Thiên Đường Có Em

Chương 1071: Em thấy chúng ta không hợp!



Lục Lăng Nghiệp nói nhỏ. Đường Lâm bỗng chốc không nói lên lời.

Giao tiếp với người đàn ông như này thật quá mệt. Qua cửa sổ, Đường Lâm nhìn Tiểu Lê đang ngồi bên ngoài phòng làm việc, có thể là cô ta không?!

Cô rất muốn gọi Tiểu Lê vào, nhưng cô biết nếu thật sự là do Tiểu Lê làm thì dù cô có hỏi, chắc chắn cô ta cũng sẽ không thừa nhận.
Khóe miệng Đường Lâm giật giậ7t. Năm người ngồi đối diện họ bắt đầu chụm đầu chụm tai vào nhau nói gì đó.

Khoảng cách rất gần, nhưng Đường Lâm lại không thể nghe 7ra họ đang nói gì.
Đây là lần đầu tiên anh ta đột ngột mạo phạm đến cô như vậy.

Đường Lâm ra sức giãy giụa, nhưng lần này Quân Khang có vẻ rất quyết tâm. Không những giữ chặt Đường Lâm trên ghế, mà tay anh ta còn giữ chặt lấy đầu cô...
Sự tương phản rõ ràng như vậy khiến Đường Lâm cực kì nhớ Thiết Lang.

Ra khỏi nhà hàng Hàn Cung, Đường Lâm đang định ra đường gọi xe về nhà thì không biết Lưu Tử Duệ đã từ đâu chui ra, đứng trước mặt Đường Lâm: “Hi hi, Giám đốc Đường, xong việc rồi à?”
Hành động của anh ta trông như chỉ vô tình. Anh ta đứng bên cạnh cửa, nói: “Em nói không hợp thì là không hợp sao? Đường Lâm, tại sao anh lại thấy rằng em đang nói dối anh nhỉ!”

“Em không có lý do gì để nói dối cả. Chúng ta hợp nhau hay không, chắc anh là người hiểu rõ hơn em!”
Trước nay khi rời phòng làm việc cô không có thói quen khóa cửa.

Mà bình thường nếu cô không ở phòng làm việc thì cũng sẽ không có ai khác vào.
Quân Khang lại đến rồi.

Trước đây cô không nghĩ Quân Khang là một người đeo bám như vậy, nhưng chẳng biết gần đây anh ta làm sao nữa. Hầu như mỗi ngày anh ta đều xuất hiện trước mặt cô, dần dà khiến cô cảm thấy thật phiền toái.
Đường Lâm tiêu rồi!

Cô không bao giờ ngờ rằng Quân Khang lại nhân lúc cô không hề đề phòng gì mà cúi người hôn cô.
Đường Lâm cực kỳ cẩn trọng ăn bữa cơm này.

Cô ngồi cạnh Lục Lăng Nghiệp, luôn cảm thấy được hào quang mạnh mẽ trên người anh ấy khiến cô áp lực đến không thể thở được.
Đường Lâm bĩu môi, chỉ vào Lục Lăng Nghiệp rồi hỏi Lưu Tử Duệ: “Lúc nào anh ta cũng thế à?”

Lưu Tử Duệ gật mạnh đầu: “Giám đốc Đường, trước giờ Lục lão đại vẫn luôn như thế, cô không cần nghĩ nhiều. Chúng ta đi thôi!”
Mỗi lần xuất hiện, hầu như anh ta đều cười “hi hi”!

Đường Lâm kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
Lời nói của Quân Khang rõ ràng là đang khiêu khích.

Đường Lâm sốt ruột sờ trán: “Bây giờ em đang rất bận, nếu anh không có việc gì thì về trước đi. Có lẽ hai chúng ta cần thời gian để nói chuyện nghiêm túc với nhau!”
Đường Lâm gật đầu: “Được thôi, cảm ơn mọi người!”

“Nếu anh nói hai chúng ta hợp nhau thì em sẽ làm gì?”

Nghe vậy, Đường Lâm nhíu mày: “Quân Khang, anh không cần... á!”
Đường Lâm lại nhìn hợp đồng trong tay, không có vấn đề gì.

Nhưng mà hợp đồng đã bị mang đi rồi thì rất có thể sau lưng còn có chuyện gì đó chứ không thể đơn giản như vậy.
Đường Lâm không hề biết rằng Quân Khang đã đến đây được một lúc.

Anh ta đứng ở cửa và đã nhìn thấy hết mọi nhất cử nhất động của Đường Lâm trong phòng làm việc.
Sáng hôm nay cô gấp rút đến công ty giải quyết một số việc. Nhưng vừa ngồi xuống, cô đã nhận ra bên phải cô có thêm một tập tài liệu.

Cô cau mày cầm lấy tập tài liệu, lúc mở ra, biểu cảm thì có hơi khó coi.
“Là Lục lão đại nói với tôi đấy! Giám đốc Đường, nếu đã xong việc rồi thì tôi đưa cô về nhà nhé?”

Đường Lâm quay sang nhìn Lục Lăng Nghiệp phía sau, ai ngờ anh ấy đã lên chiếc xe Rolls-Royce từ lâu, không thèm chào một câu.
Về việc anh ta nói cô ngồi thẫn thờ, thật ra là Đường Lâm chỉ đang nghĩ đến việc Tiểu Lê lấy hợp đồng của cô.

“Đường Lâm, rốt cuộc là em...”
“Ừm! Rõ ràng thế rồi không phải sao? Em không có nhiều thời gian để bận tâm đến chuyện yêu đương nam nữ, chúng ta không hợp nhau!”

Quân Khang nhìn Đường Lâm thật sâu. Một lúc sau, anh ta quay người lại, thuận tay đóng cửa chớp của văn phòng lại.
“Quân Khang, chúng ta chia tay đi! Anh cũng biết rằng lúc đầu chúng ta ở bên nhau cũng chỉ vì cả hai đều đang độc thân! Nhưng thời gian gần đây, em nhận ra rằng chúng ta hoàn toàn không hợp nhau, vì vậy...”

Đường Lâm vừa dứt lời, vẻ mặt của Quân Khang đã tối sầm lại: “Em muốn chia tay với anh?”
“Mặt em có cần khó coi như vậy khi thấy anh tới không?”

Quân Khang vẫy tay ra hiệu bảo Tiểu Lê ra ngoài. Khi đóng cửa lại, cô nhìn chằm chằm vào Quân Khang: “Anh nghĩ nhiều rồi!”
Sau khi Đườ1ng Lâm và Lục Lăng Nghiệp ngồi, năm người còn lại mới bắt đầu ngồi xuống.

“Lục lão đại, bệnh nhân là cô Đường đây sao?”
Dường như có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, cô có nghe thấy cũng không thể hiểu.

“Lục lão đại, anh xem2 lúc nào thích hợp, chúng tôi sắp xếp một chút để kiểm tra toàn diện cho cô Đường!”
“Anh tìm em có việc gì?”

“Đường Lâm, từ khi nào mà anh không được tìm em nếu không có việc gì vậy hả!”
“Ý cô sao, khi nào thì được?”

Lục Lăng N0ghiệp nhìn sang Đường Lâm.
Mặc dù Đường Lâm chưa từng gặp chuyện phạm tội thương mại, nhưng nếu thật sự tập hợp đồng này là do Tiểu Lê mang đi thì mục đích của cô ta…

“Giám đốc Đường, anh Quân đến tìm cô!”
Đây chẳng phải là tập tài liệu mà cô đã tìm cả ngày hôm qua sao, bây giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây!

Cô cầm lấy tập tài liệu, nghĩ ngợi một lúc.
Đườn2g Lâm nhìn sang Lục Lăng Nghiệp. Cô không nói gì mà chờ xem anh ấy đáp thế nào.

“Ừ, là cô ấy!”
Lúc này, ngay khi Đường Lâm đang nghĩ xem mục đích Tiểu Lê mang hợp đồng đi thì trùng hợp cô ta lại đẩy cửa vào. Cô ta đứng ở cửa, thái độ của vẫn kính trọng khách sáo như thường lệ.

Chỉ là lời nói của cô ta khiến Đường Lâm cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.
Sau khi lên xe với Lưu Tử Duệ, trên đường đi, Đường Lâm không nói câu nào.

Sau khi về đến nhà, Đường Lâm liền gọi điện cho ông Đường rồi nói luôn chuyện chiều mai bốn giờ sẽ gặp mặt mấy vị bác sĩ kia lần nữa.
Quân Khang nheo mắt đầy nguy hiểm, chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Lâm, kéo ghế của Đường Lâm về phía đối diện với mình.

Đường Lâm bất giác thấy khó chịu khi khoảng cách giữa hai người đang gần nhau thế này.
“Bây giờ anh đang rất rảnh, còn em thì... vừa nãy còn thấy em đang ngồi thẫn thờ mà, cũng không thấy em bận rộn gì lắm!”

“Anh…”
“Vậy sao?” Quân Khang cười nhạt: “Nhưng tại sao anh lại thấy rằng không phải mình đã nghĩ nhiều, mà là… em đã thay đổi rồi nhỉ!”

Quân Khang đi thẳng đến trước mặt Đường Lâm, dựa người vào bàn làm việc của cô và nhìn cô với ánh mắt lấp lánh, nhưng nụ cười trên môi anh ta lại vô cùng giả tạo.


Những ngày không có Thiết Lang, Đường Lâm cảm giác cuộc sống của cô đã quay trở về trước kia.