Cô biết Liễu Sùng Minh, bởi vì khi cô tỉnh lại, anh ta nói mình là bác sĩ.
Nhưng hai cngười kia là ai? Tiểu Ngũ ngạc nhiên nhìn Thiết Lang.
Đôi mắt như đang nói rằng, hey, cô ấy vẫn nhận ra anh!
Nhưng mà, lời nói tiếp theo của Đường Lâm lại đột nhiên khiến cho mọi người có tâm trạng khác biệt. Vốn dĩ cô ấy còn vô cùng nghi ngờ chuyện thôi miên này. Nhưng mà bây giờ sự thật đang ở ngay trước mắt.
“Cậu không nhận ra sao? Vậy cậu có nhận ra anh ấy không?”
Đường Lâm liếc nhìn Thiết Lang, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy nói: “Ừ, tài xế của tớ!” “Đúng, ừm, là anh ấy!”
Đáy mắt Yến Thanh gợn sóng. Đối với anh, có thể khiến cho Tiểu Ngũ thừa nhận mình là bạn trai của cô trước mặt mọi người còn khó hơn lên trời.
Nhưng không ngờ bây giờ vì chuyện của Đường Lâm mà cô lại biết thời biết thế trực tiếp thừa nhận. Đây là chuyện tốt mà!
Yến Thanh điều chỉnh lại biểu cảm. Anh mỉm cười đi đến bên cạnh Tiểu Ngũ, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, nói: “Hi, xin chào. Tôi là Yến Thanh, bạn trai của Tiểu Ngũ!”
Không nhớ rõ cũng không sao. Xem ra bây giờ chỉ cần tránh từ Thiết Lang, đồng thời tránh nhắc đến chuyện quá khứ thì Đường Lâm cũng không khác gì người bình thường.
“Ồ, xin chào! Tôi là Đường Lâm!”
Yến Thanh cười gật đầu: “Tôi biết cô, lúc Tiểu Ngũ còn nhỏ, tôi thường xuyên nghe cô ấy nhắc đến cô.” Cô nên trả lời thế nào đây.
Nói quen thì sợ sẽ khiến Đường Lâm nghi ngờ, nhưng nói không quen thì có vẻ lại không thể giấu được.
Trong lúc Tiểu Ngũ đang xoắn xuýt thì Thiết Lang đã từ từ đứng dậy, nói: “Đã muộn rồi, tôi đưa cô về nhà. Không phải ngày mai còn phải đi làm sao?” Thật ra, cô vẫn còn hơi trách Thiết Lang.
Rõ ràng anh chỉ là một tài xế của cô mà thôi, bất cứ ai cũng có thể làm công việc này. Nhưng cố tình là chỉ một người như vậy lại khiến cho cô rất áp lực.
Cô nhớ rất rõ rằng cả ngày hôm qua, tâm trạng của cô đều dao động bởi vì anh. “Đường Lâm, anh ấy là Lục lão đại! Đây là Sùng Minh, nghề nghiệp là bác sĩ, hẳn là cô đã từng gặp rồi!”
Tiểu Ngũ vốn định sẽ giới thiệu về Lục Lăng Nghiệp một chút, nhưng Thiết Lang đã trực tiếp ngắt lời cô ấy. Hơn nữa, anh còn lấy một cách khác để thông báo cho Đường Lâm biết thân phận của họ.
Lục lão đại, chứ không phải là Lục Lăng Nghiệp. “Ồ...”
Đường Lâm hơi xấu hổ. Thấy khuôn mặt đẹp trai của Yến Thanh, cô lại chậm rãi cong khóe miệng lên: “Tiểu Ngũ, cậu có bạn trai mà cũng không nói cho tớ biết à?”
“Khụ, chẳng qua là không tìm được cơ hội thích hợp thôi. Không phải bây giờ đã biết rồi sao! Đúng rồi, để tớ giới thiệu với cậu, người kia là...” Câu trả lời của anh khiến Đường Lâm khá ngạc nhiên. Rõ ràng cả ngày hôm qua cho đến sáng hôm nay, anh vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, tại sao bây giờ lại thay đổi lạ lùng như vậy.
Đương nhiên Đường Lâm không thể hiểu được. Cô dứt khoát đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngũ, quan sát Lục Lăng Nghiệp và Yến Thanh ở phía đối diện. Cái miệng nhỏ khẽ mấp máy nói: “Tại sao tớ lại ở đây? Là cậu đưa tớ đến đây sao?”
Cô nhìn Tiểu Ngũ ở bên cạnh. Cô chỉ nhớ rõ ràng là lúc trước cô hẹn gặp Tiểu Ngũ, nhưng tại sao bây giờ lại ở chỗ này thì cô không có ấn tượng gì. Sùng Minh, chứ không phải là Liễu Sùng Minh.
Lúc này, tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy tuy Đường Lâm bị thôi miên nhưng nhìn qua cũng không phải là không thể giải quyết được.
Chỉ cần không nhắc tới hai chữ Thiết Lang, bao gồm cả chuyện quá khứ, chỉ cần không làm gì khiến cô nhớ lại thì sẽ không ảnh hưởng gì. Con ngươi của Tiểu Ngũ đảo xung quanh, cười ha ha nói: “Đúng vậy, là tớ đưa cậu đến đây. Lúc đầu nói muốn đi ăn cơm, nhưng ai ngờ cậu lại ngủ quên trên xe của tớ. Đúng lúc tớ... bạn trai của tớ gọi, nên tớ đã đưa cậu lại đây.”
“Hả? Bạn trai cậu?”
Đường Lâm nhìn Tiểu Ngũ với vẻ cực kỳ ngạc nhiên. Theo tầm mắt của cô ấy, cô phát hiện cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Yến Thanh. “Tiểu Ngũ gọi điện thoại cho tôi, nhờ tôi đến đón cô ở đây! Cô ấy và Yến Thanh có việc phải về thủ đô! Đương nhiên, chúng tôi đều quen biết!”
Đường Lâm giật mình nhìn Thiết Lang, nói: “Hóa ra mọi người đều quen biết à. Tiểu Ngũ, vậy trước đây cậu cũng biết Hoàng Phủ Kiêu sao?”
Ngay lập tức, vấn đề này khiến Tiểu Ngũ lúng túng. Hóa ra cô còn nhớ rõ Hoàng Phủ Kiêu. Nhưng lại hoàn toàn không nhớ Thiết Lang.
Nhưng mặc kệ là cái tên nào đi chăng nữa thì đó vẫn là anh.
Thiết Lang nhìn Đường Lâm, môi mỏng khẽ cười: “Ừ, chờ em!” Nhất là người tên là Lục lão đại kia. Mặc dù anh ta không nói lời nào, nhưng chỉ cần ngồi như vậy cũng đã toát lên vẻ uy nghiêm, khiến người khác không thể xem nhẹ.
“Này, anh còn chưa trả lời tôi đó, anh đến đây làm gì? Chẳng lẽ anh cũng quen họ sao?”
Đường Lâm chuyển sự chú ý về phía Thiết Lang. “Hoàng Phủ Kiêu, anh ở đây làm gì? Không phải là đang đợi tôi chứ?”
Đêm nay là lần thứ hai trong hai ngày qua, Đường Lâm đau đầu dữ dội vì nhớ lại quá khứ.
Nhưng mà ngay lúc này, cô lại trực tiếp gọi tên Hoàng Phủ Kiêu. Không chỉ Thiết Lang mà ngay cả Liễu Sùng Minh và Lục Lăng Nghiệp đều lập tức nheo mắt nhìn cô. Cô thấy rất quen mắt nhưng không thể nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
Tiểu Ngũ vừa nghe tahấy Đường Lâm nói thế thì hoảng hốt.
Không ngờ cô lại không nhớ nữa. “Hả? Mấy giờ rồi?”
Đường Lâm ra vẻ muốn tìm điện thoại của mình để xem giờ.
Nhưng Thiết Lang lại trực tiếp trả lời: “Mười giờ rưỡi rồi!”
“Cái gì, đã mười rưỡi rồi á? Tôi phải về đây, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm đó! Tiểu Ngũ, cậu nhớ đó, cậu thiếu tớ một bữa cơm đó!”
Tiểu Ngũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy nhìn Đường Lâm, thấy cô vẫn như bình thường không có gì khác biệt mới mỉm cười, gật đầu nói: “Quý cô cứ yên tâm đi ạ. Chắc chắn tớ sẽ trả bữa cơm mà tớ nợ cậu!”
“Ừ, vậy bọn tớ đi trước đây! Lục lão đại, bác sĩ Sùng Minh, cả bạn trai của Tiểu Ngũ nữa, mọi người cứ tiếp tục đi.”