Thiên Địa Quyết

Chương 93





Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 93
Giành được toàn thắng.
Dịch: A Cú
Nguồn: Banlonghoi

Khóe miệng Tiêu Thư Tài vừa động, nhất thời máu tươi chảy ra, ánh mắt u ám nhìn Thiên Vũ, giọng căm hận nói: “ Chớ vội đắc ý, ta còn đứng ở chỗ này.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ nghe vậy cười to, ngữ khí tràn ngập cừu hận nói: “ Ngày đó tại Thiết Thạch Phân Đường, ngươi khí phách ngang ngược, cao cao tại thượng, không ai bì được, chưa từng đem Thiên Vũ ta để ở trong lòng. Mà nay không tới nửa tháng, ngươi phải chết ở trên tay ta, ngươi có phải không phục, rất không cam lòng?”
Tiêu Thư Tài cả người run rẩy, tức giận nói: “ Im miệng! Ngươi không có tư cách giáo huấn lão tử.”
Thiên Vũ lãnh đạm nói: “ Ngày xưa, trong lúc ta cùng với Tiêu Nguyên Quân có cừu hận, cũng không có dính dáng đến các ngươi. Là ngươi không nên làm khó dễ ta, cảm thấy ta không quyền không thế dễ khi dễ, tùy ý để các ngươi nhào nặn.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Thư Tài cả giận nói: “ Ngươi dám nói đêm hôm đó, hộ viện Tiêu gia ta không phải chết ở trong tay ngươi?”

Thiên Vũ cười lạnh nói: “ Chuyện tình đêm đó quả thật có quan hệ tới ta, bất quá ta nói thật cho ngươi biết, ta chỉ giết một người. Chính là lợi dụng Đoạt Mệnh Thần Châm đánh lén đắc thủ, còn lại năm người đều chết ở trong tay người khác. Bất quá cũng không có vấn đề gì, người Tiêu gia ngươi đã đổ hết lên đầu ta, ta sẽ cho Tiêu gia ngươi hối hận không kịp.”
Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy cảm thấy sự việc không ổn, song song đi tới bên cạnh Tiêu Thư Tài, mới phát hiện chỗ trái tim Tiêu Thư Tài, đại lượng máu tươi chính đang không ngừng chảy ra. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tiêu Quang Huy kinh hãi, hỏi: “ Phụ thân, đây là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Thư Tài liếc mắt nhìn nhi tử một cái, khổ sở cười nói: “ Đao pháp hắn rất quỷ dị, các ngươi phải cẩn thận.”
Tiêu Quang Huy nghe vậy chấn động, bật thốt lên nói: “ Đao pháp??”
Quay đầu lại, Tiêu Quang Huy hướng Thiên Vũ nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng đêm một u ảnh xé rách bầu trời, hiện ra trong tay Thiên Vũ chính là Loan Đao Tà Nguyệt.
Nguyên lai tình thế Thiên Vũ cùng Tiêu Thư Tài liều mạng vừa rồi, hai người đang lúc giằng co thì Loan Đao Tà Nguyệt lấy góc độ cực kỳ quỷ dị, tránh khỏi tầm mắt Tiêu Thư Tài, trực tiếp từ phía sau lưng bắn thủng trái tim Tiêu Thư Tài, đưa hắn đến đường cùng.
Một khắc kia, Tiêu Thư Tài cực kỳ ngạc nhiên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Thiên Vũ trầm mặc không nói, nắm chắc thời gian chữa thương. Vì vậy xuất hiện tràng cảnh hai người nhìn chăm chú lẫn nhau, cũng không nói lời nào.
Tiêu Quang Huy giận dữ, lạnh lùng nói: “ Thiên Vũ, ngươi thật hèn hạ!”
Lạnh nhạt cười, Thiên Vũ phản bác nói: “Xuất kỳ bất ý, khắc địch chế thắng ( câu trong binh pháp tôn tử “Công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý” đại ý là khôn khéo chiến đấu không được máy móc) còn đây là mưu lược. Các ngươi ỷ đông, xa luân chiến có tính là hèn hạ không?”
Tiêu Quang Huy giận dữ hét: "Thiên Vũ, ta muốn giết ngươi."
Cười băng lãnh, Thiên Vũ nói: “ Đêm nay ta cũng không bỏ qua cho ngươi. Đến đây đi, để phụ tử ngươi đoàn tụ một chỗ.”
Cất bước đi, khí thế quanh thân Thiên Vũ tăng vọt, một cỗ lăng thiên trong nháy mắt bao phủ phương viên hơn mười trượng. Bị áp lực vô hình kia chấn động, vết thương của Tiêu Thư Tài liền vỡ ra. Cả người run lên, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Tiêu Hòa cả kinh, gấp giọng nói: “ Nhị gia! Người phải bảo trọng thân thể, để ta cùng công tử giết Thiên Vũ, sau đó sẽ mang người trở về.”
Dìu Tiêu Thư Tài ngồi xuống, Tiêu Hòa đi đến bên cạnh Tiêu Quang Huy, trầm giọng nói: “ Thời gian khẩn cấp, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt Thiên Vũ.”
Tiêu Quang Huy nghiến răng nghiến lợi, nói: “ Ta muốn lột da hắn!”
Thiên Vũ cười lạnh nói: “ Đêm đó Tiêu Quang Vũ cũng muốn lột da ta nhưng hắn đã chết ở trong Loạn Thạch Cốc. Tối nay, các ngươi cũng giống nhau toàn bộ phải chết ở trong Ngưng Vụ Cốc này.”
Lời Thiên Vũ nói làm cho người ta khiếp sợ. Ít nhất Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy cảm thấy ngoài ý muốn, xuất hiện tình trạng thất thần.
Một khắc kia, Thiên Vũ tung người lên, loan đao trong tay bắn ra. Cự Linh Chưởng Ấn lần nữa xuất hiện, chỉ bất quá lần này thi chính là hoàng cấp kỹ năng Cự Linh Chưởng Pháp mà không phài là Cự Linh Chưởng Ấn.
Song mặc dù là Cự Linh Chưởng Pháp, lấy thực lực Thiên Vũ trước mắt thi triển cũng có thể ngưng tụ chưởng ấn trong phạm vi ba trượng. Nhất thời hấp dẫn chú ý của Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy.
“Cẩn thận! Cự Linh Chưởng Pháp này uy lực kinh người, mới vừa rồi chính Nhị gia phải nếm lợi hại.”
Tung người lên, Tiêu Hòa nhắc nhở tình thế, từ trên người lấy ra một thanh trường kiếm, lăng không chém ra một kiếm. Một đạo kiếm khí đỏ đậm bay cuộn tới, hướng phía đầu Thiên Vũ bổ tới.
Cười quỉ dị một tiếng, thân ảnh Thiên Vũ chợt lóe lên rồi biến mất. Thân pháp Tàn Ảnh Tây Tà mau lẹ tuyệt luân, trong đêm tối càng như cá gặp nước, trong nháy mắt biến mất ở trong tầm mắt Tiêu Hòa cùng Tiêu Quang Huy.

Cảm thấy tình thế không ổn, Tiêu Quang Huy đột nhiên xoay người lại, phát hiện một trưởng công tới của Thiên Vũ, đã tới gần thân thể hắn.
Không còn kịp né tránh, huy kiếm đã không kịp, Tiêu Quang Huy vội vàng huy động tả quyền nghênh đón, ý định giảm bớt nguy cơ.
Giờ phút này, Tiêu Quang Huy cực kỳ căm tức Thiên Vũ. Trong ánh mắt lộ ra hận ý mãnh liệt nhưng Thiên Vũ lại cười quỷ dị một tiếng, ánh mắt toát ra làm Tiêu Quang Huy không cách nào giải thích được.
Quyền chưởng chạm vào nhau, lực lượng hội tụ. Tiêu Quang Huy trong lúc vội vã chỉ vẻn vẹn phát huy được năm thành lực lượng nhưng đối với Thiên Vũ mà nói coi như một đại bổ đan.
Lúc trước, Thiên Vũ cùng Tiêu Thư Tài liều mạng mặc dù đạt được thắng lợi nhưng cũng bị thương không nhẹ, hao phí đại lượng chân khí.
Hôm nay, Thiên Vũ thi triển ra Cửu Chuyển Vô Cực trong nháy mắt hút đi lực một quyền kia của Tiêu Quang Huy. Chân khí trong cơ thể nhanh chóng tăng lên, thực lực thoáng cái khôi phục hơn nửa, khí thế quanh thân cũng lập tức tăng vọt.
Một quyền tung ra, Tiêu Quang Huy cảm thấy chân khí điên cuồng tiết ra ngoài, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa giận, đang suy tư làm thế nào thoát khỏi khốn cảnh này, thì trên tay Thiên Vũ lại truyền đến một cỗ lực đạo mạnh mẽ, thừa dịp trống trải mà thẳng tắp đến trái tim Tiêu Quang Huy.
Một khắc kia, Tiêu Quang Huy nhạy cảm cảm thấy nguy cơ, trong miệng bạo rống một tiếng, cực lực muốn thoát khỏi một chưởng của Thiên Vũ. Đáng tiếc hết thảy đều không kịp.
Cười âm trầm một tiếng, Thiên Vũ lãnh khốc nói: “ Ta nói rồi, muốn đưa phụ tử hai ngươi cùng nhau quy thiên.”
Trong nháy mắt chưởng lực mạnh mẽ cắt nát tâm mạch Tiêu Quang Huy, đưa hắn đến tuyệt địa tử vong.
Lúc này, trên mặt đất Tiêu Thư Tài điên cuồng kêu lên một tiếng nhưng thân thể hư nhược, đã hấp hối, thanh âm có vẻ trầm thấp mà vô lực.
Giữa không trung, Tiêu Hòa cảm thấy tình thế không ổn, hàn quang trong mắt chợt lóe lên, dĩ nhiên bỏ qua Thiên Vũ, trực tiếp hướng Hoa Thanh đánh tới.
Làm tổng quan Tiêu Gia, Tiêu Hòa có thể nói là cáo già thành tinh, ý thức được tình cảnh bất lợi vội vàng nghĩ tới bảo về tính mạng quan trọng hơn.
Lúc này, Tiêu Hòa chỉ có ba sự lựa chọn. Thứ nhất cùng Thiên Vũ liều chết, cách này hiển nhiên không khôn ngoan.
Hai là lập tức thoát đi, nhưng lo lắng Tiêu Quang Huy vạn nhất không chết, sau này mình không cách nào đối mặt.
Ba là bắt Hoa Thanh, dùng cái này để uy hiếp Thiên Vũ, nắm đại cục trong tay.
Thoáng nghĩ như vậy, Tiêu Hòa liền làm ra lựa chọn chính xác, thẳng đến Hoa Thanh.
Cảm thấy ý đồ của Tiêu Hòa, hai mắt Hoa Thanh híp lại. Mặc dù thực lực không bằng đối phương nhưng Hoa Thanh không có né tránh mà huy đao tấn công. Kinh Vân đao bộc phát một đạo đao quang tầm một trượng, phản kích lại một kiếm của Tiêu Hòa.
Đao kiếm chạm vào nhau, Hoa Thanh cùng Tiêu Hòa đều lùi lại phía sau. Hoa Thanh đương tràng bị thương không nhẹ.
Giữa không trung, Tiêu Hòa có chút kinh ngạc. Thực lực Thiên Vũ đã làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới thực lực Hoa Thanh cũng không thể coi thường. Nếu muốn chỉ một lần đã thành công thì điều này hiển nhiên là không dễ dàng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa quay đầu hướng Thiên Vũ nhìn lại, lại phát hiện trong bóng đêm một đạo u ảnh phá không lao tới, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt.
Kinh hô một tiếng, Tiêu Hòa huy kiếm phản kích. Trường kiếm đánh lên đạo u ảnh, nhất thời bị chấn động không ngừng, làm cho thân thể Tiêu Hòa run lên, há miệng phun ra một đạo máu tươi. Người như lá rụng rơi xuống dưới đất.
Hoa Thanh thấy thế vội vàng huy động chân khí, Kinh Vân đao trong tay quét ngang hướng phía thắt lưng Tiêu Hòa chém tới.
Tiêu Hòa người này cực kỳ cẩn thận. Tại lúc bị đánh bay, đã dự liệu Hoa Thanh sẽ ra tay đánh lén, bởi vậy sớm có phòng bị. Một chưởng phản kích vung lên, vừa lúc mượn lực đánh tới của Kinh Vân đao, hướng phía trước bay đi, chuẩn bị thoát đi.

Lúc này một tiếng cười lạnh truyền vào tai Tiêu Hòa làm cho trái tim hắn hóa đá một nửa.
‘Tiêu tổng quản luôn luôn trung thành và tận tâm, như thế nào là cái loại người vô sỉ, không để ý vứt bỏ chủ nhân, một mình chạy trối chết.”
Thanh âm trào phúng vang lên, mang theo sát khí lẫm liệt, đồng thời một đạo Cự Linh Chưởng Ấn trong nháy mắt hiện ra trong bầu trời đêm, giống như thái sơn áp đỉnh, hướng đỉnh đầu Tiêu Hòa phóng xuống.
Không còn chỗ né tránh, Tiêu Hòa vừa tức vừa vội, hội tụ một thân lực lượng, phát ra hai đạo chưởng ấn, cố gắng đánh văng công kích của Thiên Vũ.
Cười âm lãnh một tiếng, ánh mắt Thiên Vũ lạnh như băng, lãnh khốc nói: “ Không còn kịp rồi, phụ tử Tiêu gia còn đang chờ ngươi đấy.”
Lời nói còn vang vọng trong tay, Loan Đao Tà Nguyệt giống như u linh xuất hiện sau lưng Tiêu Hòa, không một tiếng động xuyên thấu thân thể hắn.
Đột nhiên run lên, trong miệng Tiêu Hòa phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, lạnh lùng nói: “ Thiên Vũ! Tiêu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thiên Vũ cười to nói: “ Cái này không cần ngươi nhắc nhở, sau này ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận.”
Hồng quang lóe lên, Cự Linh Chưởng Ấn rơi trên người Tiêu Hòa, nhất thời làm chấn nát quần áo trên người hắn, lộ rõ chỗ ngực một cái Huyết thủ ấn rõ ràng.
Ầm ầm rơi xuống đất, Tiêu Hòa kêu thảm lên một tiếng. Thân là Hoàng cấp thượng giai trung cấp võ sĩ, nhất thời sẽ không chết.
Thiên Vũ phiêu phiêu rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt vô cùng. Mặc dù hắn dành được thắng lợi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tác chiến cường độ cao như vậy, cũng làm hắn bị thương không nhẹ.
Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, nụ cười lộ ra trên khuôn mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: “ Chúc mừng ngươi, trận này đã đạt được thắng lợi.”
Thiên Vũ cười cười, có chút khổ sở, nhìn ba địch nhân hấp hối trên mặt đất, vốn vô tình lãnh khốc hắn thoáng cái trở nên thương cảm u buồn, như tại đáy lòng xuất hiện cảm khái vô cùng.
Tay phải giơ lên, Loan Đao Tà Nguyệt như lưu tinh giữa không trung, tự động bay tới tay Thiên Vũ. Thân đao lóe lên quang mang ôn nhu giống như đang trấn an cảm xúc của Thiên Vũ.
Hoa Thanh nhìn Loan Đao Tà Nguyệt, than nhẹ nói: “ Đao này thần kỳ quá!’
Thiên Vũ vuốt cằm nói: “ Nó cùng ta có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, đang từ từ cùng ta dung làm một thể.”
Hoa Thanh cười cười, không có hỏi nhiều, ánh mắt rơi trên ba thân ảnh trên mặt đất, nhẹ nhàng hỏi: “ Ngươi định xử trí bọn họ như thế nào?”
Thiên Vũ vẻ mặt quái dị, trầm giọng nói: “ Ngày đó, bọn họ đã gieo mầm mống cừu hận trong lòng ta. Đêm nay ta muốn dùng tánh mạng cùng máu tươi của bọn họ tưới tắm ầm mống này nẩy mầm.”
Hoa Thanh khẽ thở dài: “ Đã như vậy, ngươi vì sao còn do dự?”
Thiên Vũ khổ sở nói: “Mỗi một lần khi ta giết người, ta sẽ nhớ đến lời dạy bảo của môn chủ, hắn từng hi vọng ta có thể làm một người lương thiện.