trận giết địch rồi.
Lục Thiếu Vi thấy y im lặng cũng chỉ cười, xua xua tay đi mất.
Đêm trước có giấc mơ hoang đường như thật như giả làm đêm nay Tạ Yến Hồng ngủ không quá yên, cứ chập chờn nửa mê nửa tỉnh.
Đêm xuống khắp nơi tĩnh lặng, Tạ Yến Hồng đang ngủ thì cảm giác bên cạnh mình có người. Y lập tức mở mắt bừng tỉnh, ngồi phắt dậy bắt lấy người bên giường, lần này thật sự là Trường Ninh. Hai tay Tạ Yến Hồng không rảnh, liền nhanh trí nhấc chân đạp hắn một cái.
Trường Ninh không phòng vệ, cũng không muốn phòng nên bị đạp kêu lên một tiếng.
“Đau không?” Tạ Yến Hồng hỏi.
Trường Ninh nghiến răng thốt ra một chữ “Đau”, Tạ Yến Hồng vỗ vỗ ngực: “Vậy không phải mơ rồi.”
“…”
Tạ Yến Hồng còn chưa kịp hỏi rốt cuộc Trường Ninh đã đi đâu thì ánh mắt lập tức bị thứ buộc sau chuôi đao của hắn hấp dẫn —— Dẫu trong quân trướng chỉ thắp một ngọn đèn dầu tối tăm, cũng nhìn ra được thứ kia phát ra ánh sáng rực rỡ, khí độ bất phàm.
“Đó là gì thế?”
Trường Ninh xoa xoa phần bụng bị đạp trúng, đáp: “Ngọc tỷ truyền quốc.”
“Cái gì?!”
Tạ Yến Hồng ngẩn cả người, Trường Ninh tháo tỷ ấn xuống nhét vào tay cho y xem. Tạ Yến Hồng vội vàng bò xuống giường, hai tay run rẩy ôm lấy ấn tỷ tượng trưng cho chân mệnh thiên tử dí trước ánh đèn xem xét, đầu tiên là xem hình chạm khắc rồng phượng, sau là xem tám chữ chạm nổi, xem tới xem lui vẫn không tin tưởng mà trợn mắt há mồm.
“Đây là đồ thật à?”
“Cam đoan không giả.”
Tạ Yến Hồng nhìn kỹ thấy bên góc ấn bị sứt một miếng, kích động reo lên: “Ở đây có một vết sứt đúng như trong sách viết, là bị thợ ngọc đập vỡ!”
Sách sử viết ngọc tỷ truyền quốc được chạm khắc từ ngọc thạch quý. Một ngày nọ thợ ngọc hiến lên hoàng đế đương triều một tảng ngọc bị lớp đá phong hóa bọc bên ngoài, hoàng đế tưởng thợ ngọc trêu đùa mình nên trả lại, còn hạ chỉ giáng tội. Thợ ngọc vừa buồn vừa tức giận, ném mạnh cục đá xuống đất, lớp đá bên ngoài bị vỡ lộ ra chất ngọc đẹp đẽ bên trong, nhưng chính vì thế mà tảng ngọc cũng bị sứt một miếng.
Hoàng đế liền thu hồi lệnh phạt, lệnh cho thợ ngọc dùng tảng ngọc này chạm chắc thành tỷ ấn.
Xem người cũng như xem ngọc, đừng chỉ chú ý vẻ bề ngoài, lương tài mỹ chất bên trong phải dùng con mắt sáng suốt mới nhìn thấu. Hoàng đế lệnh cho thợ ngọc giữ lại vết sứt này trong lúc điêu khắc để tự xét lại mình, cũng làm bài học cho hậu thế.
Đất nước mà vị hoàng đế đó cai trị đã bị hủy diệt từ trăm năm trước, nhưng ngọc tỷ tượng trưng cho thiên mệnh thì vẫn tồn tại đến ngày nay. Từ ngày tiên đế lật đổ triều Lý, không có một khắc nào là ông ta ngừng tìm kiếm ngọc tỷ truyền quốc.
Trường Ninh nói: “Không phải, trên đường xách tới đây ta bất cẩn làm vỡ đấy.”