Thiên Đường Có Em

Chương 1051: Đau đầu nhức óc!



Lời nói của Thiết Lang khiến Đường Lâm thấy căng thẳng: “Anh đã không biết cụ thể thì làm sao biết là tôi sai!”

Đường Lâm hơi chán nản. Cô1 vốn tưởng Thiết Lang sẽ đứng về phía mình, nhưng không ngờ anh lại giúp đỡ người không quen biết.

“Rõ ràng!” Thiết Lang không nhận được câu trả lời của Đường Lâm.

Chỉ là khuôn mặt cô ngày càng tái nhợt, ngay cả ngón tay của cô cũng bắt đầu khẽ run.

“Đường Lâm!”
Cô không muốn nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình đâu.

Tương tự như vậy, cô cũng tỏ vẻ khinh bỉ với cách làm của mình hôm nay.

Chỉ là một tài xế mà thôi, sao cô phải để ý như vậy làm gì chứ!
Chỉ là, trong hai năm cô biến mất, Thiết Lang đã mở quán ăn Tứ Xuyên ở khắp những thành phố mà cô có thể tới.

Trước đây chưa có quán nào ở thành phố G, nhưng hôm trước quán ăn Tứ Xuyên này đã gấp rút khai trương.

Anh luôn ghi nhớ mọi sở thích của cô. Chỉ cần cô thích thì dù trăm khó ngàn khổ anh cũng sẽ làm.
Đồ FA nhà anh!

Lúc này, đồ ăn đã lên nhưng Đường Lâm lại không còn tâm trạng nữa.

Nhưng vì để cho Thiết Lang không nhận ra nên cô vẫn cầm đũa lên ăn dù không biết mùi vị thế nào.
“Đường Lâm…”

Thiết Lang lập tức ôm lấy cô, mặt đầy lo lắng.

“Đau… đau đầu quá!”
Câu trả lời của Thi2ết Lang lại đâm vào tim Đường Lâm một cái.

Thành thật mà nói, nếu Thiết Lang không phân tốt xấu mà nói giúp cô, có lẽ cô sẽ thấy người đà7n ông này quá giả tạo.

Nhưng mặt khác, anh lại bình tĩnh chỉ ra vấn đề ở chỗ nào, điều này cũng khiến cho cô rất mất mặt!
Thật là!

Thiết Lang nhìn chằm chằm vào biểu cảm vô cùng căm phẫn của Đường Lâm. Đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười yếu ớt, trong mặt chợt lóe lên một tia cưng chiều ẩn trong sự sắc bén.

Mặc dù là làm quen lại một lần nữa, nhưng ít nhất cũng chứng minh là cô thật sự không thay đổi gì.
Biểu hiện này của Đường Lâm khiến lòng Thiết Lang chợt dấy lên một linh cảm xấu.

Dường như có thứ gì đó đã mất kiểm soát, nếu không thì trông cô đã chẳng đau đớn đến vậy.

Thiết Lang nhanh chóng đứng dậy, giữ lấy Đường Lâm. Khi anh đỡ cô đứng lên, chân Đường Lâm đã hoàn toàn mất hết sức lực, ngã nhào vào lòng Thiết Lang.
Đường L7âm cúi đầu không nói gì. Cô không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào nữa.

Có lẽ cô đã nghĩ nhiều rồi.

“Đêm nay cô th2ật sự có việc sao?”
Một cảnh tượng chợt thoáng qua tâm trí cô, khiến cô không thể nắm bắt được.

Thậm chí cô còn cẩn thận tìm kiếm lại nhưng đầu lại đột nhiên đau nhức.

“Sao vậy?”
“Khụ khụ khụ…”

Đồ ăn Tứ Xuyên vốn rất cay.

Đường Lâm cứng nhắc lặp lại động tác gắp đồ ăn, nhưng trong quá trình ăn cũng không tập trung.
Ít nhất, điều đó đủ để chứng minh, không phải là cô thật sự không có cảm giác gì với anh.

“Liên quan gì đến anh!”

Đường Lâm bướng bỉnh, hừ lạnh với Thiết Lang.
“Ăn chậm thôi!”

Thiết Lang bất đắc dĩ nhìn Đường Lâm, anh rót một cốc nước ô mai để giảm vị cay đưa cho cô. Trong đôi mắt toàn là vẻ mặt khó hiểu và nụ cười yếu ớt của Đường Lâm.

Cô che miệng, cầm cốc nước ô mai lên uống ừng ực một hơi hết nửa cốc.
Vất vả lắm mới bình ổn được hơi thở, cô vô thức nhìn về phía Thiết Lang, chẳng biết tại sao lại nói một câu: “Đều tại anh!”

“?”

Thiết Lang đầu tiên là kinh ngạc nhướng mày lên, sau đó bình tĩnh nở nụ cười: “Ừ, tại tôi!”
Nhưng mà cho tới bây giờ, Đường Lâm vẫn chưa biết những điều này.

Từ trước tới nay, cô chưa từng trải qua cảm giác đau đớn như vậy, đầu đau như muốn nổ tung.

Nhân viên phục vụ lo lắng nhìn Đường Lâm đang nằm trong lòng Thiết Lang. Mà Thiết Lang vẫn rảo bước rời đi, chỉ buông một câu: “Không cần!”
Khứu giác của Thiết Lang cực kỳ nhạy bén. Từ khi cô nói chuyện với Quân Khang lúc này, anh đã nhận ra rõ ràng là Đườn0g Lâm vốn không hề lo lắng gì cả.

Nói cách khác, thật ra là cô đã nói dối Quân Khang.

Mà nguyên nhân của việc này, nếu thật sự là vì ăn cơm với anh thì Thiết Lang cũng thầm vui mừng.
Mặc kệ một năm trước Đường Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong tiềm thức của cô, dường như vẫn còn làm nũng với Thiết Lang.

Chỉ là theo một cách khác mà thôi.

Nói xong lời này, Đường Lâm cũng sửng sốt.
Không biết vì sao vừa rồi cô lại cảm thấy rất quen thuộc.

Lẽ ra không nên như vậy.

Đường Lâm và Thiết Lang nhìn nhau. Ánh mắt của anh khiến cô vừa thấy xa lạ vừa quen thuộc.
Đến bây giờ, họ vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao Đường Lâm lại quên anh.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, dường như anh đã nhìn thấy sự bối rối thoáng qua trong mắt Đường Lâm.

Có phải điều đó chứng minh là cô vừa nhớ ra điều gì hay không...
Phục vụ quán ăn thấy cảnh này thì lập tức lao tới: “Ông chủ, có cần gọi 115 không ạ?”

Lúc này, toàn thân Đường Lâm đã run lên vì đau. Cô hoàn toàn không thể nghe thấy lời của phục vụ.

Thật ra quán ăn Tứ Xuyên này chính là quán mà Thiết Lang và Đường Lâm từng cùng nhau ăn ở thành phố C.
“Đường Lâm!!”

Thiết Lang gọi cô liên tiếp hai lần. Đường Lâm lờ mờ ngước mắt lên nhìn anh, miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

“Đi!”
Thiết Lang tinh ý nhận thấy sắc mặt của Đường Lâm hơi lạ.

Cô khẽ nhíu mày vẻ đau đớn, khuôn mặt cũng lập tức trắng bệch.

Nhìn thấy cảnh này, Thiết Lang không khỏi vô cùng lo lắng.
Anh đi rất vội, đây là trung tâm thành phố, xung quanh cũng có bệnh viện.

Chưa đến mười phút, Thiết Lang đã lái xe đưa Đường Lâm tới bệnh viện tư nhân hàng đầu Khải Trạch.

Trong phòng cấp cứu, Thiết Lang mặt lạnh băng dọa cho mấy cô y tá muốn nhìn cũng không dám nhìn.
Giống như lần đầu gặp gỡ vào năm đó vậy!

Đường Lâm không vừa ý trừng mắt nhìn Thiết Lang. Cho dù anh là người ngay thẳng, nhưng cũng không nên tóm lấy điểm yếu của cô không buông chứ

Biết rõ cô là người sai trước mà còn cứ gặng hỏi mãi.
Đường Lâm đã đau tới mức sắp hôn mê. Ngoài nằm run rẩy trên giường thì cô không thể phát ra âm thanh gì nữa.

Bác sĩ cấp cứu mở mắt cô xem xét, lại đặt ống nghe trước ngực cô để kiểm tra, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mau lên, đẩy đến phòng CT để chụp!”

Vì là ca cấp cứu cực khẩn cấp nên y tá cũng không khẩn trương đẩy Đường Lâm đi.

Vốn Thiết Lang muốn đi theo nhưng lại bị bác sĩ cấp cứu kéo lại: “Anh này, tình huống của cô ấy là sao, đã kéo dài bao lâu rồi?”

“Khoảng mười phút!”

Thiết Lang trả lời ngắn gọn đúng trọng tâm, mặt bác sĩ trông có vẻ bối rối: “Lần thứ mấy rồi?