Thiên Địa Quyết

Chương 144





Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 144
Truyền Thừa của Thiện Vũ Minh!
Dịch: A Bi
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Mơ màng một lúc A Thanh mới giật mình sực tỉnh, thần sắc lại càng kỳ quái, kinh ngạc thốt lên:
- Là ngươi sao? Thiên Vũ?
Thiên Vũ cười cười rất lạ rồi hỏi ngược:
- Cô cảm thấy không giống à?
A Thanh lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu, mặt đầy phức tạp:
- Ta cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy rất là kinh ngạc...
Thiên Vũ đi tới gần A Thanh, khẽ thì thầm:
- Cô thấy ta bây giờ so với trước kia thì sao?
A Thanh ngượng ngịu một lúc rồi nói:
- Đẹp trai hơn đó, không khác gì người trong bức họa kia cả. Khí chất đều biến đổi, bình tĩnh mà ung dung lắm, cảm giác như trời có sập cũng không khiến ngươi quan tâm. Khí thế phiêu dật xuất trần, như vương giả đứng trên à nhìn chúng sinh vậy...
Thiên Vũ liền cười rạng rỡ:

- Cô còn nhớ Hồng Liên nói về Luyện Thể Thuật chứ? Biến đổi của ta hôm nay, đều do thuật đó mang lại đấy.
Ánh mắt Hoa Thanh nhìn gã đầy kỳ lạ, rồi than nhẹ:
- Ngươi đó, lúc nào cũng đầy bí ẩn và biến đổi đột ngột, thật khiến người khác không biết đường nào mà lần.
Thiên Vũ chỉ mỉm cười không trả lời vấn đề này nhẹ nhàng kéo tay A Thanh:
- Đi thôi, ăn điểm tâm đã nào. Rồi chút nữa đi mua sắm với ta nhé.
Hoa Thanh khẽ chớp mí mắt:
- Ngươi cao hơn trước đây nhiều lắm..!
Thiên Vũ phì cười, rồi nắm tay nàng kéo đi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Trên đường, gã thật sự hấp dẫn không ít ánh mắt, tuy rất nhiều đệ tử không nhận ra gã là ai, nhưng khi nhìn thấy A Thanh đều dễ dàng đoán được thân phận của gã, khiến cho trong chốc lát, danh tiếng của Thiên Vũ lại càng lan xa.
Sau khi dùng bữa, gã bèn cùng A Thanh đi đến quảng trường, ngay lập tức đã trở thành tiêu điểm cho tất cả mọi người ở đó.
Ngô Thiên Hạo nhìn Thiên Vũ đầy kinh ngạc, ngần ngừ một lúc rồi hỏi:
- Ngươi là Thiên Vũ à?
Gã thản nhiên gật đầu:
- Là đệ tử!
Lời vừa dứt, toàn trường đã ồ lên chấn động, lúc sáng mọi người chỉ suy đoán, còn bây giờ đã hoàn toàn chứng thực.
Ngô Thiên Hao há mồm trợn mắt:
- Ngươi biết thuật biến hình à?
Thiên Vũ trong lòng khẽ động, biết là Ngô Thiên Hạo đang nói đến Luyện Thể thuật mới gật đầu thật nhẹ chứ không trả lời.
Bây giờ, trình độ của gã đã hơn xa đám người này, kể cả Đường chủ của Phân đường Thiết Thạch, cũng không thể có lực lượng thâm hậu như gã.
Chỉ có mỗi Nguyệt Hiểu Nhã là Thiên Vũ vẫn nhìn không thấu, nhưng chuyện này thì gã chẳng cần quan tâm. Bởi xưa nay, Nguyệt Hiểu Nhã vẫn một lòng bảo vệ gã!
Tần Lạc Xuyên và Nguyệt Hiểu Nhã cũng đã đến, cả hai đều chăm chú nhìn Thiên Vũ, trên mặt có sự thay đổi khác nhau.
Tần Lạc Xuyên thì kinh hãi cùng nghi ngờ, tựa hồ hắn không tin vậy.
Còn Nguyệt Hiểu Nhã chỉ thoáng động dung, sau đó thân hình như một làn gió nhẹ lướt đến bên người Thiên Vũ.
- Luyện Thể Thuật của ngươi rất lợi hại. Ngưng luyện ra hình thể xuất chúng quá nhỉ?
Thiên Vũ nhếch miệng:
- Là người thì ai không yêu cái đẹp chứ! Ta được như bây giờ, cũng là nhờ cô khá nhiều.
Nguyệt Hiểu Nhã im lặng, quay sang nhìn Hoa Thanh rồi lạnh nhạt nói:
- Thực lực của ngươi lại đề thăng? Tốt, như vậy trong Ngoại môn ngươi cũng đã là người nổi bật rồi.
A Thanh khẽ cười, gật đầu đáp tạ, trong nét rụt rè thường lệ đã xuất hiện chút gì đó ung dung.
Tần Lạc Xuyên đi tới bên cạnh Thiên Vũ, nghe Nguyệt Hiểu Nhã nói xong mới ngạc nhiên nhìn Hoa Thanh:
- Thực lực của ngươi hiện tại thế nào?
Hoa Thanh nhìn thoáng ra sau lưng Ngô Thiên Hạo rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Đệ tử hiện đang tu luyện công pháp Hoàng giai, giá trị Tâm Hỏa là một ngàn ba trăm điểm.
Tần Lạc Xuyên kinh hãi bật thốt:
- Hoàng cấp thượng giai, Võ sĩ sơ cấp? Chuyện này... chuyện này... Quá tốt, quá tốt rồi!
Sự kinh ngạc lúc trước đã chuyển thành kinh hỉ vô cùng. Đối với trình độ của Hoa Thanh bây giờ, Tần Lạc Xuyên đã hết sức thỏa mãn.
Ngô Thiên Hạo chấn động toàn thân, kích động hỏi:

- Thật sự sao?
Hoa Thanh như có thể nhìn rõ sự phấn khích trong lòng Ngô Thiên Vũ, mới gật đầu:
- Là thật, thưa Ngô sư phụ!
Ngô Thiên Hạo lập tức cười to đầy sảng khoái:
- Tốt, thật sự rất tốt..!
Tần Lạc Xuyên cũng cười lớn:
- Ngoại môn chúng ta lúc này, nhân tài lớp lớp, nửa tháng sau, tại hội nghị ở Phân đàn Tử Hoa trong thành Phù Cừ, chúng ta nhất định sẽ đứng đầu.
Ngô Thiên Hạo dừng cười:
- Ngươi định để bọn họ tham gia sao?
Tần Lạc Xuyên liền nói:
- Lúc đầu ta định để Nguyệt Hiểu Nhã và Thiên Vũ đi, nay Hoa Thanh đã tiến bộ như vậy, nàng cũng có tư cách tham gia.
Ngô Thiên Hạo mới nói:
- Hội nghị này mỗi năm chỉ có một lần, danh ngạch cũng chỉ có mười. Trước kia, đa phần là của đệ tử Nội môn, chứ đệ tử Ngoại môn thực lực khá yếu, khó mà đạt được tư cách.
Tần Lạc Xuyên cũng nói:
- Mỗi một lần diễn ra hội nghị, tuy nói là đễ luận bàn so sánh, nhưng thật ra đó là sự kiện chuẩn bị cho việc tuyển chọn đệ tử chân truyền. Chỉ cần người tham gia có biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội được gia nhập Phân đàn Tử Hoa, trở thành chân truyền đệ tử của Thiện Vũ Minh. Từ đó về sau một bước đăng thiên, trở thành nhân vật trọng yếu được bồi dưỡng của Thiên Vũ Minh.
Thiên Vũ giật mình:
- Đệ tử chân truyền sao Tần sư phụ? Trong Phân đàn Tử Hoa, có bao nhiêu người như vậy?
Tần Lạc Xuyên ngần ngừ một lúc mới nói:
- Đệ tử chân truyền chính là hạch tâm tinh anh của Thiện Vũ Minh. Phân đàn Tử Hỏa tại Cổ thành Phù Cừ, quản lý tứ đại Phân đường, hơn vạn đệ tử, nhưng chân truyền lại không quá một trăm.
Thiên Vũ ngạc nhiên:
- Không phải quá ít sao? Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Ngô Thiên Hạo cảm khái:
- Cao thủ chân chính của Thiện Vũ Minh được xưng là Võ Hồn, biểu thị cho chính lực lượng của bọn họ. Những tinh anh chân truyền này, tuy không phải ai nấy đều có trình độ Võ Hồn, nhưng ít nhất cũng là Võ Tướng có tư chất tiến tới Võ Hồn. Ngoài ra thì không có tư cách được làm đệ tử chân truyền đâu.
Tần Lạc Xuyên cũng thêm vào:
- Thiện Vũ Minh dụng võ mà xưng hùng, chấn kinh Huyền Thiên Đại Lục. Thậm chí còn đứng trên cả Huyền Thiên Kỳ Môn và Hiên Viên Thần Cung. Võ Đạo nắm giữ không phải là thứ tầm thường. Phàm là đệ tử chân truyền, đều có thực lực cực mạnh cũng như địa vị rất cao. Nếu tham gia quân ngũ, không ai không có chức to quyền trọng. Rất nhiều đệ tử Nội môn của Thiện Vũ Minh đạt được cấp bậc Võ Tướng, nhưng lại không cách nào được chọn làm đệ tử chân truyền cả.
Thiên Vũ tò mò:
- Đệ tử chân truyền ngoại trừ thực lực kinh người, thân phận cao quý, thì có gì đặc biệt nữa không?
Tần Lạc Xuyên im lặng một lúc rồi đáp:
- Thiện Vũ Minh còn có binh khí truyền thừa, từ xưa đến giờ, cất giữ khá nhiều Thần binh. Được một kiện liền có hi vọng kế thừa Võ Đạo chính thống mà trở thành Võ Tôn, lưu danh sử sách!
Thiên Vũ kinh hãi:
- Trở thành Võ Tôn? Chuyện này có thể được sao?
Tần Lạc Xuyên mới nói:
- Theo ta biết, Võ Hồn của toàn Thiện Vũ Minh cũng không ít. Nhưng Võ Tôn lại là một đẳng cấp cực à chín phần mười trong số Võ Hồn đó không sao tiến lên được. Chỉ một phần tấn chức thành công. Thành tựu cao hay thấp của người luyện võ đều có quan hệ mật thiết tới thiên tư và vận mệnh. Những chân truyền đệ tử đạt đến Võ Hồn đỉnh phong cũng giống như đạt đến cực hạn, rất khó phá vỡ. Cứ lấy Tiêu Thiên Phách làm ví dụ, lúc tráng niên lão đã sớm trở thành Võ Tướng, nhưng tận bây giờ lão vẫn chỉ là Võ Tướng. Điều đó có nghĩa, lão đã đạt đến cực hạn của bản thân, tiềm lực đã cạn, vô pháp tấn cấp. Những đệ tử chân truyền của Thiện Vũ Minh cũng vậy, cho nên nếu bọn họ muốn đột phá, thì nhất định phải đạt được kỳ ngộ. Mà một trong những kỳ ngộ đó, chính là được binh khí truyền thừa. Thành ra có những đệ tử chân truyền đạt đến cực hạn, vẫn khát khao sở hữu một Thần binh trong đó, hi vọng kế thừa Võ Đạo mà trở thành Võ Tôn.
Ngô Thiên Hạo tiếp lời:
- Võ Tôn xưng tôn trong trời đất, trên đại lục Huyền Thiên cũng ít kẻ đạt được. Nghe đồn, ngay cả Thiện Vũ Minh cũng không có nhiều, mà người nào người nấy đều là những nhân vật vang danh tứ hải, kinh chấn bát hoang.
Thiên Vũ chợt nói:
- Ra vậy, có điều để trở thành chân truyền đệ tử cũng quá khó khăn. Hèn gì số người ở Phân đàn Tử Hoa thật ít.

Tần Lạc Xuyên cả cười:
- Vật càng ít thì càng quý, không phải sao? Nếu chẳng như thế, thì đệ tử chân truyền còn có thân phận gì nữa! Giờ còn cách hội nghị chỉ nửa tháng, trước khi các ngươi đi đến đó, ta còn có một nhiệm vụ cần giao.
Thiên Vũ ngạc nhiên:
- Nhiệm vụ gì vậy?
Tần Lạc Xuyên chậm rãi nói:
- Tìm một vật! Cho dù được hay không cũng phải quay về trước khi hội nghị diễn ra. Trong cẩm nang là tên vật các người cần tìm. Cho các người hai ngày để chuẩn bị đó!
Nhận lấy cẩm nang, Thiên Vũ cất vào Huyễn Linh Giới rồi thản nhiên:
- Hai ngày là đủ rồi. Giờ đệ tử phải đi mua một ít vật phẩm.
Gã khẽ liếc mắt xem biểu tình trên mặt Tần Lạc Xuyên và Ngô Thiên Hạo, rồi nhìn Nguyệt Hiểu Nhã cười cười.
Tần Lạc Xuyên bèn nói:
- Vậy đi đi, nhớ là đừng có mà khoe mẽ ra đấy. Danh tiếng của ngươi mấy ngày nay không tệ, kẻ thù cũng không ít đâu! Gây thù chuốc oán nhiều như vậy, chẳng tốt chút nào!
Thiên Vũ toét miệng cười:
- Yên tâm đi Tần sư phụ, người ta không đụng đến đệ tử, đệ tử cũng không rảnh rang mà chọc bọn họ làm gì! À, Nguyệt sư tỷ! Tỷ có muốn đi cùng ta không?
Đây là lần đầu tiên Thiên Vũ đứng trước mặt mọi người mà gọi Nguyệt Hiểu Nhã là sư tỷ. Bởi tuổi tác hai người vốn không chênh lệch bao nhiêu, chỉ do Nguyệt Hiểu Nhã nhập môn trước gã, lại thêm vào thực lực rất cao.
Nguyệt Hiểu Nhã khẽ chớp mắt, nhìn Thiên Vũ khá lâu rồi mới nhẹ nhàng thốt lên:
- Ừ, hôm nay trời cũng đẹp, ta cũng muốn ra ngoài dạo một chút!
Thiên Vũ liền hớn hở:
- Vậy thì tốt, chúng ta cùng đi nào!
Cung tay chào tạm biệt Tần Lạc Xuyên, Thiên Vũ xoay người bước đi.
A Thanh và Nguyệt Hiểu Nhã im lặng không nói, một trước một sau rời khỏi quảng trường.
Vừa ra khỏi cổng lớn của Phân đường Thiết Thạch, Thiên Vũ chợt dừng bước, trên khuôn mặt anh tuấn, nụ cười nửa miệng lại xuất hiện.
Nguyệt Hiểu Nhã vừa bước tới cũng chợt dừng lại, trong ánh mắt hàn khí bức người tuôn ra, quanh thân chợt nổi lên một cỗ kình khí vô cùng bá đạo.
Đôi lông mày xinh đẹp của A Thanh khẽ nhíu, nàng trầm ngâm: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Xem ra ngươi lại gặp phiền toái nữa rồi!
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trước đại môn của Phân đường Thiết Thạch, có năm người quần áo màu mè lòe loẹt dàn ngang mà đứng. Ai nấy đều nhìn trừng trừng vào Thiên Vũ, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.
Y trang bọn họ rất khác nhau, cực kỳ quỉ dị, tuy đứng thành hình chữ nhất, nhưng lại lộ ra một cảm giác có thể tùy ý hỗ trợ cho nhau bất cứ lúc nào.
Trong năm người, đứng bên trái ngoài cùng là một kẻ mặc áo đen, vóc người to lớn, trên vai vắt ngang một thanh đại đao. Khuôn mặt lồi lõm dữ tợn đầy hung ác!
Người tiếp theo là một nam tử áo quần sặc sỡ, tướng mạo thanh tú, nếu không nhìn kỹ, sẽ nghĩ hắn là một thiếu nữ đương xuân.
Kẻ đứng giữa thân cao ba thước, tuổi quá thất tuần, một mái tóc trắng như tuyết buông thõng xuống đất, đôi mắt xanh chớp lóe đầy ma quái, mang lại cảm giác cực độ nguy hiểm!
Người đứng kề bên phải lão là một mụ đàn bà mập mạp và thô kệch, trên má nhung nhúc những thịt với mỡ, khiến cho cặp mắt bị ép hẹp lại như một cái khe, trên vai ngo ngoe một con bọ cạp đỏ như máu to chừng bàn tay, đuôi nhọn cong vút chĩa về phía trước, bất kỳ ai thấy, quả tim cũng phải co rụt lại mà lạnh buốt