Thời gian trôi trong tiểu viện này nhẹ nhàng tựa như một dòng nước hiền hòa. Lâu lắm rồi Tạ Yến Hồng mới trải qua những ngày tháng nhàn nhã như thế, chuyện khiến y nhọc lòng nhất gần đây cũng chỉ là làm cách nào buộc một cái xích đu trong sân.
Trường Ninh cúi người ngồi xổm trên cành cây lê, thân hình hắn to lớn như vậy, mỗi lần leo lên cây lại uyển chuyện nhẹ nhàng như một con chim nhỏ.
Tạ Yến Hồng ngồi dưới hiên nhà trốn tránh cái nóng cuối ngày, vừa phe phẩy quạt hương bồ vừa chỉ huy: “Qua trái… qua! Lùi lại một tí… Úi, lại qua đi!”
Ban đầu Trường Ninh còn ngoan ngoãn nghe lời làm theo, sau nghe ra được Tạ Yến Hồng đang cố ý quấy rối bèn tùy tay bẻ một nhánh cây nhẹ nhàng búng một cái. Nhánh cây nhỏ chuẩn xác bắn vào trán Tạ Yến Hồng làm y xuýt xoa một tiếng. Không chờ Tạ Yến Hồng kịp phản ứng, Trường Ninh nhoay nhoáy buộc xích đu rồi nhẹ nhàng nắm cành cây nhảy xuống.
Tạ Yến Hồng hãy còn đang ngồi xổm dưới đất ôm trán, Trường Ninh sợ y bị đau thật liền ngồi xổm xuống gỡ tay y, nói: “Để ta nhìn xem.” Thừa dịp hắn không đề phòng, Tạ Yến Hồng tông thẳng trán mình vào đầu hắn, Trường Ninh bất ngờ ngã ngồi xuống đất, trán cả hai cùng đỏ bừng.
Trường Ninh duỗi tay túm Tạ Yến Hồng cùng ngã theo, sau đó bọn họ lăn lộn đấm đá như hai thằng nhóc choai choai.
“Khụ khụ ——”
Hai người vội vàng đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên quần áo. Chương Ngọc Anh khoác áo dày đứng cạnh cửa nhìn, đã nhiều ngày trôi qua mới thấy nàng ra khỏi phòng, thân hình nàng lại gầy thêm, quần áo rộng thùng thình, làn da tái nhợt như tờ giấy.
Tạ Yến Hồng nói: “Tẩu tẩu, ta buộc xong xích đu rồi, chờ đến cuối thu mát mẻ là có thể chơi đánh đu.”
Chương Ngọc Anh tươi cười gật đầu, nhưng nụ cười của nàng mông lung như cách một tầng sương mỏng. Nàng nhìn xích đu đung đưa trong gió: “Thật tốt quá.”
Tất cả mọi người đều biết, với bệnh tình như vậy, nàng hoàn toàn không có khả năng tự ngồi lên xích đu chơi.
Viện nhỏ đóng cửa biến thành một mảnh trời đất riêng biệt, vị khách duy nhất đến thăm chỉ có Lục Thiếu Vi, mỗi lần đến đều đưa theo ngự y và một ít tin tức bên ngoài. Trong lúc chờ ngự y bắt mạch cho Chương Ngọc Anh, Tạ Yến Hồng sẽ nói chuyện một lát với Lục Thiếu Vi, hai người cùng ngồi trên bậc thềm đá trong tiểu viện nói với nhau dăm ba câu nhợt nhạt.
Phần lớn thời gian, Lục Thiếu Vi chỉ ngẩn người không nói lời nào.
Tạ Yến Hồng nói: “Nếu ngươi bận quá thì cứ nói một tiếng, ta sẽ thuê xe kiệu đi đón lão đại phu, đỡ cho ngươi phải vất vả đi qua đi lại.”
Lục Thiếu Vi lắc đầu: “Ta cũng chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí chút thôi.”
Nàng lớn lên ở miền sơn dã, tuy phải lang bạt kỳ hồ, nếm hết đau khổ nhưng chung quy vẫn là người hưởng mọi tự do, chém giết đấu đá trong cung cấm cũng không nhẹ nhàng như nàng tưởng tượng, đôi khi ý chí chiến đấu của nàng rất sục sôi, đôi khi lại thấy phiền chán đến cực điểm.
“Đúng rồi,” Lục Thiếu Vi nói, “Mùng mười tháng sau là ngày lành đấy.”
Nàng nói rất mờ mịt nhưng Tạ Yến Hồng nghe liền hiểu ngay, đây là ngày lành mà Tế Vương tự chọn cho chính mình đăng cơ.
“Nôn nóng thế.” Tạ Yến Hồng cảm thán.
“Nước không thể một ngày không vua,” Lục Thiếu Vi bật cười mang theo chút trào phúng, “Cứ chờ mãi, sợ là vị kia không còn mệnh làm hoàng đế nữa đâu.”
Dưới sự “chăm sóc tận tình” của con gái, sức khỏe Tế Vương yếu xuống bằng tốc độ mắt thường trông thấy được. Thế mà chính hắn vẫn cảm thấy tinh thần mình cực sáng láng, còn có thể ngồi trên ngai vàng thêm tận mười năm. Mỗi ngày Lục Thiếu Vi và Tống Lâm Lang phải cùng nhau điều chỉnh dược lượng để hắn đừng chết quá nhanh, sợ người đi nhanh quá, ngôi vị hoàng đế bỏ không lại chọc người ngoài mơ ước.
Ngày diễn ra đại điển đăng cơ, chuông trống tề minh vang vọng khắp bầu trời kinh sư, một đoạn lịch sử hỗn loạn đầy rung chuyển cuối cùng cũng hạ màn.
Thời điểm bông tuyết đầu mùa đông rơi xuống, bệnh tình Chương Ngọc Anh trở nặng.
Tạ Yến Hồng suốt ngày ngồi bên giường chăm nom, trong cơn hôn mê nàng không ngừng gọi tên cha mẹ và người chồng đã mất. Ngày ấy, sau khi cứu nàng ra khỏi ngục, Chương gia vì tránh họa nên cũng rời khỏi kinh thành. Sức khỏe nàng không đủ cùng người nhà lặn lội đường xa, Chương phu nhân để nàng ở lại kinh thành dưỡng bệnh dưỡng thai, ngày sau gặp lại. Về sau Chương phu nhân cũng từng vào kinh thăm nàng một lần, cả hai bên đều biết rõ, lần này mẹ con từ biệt hẳn sẽ là thiên nhân vĩnh cách.
Tạ Yến Hồng ngồi bên bàn giúp Chương Ngọc Anh sửa sang bức thư gửi cho nhà mẹ đẻ.
Ngẩng đầu lên, Chương Ngọc Anh đã tỉnh lại, hỏi y: “Tiểu Hồng, tuyết rơi rồi sao?”
Tiểu nha đầu đỡ nàng ngồi dậy, khoác cho nàng tấm chăn thật dày. Tạ Yến Hồng đẩy cửa ra một cái khe nhỏ để nàng ngắm những bông tuyết phiêu phiêu giữa màn đêm. Nàng bật cười: “Ca ca của đệ không thích nhất là những ngày trời đổ tuyết. Trời sinh chàng đã sợ lạnh, ngày tuyết nghiên mực bị đông cứng, quá phiền phức, phải làm ấm mới dùng được…”
Nàng thều thào kể đứt quãng những chuyện ngày xưa, tinh thần tốt hơn mọi khi rất nhiều.
“Không còn sớm nữa, đệ mau đi ngủ đi.” Chương Ngọc Anh nói, “Đừng đóng cửa sổ, ta muốn nghe tiếng tuyết rơi một lát.”
Tiểu nha đầu khuyên: “Phu nhân cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Tạ Yến Hồng nói: “Không sao, ngươi cứ đốt chậu than cháy to thêm đi.”
Chương Ngọc Anh vươn tay về phía y, Tạ Yến Hồng ngồi xuống bệ để chân trước cửa sổ, nàng nâng mặt y lên bằng đôi tay lạnh ngắt, nói: “Chớp mắt mà đệ đã lớn đến thế này rồi, lúc ta vừa đến Tạ gia, đệ vẫn chỉ là một thiếu niên…”
Tạ Yến Hồng không biết nên tiếp lời thế nào, Chương Ngọc Anh lại nói: “Đi ngủ đi, ban đêm trời lạnh, nhớ đắp chăn dày vào.”
Dứt lời, nàng liền buông tay ra, Tạ Yến Hồng cũng đi ra ngoài, ra đến cạnh cửa y quay đầu liếc nhìn một cái, Chương Ngọc Anh ngồi dựa vào đầu giường vẫy vẫy tay, ra hiệu y mau đi ngủ.
Trường Ninh đang ngồi dưới hàng hiên chờ y, vừa chờ vừa đưa tay ra hứng vài bông tuyết. Hắn tập võ nhiều năm nên không sợ lạnh, bông tuyết chạm vào tay hắn lập tức hòa tan. Tạ Yến Hồng đi qua nhẹ nhàng giúp hắn phủi tuyết bám trên đầu tóc, Trường Ninh hỏi: “Thế nào rồi?”
Tạ Yến Hồng ngồi xuống bên cạnh, Trường Ninh duỗi tay ra trùm y vào trong ngực. Toàn thân Tạ Yến Hồng ấm áp, hai người cứ thế ngồi tựa vào nhau một trước một sau, lẳng lặng ngắm nhìn bông tuyết từ trên trời rơi xuống, không ai nói mình muốn đi ngủ.
Chậu than trong phòng cháy rất to.
Tiểu nha đầu khoác áo choàng dày ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, đầu liên tục lắc lư nhưng không dám thật sự ngủ. Mấy lần Chương Ngọc Anh kêu nàng ra ghế quý phi chợp mắt một lát nhưng nàng không chịu, cứ mãi ngồi yên một chỗ, mí mắt trên dưới gần như chỉ hé ra một cái khe nhỏ. Chương Ngọc Anh tựa nghiêng trên gối dựa nhìn từng bông tuyết bên ngoài cửa sổ rơi xuống, ban đầu còn có thể đếm được rõ ràng, sau đó bất giác mơ màng ngủ mất.
Trong mộng hình như là một ngày xuân năm nào đó, gió ấm thổi qua làm du khách say lòng.
Bên tai là tiếng người ồn ào, trước mắt lại chỉ có khung cảnh mơ hồ. Đầu ngón tay nàng chạm vào ngọn liễu non tơ, sợi tóc bị gió xuân khẽ lay động. Kim Minh Trì sóng nước lóng lánh, nàng bị cánh bướm bay qua mê hoặc, bước lên một bước suýt nữa thì bị nước hồ làm ướt giày thêu. Giữa cơn hoảng hốt, cơn gió đột nhiên hất tung chiếc mũ trùm lụa mà nàng đội trên đầu lên.
Tầm mắt lập tức rõ ràng —— Bên bờ hồ cách đó không xa là Tạ Nguyệt Lộ mặc áo choàng màu xanh lá trúc. Sau khi bốn mắt chạm nhau, hắn cảm thấy như vậy là không lịch sự liền vội vàng dời ánh mắt đi. Nhưng đã muộn rồi, vệt đỏ lập tức lan từ vành tai thẳng tắp xuống tận cổ.
Chương Ngọc Anh khẽ mỉm cười, vươn tay bẻ một cành liễu non đầu xuân tháng ba, ném về phía hắn.
Gặp quân lần đầu mà như gặp lại cố nhân.
Nàng hoàn toàn không sợ cơn gió đông lạnh lẽo nữa, nặng nề ngủ lại ở ngày xuân vô tận.
Tạ Yến Hồng an táng Chương Ngọc Anh bên cạnh mộ chôn di vật của Tạ Nguyệt Lộ, ở một nơi hẻo lánh gần trai cung Thanh Thành.
Cách đó không xa là mộ của hai vị lão nhân Tạ gia, là lúc ấy Tôn Diệp Đình lén lút hỗ trợ lo hậu sự. Đáng tiếc Tạ Nguyệt Lộ chết vào ngày cung biến, lúc ấy quá hỗn loạn, chỉ lập được mộ chôn di vật.
Mùa đông khắc nghiệt, khắp nơi là khung cảnh ngân trang tố khỏa.
Tạ Yến Hồng lau chùi bia mộ, bàn tay đông cứng đỏ bừng, tay áo vén cao, khẽ thở dài: “Chờ đến ngày xuân tuyết tan, từ nơi này nhìn ra nhất định là khung cảnh rất đẹp.”
Đứa bé được bọc trong lớp tã lót dày cộm, đang ngủ say sưa. Trường Ninh buộc dây quanh tã lót địu bé con trước ngực mình, sau lưng vẫn là thanh trường đao nặng nề, một đứa trẻ nho nhỏ còn không nặng bằng một phần mười thanh đao. Chương Ngọc Anh đặt tên cho bé con là “Chúc Ngọc”, cũng là một cái tên khác của loài cò trắng. Vú nuôi chăm sóc cô bé rất cẩn thận, tuổi còn nhỏ nhưng thân thể đã khỏe mạnh chắc nịch.
Mùa đông năm nay lạnh bất thường.
Tế Vương đăng cơ làm hoàng đế, vừa vào đông đã bệnh không dậy nổi, năm ngày thì hết bốn không lâm triều. Ngoài mặt mọi chuyện tưởng chừng vẫn vận hành như thường, nhưng Tạ Yến Hồng biết sóng ngầm bên dưới đã vần vũ dữ dội lắm rồi.
Số lần Lục Thiếu Vi tới thăm càng ngày càng ít, lần nào cũng vội vội vàng vàng.
Ngoại trừ nàng thật ra còn có vài người khác, thế nhưng dù bọn họ báo tên tuổi nhà ai, nói ngọt nhạt khéo thế nào, Tạ Yến Hồng đều không mở cửa tiếp đón, suốt ngày ở trong viện không ra. Hoàng đế bệnh nặng, người con trai duy nhất lại ngu đần, nhiều người nhìn ngang liếc dọc, lại bắt đầu hoài tâm tư bất chính.
Tạ Yến Hồng tự giễu: “Cái bếp lạnh như ta mà cũng có người chịu đốt sao.”
Lục Thiếu Vi nắm chặt mũ trùm đầu áo khoác, trước khi đi để lại một câu: “Các ngươi nên đi đi thôi, đầu xuân lập tức khởi hành.”
Tạ Yến Hồng nghe hiểu ngụ ý của nàng, bèn từ từ chuẩn bị hành trang. Những ai tình nguyện ở lại giữ nhà thì ở, ai muốn đi cứ tùy tiện đi, Tạ Yến Hồng cho đủ ngân lượng không thiếu một đồng. Mọi sự đã chuẩn bị xong, chuyện lo lắng duy nhất là bé con còn quá nhỏ. Vú nuôi không thể đi theo họ xuất quan, mà việc chăm sóc cho một đứa trẻ cũng không dễ dàng như tưởng tượng. Tạ Yến Hồng chạy trước chạy sau đến sứt đầu mẻ trán, Trường Ninh ngược lại tay chân nhẹ nhàng, thuận buồm xuôi gió.
“Con bé cũng giống như mấy con thú non thôi.” Trường Ninh nói.
Ngày lập xuân, bọn họ khởi hành.
Trước khi rời thành, hai người dừng chân ở một quán trà nhỏ gần cổng thành uống chén nước. Quán trà thanh u nhã tĩnh, nước trà cũng tinh khiết, hương thơm ngào ngạt nên khách ghé rất nhiều. Tạ Yến Hồng vừa bước vào quán trà liền được tiểu nhị khách khí dẫn đường vào trong hậu đường. Xốc rèm cửa lên, bên kia bức rèm là một người phụ nữ đang quỳ gối.
Tạ Yến Hồng vội nâng nàng dậy, cười nói: “Ngọc Chi tỷ tỷ cần gì phải dùng đại lễ.”
Ngày ấy Tôn Diệp Đình cho Ngọc Chi mười lá vàng để nàng giao lại cho Tạ Yến Hồng làm phí đi đường, Ngọc Chi ăn bớt tám lá. Dựa vào số tiền này mà nàng chuộc được thân hoàn lương, không gả chồng mà chuẩn bị trên dưới tự lập môn hộ, kinh doanh quán trà này.
Ngọc Chi cho rằng lần này Tạ Yến Hồng tới để trả thù, nhíu mày cười khổ: “Ta làm sao dám nhận một tiếng ‘tỷ tỷ’ của nhị gia.”
Liếc thấy bên trong hậu đường có lập một bàn thờ nho nhỏ, bên trên đặt hai bài vị Tôn thị và Tạ thị, Tạ Yến Hồng mỉm cười nhìn nàng: “Hôm nay Ngọc Chi tỷ tỷ miễn phí cho ta hai chén trà là xem như xóa bỏ hết nợ cũ.”
Nàng tưởng rằng trên dưới Tạ gia, tính cả Tạ Yến Hồng đều chết hết nên lập bài vị thờ cúng, sau khi Tôn Diệp Đình chết, nàng lại lập thêm một cái nữa, ngày đêm dâng hương như một cách trả nợ ân tình, đồng thời giảm đi chút ít áy náy lẩn quẩn trong lòng.
“Ta và Ngọc Chi tỷ tỷ là chỗ người quen cũ, lần này từ biệt không biết bao giờ gặp lại, chúc tỷ tỷ buôn may bán đắt.”
Ngọc Chi lại bái y thêm một cái, lần này thật tình hơn rất nhiều.
Uống xong chén trà xanh, Tạ Yến Hồng và Trường Ninh mang theo bé con rời khỏi kinh thành. Trên đường Tạ Yến Hồng quay đầu nhìn mấy lần, mãi đến khi không nhìn được gì nữa mới thôi. Bé con còn nhỏ nên bọn họ đi rất chậm, lại thuê một chiếc xe ngựa xem như vừa đi vừa ngắm cảnh. Trên đường đi tiễn xuân nghênh hạ, đoàn người đến được cửa Tham Hợp Quan thì trời đã bắt đầu vào thu.
Tạ Yến Hồng mặc áo vải, đánh xe ngựa.
Trường Ninh cưỡi ngựa, một tay ôm bé con, con ngựa phi nước kiệu nên bé con hoàn toàn không sợ, hai tay lung tung múa máy, tiếng cười giòn như chuông bạc vang vọng khắp thảo nguyên mênh mông bát ngát.
Gần đến hoàng hôn, mặt trời nghiêng chiếu, hàng đàn dê bò trên bình nguyên trắng muốt như mây, hết tụ lại tán.
Trâu dê về xóm quen lối cũ, con trẻ biết gì chuyện cân đai.
Tạ Yến Hồng dừng xe ngựa lẳng lặng ngắm nhìn vùng đất mới. Trường Ninh thấy y dừng cũng ghìm cương ngựa dừng theo, xoay người chờ y. Dưới ráng màu hoàng hôn rực rỡ, bọn họ lại cùng nhau trở về.
- KẾT THÚC TOÀN VĂN-Lời tác giả:
“Thê thê xuân thảo thu lục, lạc lạc trường tùng hạ hàn. Ngưu dương tự quy thôn hạng, đồng trĩ vị thức y quan”. Đây là bài thơ Đường mà tôi thích nhất, lấy nó làm kết truyện luôn.
Quyển sách này tôi viết siêu cấp lâu, lâu muốn cứu mạng. Vốn muốn kết thúc từ cuối năm ngoái, ai ngờ công việc nửa năm này lại bận như thế, sức khỏe liên tục có vấn đề, máy tính cũng hư hỏng, tóm lại là một trạng thái cực kỳ không thuận lợi nên mới kéo dài lâu như vậy. Thế nhưng trong quá trình viết câu chuyện này tôi cũng thu hoạch được rất nhiều, chủ yếu là giải tỏa được mâu thuẫn nội tâm.
Vô cùng xin lỗi vì đã để mọi người chờ quá lâu, cũng cảm ơn mọi người đã chờ tôi lâu đến thế.
Lập cái flag, truyện tiếp theo hẳn sẽ khai bút trong vòng một tháng tới!
—
Bài thơ mà bà Huyên dùng trong chương này là “Điền viên lạc kỳ 4” của Vương Duy đời Đường, dịch thơ như sau: