Thiên Địa Quyết

Chương 102





Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 102
Đá vàng cùng nát?
Dịch: A Bư - Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Tung người vọt tới, nhưng Dạ Thánh Vũ lúc này không hề liều mạng, mà là định dùng chiêu thức tinh diệu, kiếm pháp sắc bén để thủ thắng.
Nhãn thần Thiên Vũ sáng choang như đèn, thân hình hoa lên, bộ pháp Tàn Ảnh Tây Tà kỳ bí quỉ dị, thoắt bên đông thoắt bên tây, khiến cho Dạ Thánh Vũ cực khó mà nắm bắt được hướng di chuyển của gã. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đồng thời cổ tay Thiên Vũ khẽ uốn, loan đao lượn một vòng cong như nguyệt khuyết, dưới sự thôi động của Đại Nhật Quyết, tỏa ra quang mang đỏ sậm, như một loài yêu thú đẫm máu, gào rít lên những âm thanh chói tai lạc hồn thất phách, như âm hồn đòi mạng, ào về Dạ Thánh Vũ.
Đại Nhật Quyết của Thiên Vũ quả nhiên cương mãnh bá đạo, thập phần lợi hại. Ứng dụng với Tàn Ảnh Tây Tà lại biến hóa khôn lường, nghe thì có vẻ mâu thuẫn, nhưng thực tế lại huyền diệu vô bì.
Đối mặt với chiêu thức quái dị của Thiên Vũ, Dạ Thánh Vũ kinh hãi không kém. Thất Tuyệt Kiếm của hắn chính là công pháp Huyền cấp hạ giai, lấy tinh diệu mà nổi danh, ai ngờ lại không thể sánh bằng Tàn Ảnh Tây Tà của Thiên Vũ.
Nhưng mà hắn cũng không phải kẻ hữu danh vô thực. Có lẽ Tâm Hỏa của hắn không cao cấp hơn Thiên Vũ, nhưng dù gì thì Dạ Thánh Vũ vẫn là một Võ sĩ sơ cấp, Huyền cấp hạ giai… phẩm chất chân khí đích xác vượt trội hơn nhiều so với Thiên Vũ.

Vả chăng, danh xưng Quỷ Công Tử không phải bỗng dưng lại có. Dụng tâm hắn ác độc thế nào, người thường há có thể so sánh!
Cho nên, tuy chiêu thức không chiếm được phần hơn, thì hắn cũng chẳng việc gì phải vội vã. Lòng âm thầm vạch ra đối sách, vô vàn suy nghĩ lướt qua nhanh như chớp!
Dạ Thánh Vũ tung mình lên không, tay trái vỗ ra một chưởng, mượn lực xoay tít thân mình, đoản kiếm trong tay reo lên vi vút, tạo nên những âm thanh rợn cả da đầu, kiếm quang dày đặc xé nát bầu trời, nở rộ ra những bông sen trắng lạnh lẽo, theo chiêu kiếm mà trải rộng khắp không gian.
Trong sát na, kiếm quang bao phủ giăng giăng, một phân một tấc cũng tầng tầng kiếm ảnh, khiến cho thân pháp Thiên Vũ có nhanh tới mức nào, cũng không thể tránh khỏi công kích trên diện rộng như vậy…
Thiên Vũ nhếch mép cười lạnh, gã cũng không có lùi lại mà còn dấn thân tới trước, lựa chọn cứng đối cứng với địch thủ.
Thân hình gã nhoáng lên, loan đao trong tay xé gió chém ra, đao cương đỏ sẫm bồng lên như mây, rồi tạo thành một cơn cuồng phong đỏ rực, bám sát kiếm quang của Dạ Thánh Vũ mà cắn nuốt. Cả một khu vực rộng lớn xung quanh hai người đã biến thành tử địa, dày dặc kiếm ảnh đao mang, mỗi một tấc không gian, cũng ngập tràn kình lực và cuồng phong, ràn rụa khí tức hủy diệt, khiến cho người đứng xem cũng phải hít thở không thông. Tần Lạc Xuyên lúc này, vẻ mặt đã tỏ ra vô cùng lo lắng.
Vô số âm thanh đao kiếm mãnh liệt va chạm vang lên, hoa lửa tung tóe, kình khí cuồn cuộn ầm ì như sấm dậy, rung chuyển cả một góc quảng trường, bao phủ lấy mọi người vào bên trong.
Trong màn mưa đao gió kiếm ấy, hai thân ảnh nhấp nhoáng rồi lại tách về hai phía đối diện.
Người xem vội chú mục vào nhìn, chi thấy Thiên Vũ nghiêng ngã hạ xuống ngoài ba trượng, toàn thân run rẩy từng cơn. Quần áo gã rách tả tơi, lộ ra hộ giáp bên trong, tứ chi chằng chịt vết kiếm thương, máu tươi nhỏ giọt!
Khi Thiên Vũ rơi xuống đất, thì Dạ Thánh Vũ cũng bắn ngược ra đằng xa, cách gã ba trượng, trừng mắt nhìn Thiên Vũ.
Y phục trên người hắn không thua gì Thiên Vũ, nát vụn phất phơ trước gió, lộ ra nhuyễn giáp màu vàng kim bên trong, tay chân vết đao lằn ngang dọc, máu chảy thành dòng, biến hắn thành một huyết nhân đúng nghĩa.
Nhẹ run người, Dạ Thánh Vũ lấy ra một bình thuốc nhỏ, nuốt vào một viên đan, đưa mắt âm hàn nhìn Thiên Vũ phẫn hận:
- Thiên Vũ, ta muốn bằm thây ngươi thành vạn mảnh..!
Thấy Dạ Thánh Vũ dùng đan, Thiên Vũ cũng lấy Hồi Khí Tán ra nuốt xuống, sau đó dùng luôn một lúc mười viên Hỏa Linh Đan, mắt bắn ra lệ khí ngất trời, lãnh khốc:
- Muốn giết thì thi triển hết bản lĩnh ra đi, nếu không, kẻ chết hôm nay chính là ngươi đó..!
Nhìn thoáng qua đám người bu đen bu đỏ xung quanh, Dạ Thánh Vũ hừ lạnh:
- Trong vòng ba chiêu, ngươi sẽ phơi xác tại nơi này...
Thiên Vũ cười ha hả:
- Ba chiêu? Chỉ sợ kẻ nằm xuống là ngươi..!
Dạ Thánh Vũ nghiến răng:
- Tới đây, trong ba chiêu quyết phân sinh tử!
Thiên Vũ cuồng tiếu:
- Tới thì tới, ta sợ ngươi sao?
Dứt lời gã chầm chậm bước đi, khí thế vững chãi như núi, bễ nghễ quần hùng...
Dạ Thánh Vũ nhẹ nhàng đi tới, đoản kiếm trong tay chầm chậm nâng lên, hàn khí quanh thân hội tụ, một luồng lãnh khí chợt phô ra tràn ngập không gian rồi cuồn cuộn rút vào thân kiếm. Kiếm quang trắng như tuyết bất ngờ bắn ra, kéo dài lập lòe trong không trung. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thiên Vũ vẫn chậm rãi bước từng bước một, mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Thánh Vũ, loan đao trong tay phải nâng cao quá đầu. Quanh thân gã, từng luồng ánh sáng màu đỏ quấn quít từ chân đến đầu, rồi xâm nhập vào thanh loan đao.
Ngay lập tức, Tà Nguyệt bùng lên một quầng sáng rực rỡ, đao mang trong như nước chợt dài ra, chớp mắt đã thành một luồng đao cương dài hơn ba trượng, dưới sự chỉ huy của Thiên Vũ chém mạnh xuống!
Dạ Thánh Vũ nheo mắt, đoản kiếm trong tay cũng chém ra, trụ kiếm quang trắng như tuyết đương đầu với một đao đỏ rực của Thiên Vũ.
Kiếm trụ và Đao cương giữa thinh không lao vào nhau, Đại Nhật Chân Khí đối đầu Huyền Hàn Chân Khí. Âm Dương bất lưỡng lập, lại tụ về một điểm, hai luồng chân khí trái ngược hùng hổ gay gắt, dưới sự thúc đẩy liên tục của Dạ Thánh Vũ và Thiên Vũ, dần dần hình thành một quang cầu khổng lồ, đón gió lớn lên giữa bầu trời.
Nhìn thấy quang cầu kinh khủng kia, hàng ngàn người đang quan sát trận chiến không khỏi kinh hồn thất sắc, chỉ nghe Tần Lạc Xuyên gào lên:
- Nhanh.. tản ra nhanh lên!
Đám đệ tử nghe vậy vội vàng thối lui, không gian quanh võ đài chợt rộng rãi hơn rất nhiều.
Giữa sân lúc này, Thiên Vũ và Dạ Thánh Vũ nghiến răng nghiến lợi quyết chí một mất một còn. Tay phải của cả hai đè mạnh về phía trước, thúc giục chân khí trong cơ thể cuồn cuộn ào tới, nỗ lực hết mức nhằm áp đảo địch nhân.
Giằng co một trận thật lâu, khiến cho quang cầu thu nạp một lượng Âm Dương chân khí không hề nhỏ... Và rồi ầm một tiếng nổ nghiêng trời lệch đất, đánh cho hai thân ảnh lao vút về hai bên!
Hự một tiếng đau đớn, Thiên Vũ há mồm phún ra một ngụm máu tươi, khí thế toàn thân lập tức tiêu tán như bong bóng xì hơi, mặt mày trắng bệch tương phản với dòng máu đỏ thẫm không ngừng rỉ ra nơi khóe miệng.
Dạ Thánh Vũ không khá gì hơn, đôi mắt lạc thần, máu tươi ồng ộc từ trong miệng chảy xuôi, chân vừa chạm đất liền loạng choạng xém té nằm ra, miễn cưỡng lắm mới đứng vững.
Chiêu thứ nhất, cả hai đều lựa chọn liều mạng, cuối cùng lại lưỡng bại câu thương, không ai chiếm được lợi thế.
Phẫn nộ đến mờ mắt, Dạ Thánh Vũ vừa nóng nảy vừa cau có, một ý niệm độc ác chợt nảy sinh, hắn cười hung lệ:
- Tốt, đủ ngoan độc! Ngày hôm nay bản công tử không giết chết ngươi, bản công tử sẽ chết trong tay ngươi... Tiếp một chiêu thứ hai của ta, Phân Quang Trảm lấy cái mạng chó của ngươi!
Hắn bật người thẳng dậy, miệng lại phun ra một búng máu, thân thể vốn đang suy yếu bất ngờ hùng mạnh lên cực nhanh, một cỗ khí thế kinh người bừng bừng phát sinh.
Thấy Dạ Thánh Vũ đột nhiên khác thường như vậy, Thiên Vũ cũng phải biến sắc, gã gắng gượng ổn định thân mình, có bao nhiêu chân khí còn thừa trong cơ thể, điên cuồng dồn hết cả vào Tà Nguyệt Loan Đao.
Tức thì thanh Loan đao như ngân lên nhè nhẹ, sắc đỏ trên thân đao lại nhẹ nhàng lưu chuyển, tựa hồ như bên trong đang có một con yêu thú nào đó muốn phá đao mà chui ra. Từ mũi đao, đao mang rạt rào uốn lượn, rồi như đã đủ lực lượng, bèn thoát khỏi thân đao, lóe lên một vầng sáng cong cong ào ào lao đi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cùng lúc đó, Phân Quang Trảm của Dạ Thánh Vũ cũng đã thành hình, đoản kiếm trong tay hắn vung lên, kiếm quang sắc bén lóe lên rồi từ một phân ra làm hai, chia tả hữu mà công đến Thiên Vũ.
Phân Quang Trảm là công phu Huyền cấp trung giai, uy lực phải nói là rất đáng sợ, rất khó chống đỡ.
Vốn thương thế của Dạ Thánh Vũ đâu có nhẹ, với thực lực Võ sĩ sơ cấp, Huyền cấp hạ giai như hắn, khi trọng thương quyết không thể nào thi triển. Chẳng qua hắn cắn răng sử dụng một liệu pháp cực kỳ đặc biệt, khiến cho thực lực trong một thời gian ngắn tăng nhanh, mới đủ sức sử ra một chiêu như vậy.
Với Dạ Thánh Vũ lúc này mà nói, hắn đã liều mạng được ăn cả ngã về không rồi; nếu Thiên Vũ không chết, coi như mạng hắn cũng bỏ đi...
Một trận chiến này, lúc đầu Dạ Thánh Vũ tưởng chừng rất đơn giản, lúc đó hắn sẽ giả vờ buông tha cho Thiên Vũ, cấp cho Phân đường Thiết Thạch một cái mặt mũi..!
Ai mà ngờ cục diện lại biến hóa đến mức này?! Nếu hắn không giết chết Thiên Vũ, nhất định suốt đời này trong lòng hắn sẽ lưu lại một bóng ma ám ảnh không thôi.
Cho nên lúc này hắn không tiếc đại giới, thi triển tất cả những thủ đoạn mà hắn có, ngưng tụ một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, hòng một chiêu đánh chết tươi Thiên Vũ.
Nhưng Thiên Vũ đâu phải kẻ ngốc, gã đã nhìn ra một chiêu kia của Dạ Thánh Vũ tuyệt không bình thường, mới đem chân khí toàn thân, quán chú hết vào Tà Nguyệt, bổ một đao cực kỳ quỉ dị.

Tà Nguyệt Loan Đao trong tay Thiên Vũ thập phần tà mị, có cảm giác như nó đã thông linh vậy. Sau khi hấp thụ toàn bộ chân khí của Thiên Vũ, từ mũi đao bắn ra một loạt đao cương xoay tròn, như một tầng ảo ảnh màu đỏ đầy mê hoặc, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của Dạ Thánh Vũ, khiến hắn không cách nào đề phòng mà ngăn cản được nữa.
Chiêu thức của Dạ Thánh Vũ và Thiên Vũ cơ hồ đồng loạt phát ra. Đao cương hình cánh cung xé toạc bầu trời, mang theo tiếng rít chói tai, trong sát na đã xuất hiện sau lưng Dạ Thánh Vũ, rồi như được ma quỉ điều khiển, lao thẳng vào hậu tâm của hắn.
Cùng thời khắc đó, Phân Quang Trảm của Dạ Thánh Vũ chia hai đường tả hữu giáp công, tạo thành một dấu thập cực lớn nhất tề chém lên thân thể Thiên Vũ. Vị trí chữ thập kia nhằm vào, là trái tim của gã!
Một chiêu phát xong, toàn thân Thiên Vũ vô lực rũ xuống, nhìn chữ thập Phân Quang Trảm ào đến, mắt lóe ra một cỗ hận ý không cam lòng.
Một khắc kia, Thiên Vũ đã không còn sức né tránh, người bên ngoài muốn cứu cũng không kịp nữa rồi!
Tuy Thiên Vũ có mang hộ giáp, thế nhưng dưới một chiêu như vậy giáp nào chịu cho thấu, chắc chắn gã sẽ chết chứ chằng nghi.
Bên ngoài, đám người đứng xem cũng có những biểu tình rất khác nhau.
Hoa Thanh kinh hãi đến run lên bần bật, miệng gào lên thật lớn.
Tần Lạc Xuyên kinh tâm lạc phách, hét to:
- Không tốt, mau tránh đi!
Hắn tung người nhảy tới, dù biết rằng đã muộn.
Ngô Thiên Hạo sợ đến cứng người, trong mắt lộ ra một tia tiếc hận, tựa hồ đã biết trước kết cục.
Cô gái đeo mạng nhãn thần cực kỳ quái dị, hé miệng than thầm, hiển nhiên nàng ta biết rằng, Thiên Vũ sẽ không qua khỏi một chiêu này.
Nhưng thế sự lắm điều kỳ dị, ngay khi Thiên Vũ không kịp né tránh, tựa hồ đã buông xuôi, thì trong đầu gã lại vang lên một giọng nói:
- Mau đem chân khí truyền vào Huyễn Linh Giới..!
Tâm thần Thiên Vũ lúc này như chết rồi, căn bản không kịp suy nghĩ, cứ thuận theo lời dồn chút chân khí ít ỏi còn lại đưa vào Huyền Linh Giới.
Lúc đó, Phân Quang Trảm của Dạ Thánh Vũ cũng đã đến nơi. Lực lượng chất chồng đánh vào một điểm, có thể nói là sức công phá sẽ cực kỳ lợi hại.
Lực lượng hủy diệt kia lúc này đang nhắm vào trái tim của Thiên Vũ, như một ác quỉ há toang cái miệng khổng lồ, muốn nuốt lấy sinh cơ của gã.
Sát na ấy, một quầng sáng trong vắt như ngọc bất ngờ bùng lên, biến không gian xung quanh người Thiên Vũ thành một vùng hào quang vô cùng mỹ lệ và rực rỡ, va chạm với Phân Quang Trảm dữ tợn kia.
Sát na ấy, quang mang chói lọi bừng lên rồi chợt tắt, Huyễn Linh Giới sau khi nhận được tia chân khí của Thiên Vũ, đã khởi xướng tự động phòng ngự, bất ngờ làm giảm đi uy lực hung tàn của của Phân Quang Trảm...