Khi nãy chỉ là anh ta kích động quá nên thuận mồm gọi bằng xưng hô với Đường Lâm khi trư1ớc. Người ngoài đều nghĩ cô đi công tác làm việc, thật ra cô chỉ về nhà, định bụng nói chuyện kỹ hơn với ông Đường một lần.
Nếu ngay cả bản thân cô cũng có thể nhận ra vấn đề thì cô không tin ông bố sắc bén của mình không biết điều này. Chỉ là anh ta càng như vậy thì Đường Lâm lại càng cảm thấ7y có vấn đề.
Cảm giác này cực kì rõ ràng trong mấy ngày quen với Thiết Lang,. “Thành phố G! Đường Lâm cũng ở đây, tạm thời không nói nữa, tôi báo báo tình hình với lão đại xong rồi nói tiếp!”
Lưu Tử Duệ cúp máy, nhưng không gọi luôn cho Thiết Lang mà gửi cho anh một tin nhắn. Cô bắt taxi rồi về thẳng nhà.
Vì Đường Lâm không nói trước cho ai biết cô sẽ về nên khi bước vào cửa chính của nhà mình, trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động. Trước khi lên tầng, Đường Lâm đứng ở trên bậc thang, quay đầu nhìn Lưu Tử Duệ: “Buổi trưa anh đến đón tôi một chuyến, tôi muốn ra sân bay.”
“Hở? À, được thôi!” Trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó cô đã bỏ sót, hoặc là mọi người đang cố tình che giấu.
Chuyện đó có thể có liên quan đến bản thân cô, hoặc có thể là về Hoàng Phủ Kiêu. Trên đường đi tới sân bay, Đường Lâm nhận được cuộc gọi từ Quân Khang.
Giọng điệu của anh ta không khác gì bình thường, có điều mục đích của cuộc gọi vẫn là muốn hẹn cô cùng ăn cơm trưa. Lão đại nói rồi, trong nửa tháng tiếp theo không được gọi điện cho anh, có chuyện gì thì gửi tin nhắn bí mật là được.
Lưu Tử Duệ xoa ngực. Thật ra từ giây phút gặp Đường Lâm đến giờ, anh ta vẫn chưa thể bình tĩnh được. Trong điện thoại Âu Kiệt ngái ngủ phàn nàn, giọng nói rõ ràng đang buồn ngủ.
“Cậu đừng có ngủ nữa, vừa nãy tôi đã gặp Đường Lâm!” Trong lòng Đường Lâm hiểu rõ, nhưng cô không hỏi gì cả. Cô nghĩ, dù có hỏi Lưu Tử Duệ thì có thể cũng sẽ không thể hỏi được gì.
“Về chung cư trước đã, tôi muốn lấy ít đồ rồi mới ra sân bay!” Đến sân bay, sau khi chào tạm biệt với Lưu Tử Duệ, Đường Lâm liền đổi vé đi vào lối kiểm tra an ninh.
Cô đi rất nhanh, cả chặng đường gần như không nói gì với Lưu Tửu Duệ. “Tham… Giám đốc Đường, bây giờ đến sân bay luôn sao?”
Mắt Đường Lâm khẽ chớp, lần này cô chắc chắn không nghe nhầm, Lưu Tử Duệ vừa mở miệng đã gọi cô là tham mưu Đường, rồi cuối cùng mới máy móc đổi cách gọi. Đây đâu phải chuyện đùa!
Lưu Tử Duệ ngồi trong xe, cảm giác tình hình bây giờ đã vượt qua phạm vi mà anh ta có thể hiểu rồi. Cuối cùng tìm thấy rồi!
Qua hai năm, không ngờ cô lại xuất hiện rồi?! Buổi trưa, chưa đến 11 rưỡi, Đường Lâm đã từ Diệp Thị đi ra.
Cũng may cả buổi sáng Lưu Tử Duệ không hề rời khỏi đó. Nên vừa nhìn thấy bóng dáng Đường Lâm ở dưới tòa nhà, anh ta lập tức lật đật xuống xe. “Vậy sao? Vậy chắc do tôi nghe nhầm rồi!”
Đường Lâm biết rõ không phải do mình nghe nhầm, nhưng Lưu Tử Du2ệ không thừa nhận nên cô cũng không thể hỏi mãi không thôi. Về đến chung cư, Đường Lâm sắp xếp sơ hành lí. Trước khi ra khỏi cửa, cô còn quay đầu lại nhìn một lượt. Khi thấy con dao rọc giấy trong tủ trưng bày, cô lại cau mày. Vốn cô muốn mang theo dao rọc giấy, nhưng vừa nghĩ tới phải kí gửi thì cô lập tức dẹp bỏ ý định.
Chính cô cũng không biết tại sao con dao rọc giấy lại được cô cất vào trong tủ trưng bày, cô nghĩ người khác cũng chưa chắc đã biết. Hình như mọi người đều biết chú7t gì đó, nhưng đều cố ý giấu cô.
Đường Lâm không nói chuyện nữa, nhưng trong lòng cô bắt đầu ngẫm nghĩ xem rốt cuộc p2hải làm thế nào mới có thể biết những người này đang giấu cô điều gì. Với những cuộc gọi vô bổ như vậy, Đường Lâm đã nghe tới phát ngán từ lâu rồi.
Cô chỉ đơn giản thông báo với Quân Khang rằng mình phải đi công tác, không đợi anh nói xong đã lập tức tắt máy. “Đường Lâm đấy! Tham mưu Đường, người phụ nữ của lão đại đấy!”
“Thật hay đùa vậy?” “M* nó, mấy cậu biết hôm nay tôi đã gặp ai không!”
“Làm gì đấy, giờ mới có mấy giờ, cậu gọi cái quái gì vậy?” Nhìn dáng vẻ lòng đầy tâm trạng đó của cô, Lưu Tử Duệ cũng không muốn nói gì nhiều.
Đường Lâm đáp chuyến bay sớm nhất trở về thủ đô. Cơn buồn ngủ của Âu Kiệt lập tức tan biến.
Tìm thấy Đường Lâm rồi?! Cô nghĩ mình cần phải nhìn lại mối quan hệ giữa cô và Quân Khang lần nữa.
Nếu đã không có cảm giác thì tại sao phải làm người yêu trên danh nghĩa như vậy. ...
Ba tiếng sau, Đường Lâm bước ra từ sân bay thủ đô. Nếu mà kể câu chuyện của bọn họ ra, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ anh ta bị bệnh rồi!
… Lưu Tử Duệ ngơ ngác nhìn Đường Lâm đi vào đại sảnh Diệp Thị.
Vừa lên xe, anh liền gửi tin nhắn thoại cho nhóm Âu Kiệt và Thạch Vũ. Anh ta bận tới bận lui, lúc thì chạy lên đầu xe, khi lại chạy xuống đuôi xe.
Ai không biết chắc còn cho rằng anh ta là người hầu của Đường Lâm ấy chứ. Tới công ty, Lưu Tử Duệ im lặng mở cửa xe cho Đ0ường Lâm. Thật ra dáng vẻ cực kỳ kính trọng của anh ta rất cẩn trọng.
Lưu Tử Duệ nào dám nói thêm cái gì. Nếu như anh ta không cẩn thận nói ra điều gì không nên nói thì đại ca nhà anh ta băm anh ta ra mất. Đường Lâm nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ chiều, lúc này bố của cô chắc đang ở trong phòng sách.
Cô đặt va li ở cửa, không quay lại phòng mà trực tiếp đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai. Trong điện thoại truyền đến tiếng đáp trầm trầm của Âu Kiệt và Thạch Vũ.
Chưa đến ba giây, hai người đã đồng thanh: “M* nó? Ai cơ?” “Được thôi, vậy lên xe thôi!”
Lưu Tử Duệ hoàn toàn đủ tiêu chuẩn làm tài xế. Vậy rất có thể đến lão đại cô cũng không thể nhớ nữa.
Nếu không với thân phận như vậy, làm sao lão đại nhà anh ta có thể tới đây để làm một tài xế cơ chứ. Quả nhiên, anh ta không thể hiểu được thế giới của lão đại.
Khó khăn lắm mới thấy lão đại thích một người con gái, cuối cùng lại lắm trắc trở như vậy, đúng thật là hiếm thấy. Dì Lưu cũng không thấy đâu, tóm lại là phòng khách không có ai. Khi vừa bước tới trước cửa phòng sách, cô nhìn thấy một tia sáng vàng mờ ảo chiếu từ phòng sách đến hành lang.
“Anh nói đi, tình trạng bây giờ của Tiểu Lâm còn phải kéo dài thêm bao lâu nữa?”
Đây là lời dì Lưu nói.