Có lẽ đây chính là hạnh phúc đơn giản nhất. Mỗi ngày1 đều cùng người mình thích đi ra khỏi cửa và cùng nhau về nhà.
“Này, tại sao mọi người đều gọi anh là Thất gia vậy?” Tiểu Lê không cần suy nghĩ đã nói: “Là Quân Khang, là anh ta bảo tôi làm như vậy. Anh ta nói cô phản bội anh ta nên…”
“Ồ, vậy nên anh ta bảo cô làm như vậy là cô liền làm sao?”
Tiểu Lê lập tức im bặt. Cô ta mở to đôi mắt ngấn lệ nhìn Đường Lâm mà quên trả lời. Thiết Lang thấy Đường Lâm như vậy. Vài giây sau, anh đi đến cạnh Đường Lâm, ngồi xuống phía sau rồi duỗi tay ôm cô vào lòng: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng!”
Lời nói của Thiết Lang khiến cho Đường Lâm cảm thấy ấm áp.
Cô dựa vào lòng Thiết Lang, thở ngắn thở dài: “Tuy nói như thế nhưng có rất nhiều chuyện vẫn là do con người làm ra!” Đường Lâm tự biết mình không phải là thánh mẫu gì cả. Không thể nào có chuyện Tiểu Lê còn muốn có được sự tha thứ của cô sau khi làm ra những chuyện đó.
“Giám đốc Đường, tôi xin lỗi. Tôi biết lúc trước tôi không nên làm những chuyện đó. Nhưng mà… tôi cũng không còn cách nào khác!”
Tiểu Lê nói xong viền mắt liền đỏ ửng, vô cùng oan ức nhìn Đường Lâm. Thấy vậy, Đường Lâm cười nhạt: “Nói như vậy là cô oan lắm à?”
“Giám đốc Đường, tôi không có ý này. Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không!”
Ánh mắt của Tiểu Lê nhìn Đường Lâm chứa đựng vẻ van xin. Khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng. “Giám đốc Đường... tôi...”
Tiểu Lê do dự. Thấy hành động mở cửa của Đường Lâm, cô ta liền đi vòng qua bàn, nhìn dáng vẻ kia là muốn cùng cô đi vào phòng làm việc.
“Có gì thì nói đi, nói ngay ở chỗ này!” “Chưa chắc đâu!”
Đường Lâm bĩu môi nói: “Ơ kìa, em nói không có là không có. Tại sao anh lại dài dòng như thế chứ!”
Cô ngồi trên ghế sô pha ở trước cửa sổ sát đất, xoay người nhìn màn đêm ở bên ngoài. Vào phòng làm việc, Tiểu Lê lúng túng đứng ở cửa. Đường Lâm mới đi về phía bàn làm việc được hai bước thì phía sau truyền đến tiếng “Phịch”.
Cô giật mình, khi quay đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Lê đang quỳ trên mặt đất.
“Cô làm gì vậy?” Không phải không muốn trả lời, mà là không biết nên nói như thế nào!
Có lẽ ngay cả chính cô còn cảm thấy chuyện này khó tin, thì làm sao có thể khiến cho người khác tin được.
Ánh mắt nhàn nhạt của Đường Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt hờ hững nhìn không ra cảm xúc. Lúc thấy Đường Lâm, rõ ràng ánh mắt của Tiểu Lê hơi tránh né.
“Cô đến đây làm gì?”
Biết được tất cả những chuyện mà Tiểu Lê làm lúc trước, vẻ mặt của Đường Lâm không thể dễ gần được nữa. “Rất nhiều, anh cũng không đếm được!”
Vẻ mặt của Đường Lâm sượ2ng trân: “Vậy nhà các anh là một đại gia đình rồi. Anh nhìn nhà em xem. Từ nhỏ, ngoại trừ em và bố thì trong nhà chỉ còn lại người giúp việc.”
“Không tính Lãnh Mục Dương sao?”
Nghe đến tên Lãnh Mục Dương, Đường Lâm khẽ chớp mắt: “Anh ấy đến sau mà!”
Ngày tiếp theo, Đường Lâm về đến công ty. Vừa mới đến trước cửa phòng làm việc của mình thì cô bất ngờ thấy ở chỗ vị trí thư ký có một người không nên xuất hiện ở đây.
“Giám… Giám đốc Đường!” Cô ta còn nghĩ đến chuyện sau này?
Bất kể sau này Đường Lâm có còn làm việc ở Diệp thị nữa hay không thì với hành động như vậy của Tiểu Lê, cho dù cô không nói gì, cô tin Diệp Cảnh Ngạn cũng sẽ không giữ cô ta lại.
Tối hôm qua, cô vừa mới gặp nhóm Diệp Cảnh Ngạn. Đó cũng không phải là một đám đàn ông đơn giản. “Hãy nhớ, cho dù em làm gì thì anh đều ủng hộ em!”
Đường Lâm hơi cảm động, nhìn anh nói: “Ừm, anh đã nói rồi đó, đến lúc đó không được nuốt lời!”
“Đã bao giờ anh nuốt lời chuyện của em chưa?” “Em có thành kiến gì với Lãnh Mục Dương sao?”
Đôi mắt sắc bén của Thiết Lang thấy được, khi nhắc đến Lãnh Mục Dương, trên mặt Đường Lâm đều là biểu cảm mất tự nhiên.
Anh không hề che giấu mà hỏi một câu. Đường Lâm lại cười gượng nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, nói thế nào thì anh ấy cũng là anh trai em, làm sao em lại có thành kiến với anh ấy được!” Đường Lâm thờ ơ nhìn Tiểu Lê. Ánh mắt của những người nhân viên khác bên trong khu vực làm việc đều tập trung vào hai người bọn họ.
Một lúc sau, Đường Lâm thở dài nói: “Nếu có gì muốn nói thì nói nhanh đi!”
Đường Lâm không thể nào nhìn Tiểu Lê với vẻ mặt dễ gần được. Lúc trước cô ta là thư ký của cô. Cô dành cho cô ta những đãi ngộ mà các công ty bên ngoài hoàn toàn không thể đáp ứng được.
Ấy thế mà cô ta lại làm ra chuyện này, bây giờ lại còn quỳ ở đây mà khóc lóc, cầu xin tha thứ. Cô ta không biết xấu hổ sao?!
Đường Lâm không những không đồng tình với những hành động như thế của Tiểu Lên mà còn càng thêm chán ghét. Người làm sai thì phải có năng lực gánh chịu hậu quả.
Nhưng bây giờ, cô ta lại đổ lỗi tất cả là do bản thân không có cách nào khác. Việc này rất vô trách nhiệm.
Đường Lâm nhìn cô ta. Cô đi lại trước bàn làm việc của mình, im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Là ai bảo cô làm như vậy?” “Vậy anh ta bảo cô làm việc này thì cho cô bao nhiêu tiền?”
“Anh ta nói sau khi mọi việc xong xuôi sẽ cho tôi hai trăm nghìn tệ! Giám đốc Đường, gia đình tôi rất khó khăn cho nên lúc đó tôi bị quỷ ám. Tôi không nên làm như vậy. Giám đốc Đường, cô tha thứ cho tôi một lần đi. Chắc chắn sau này tôi sẽ nghe lời cô!”
Sau này?! Nếu phía sau mỗi người không có tài lực thực tế thì làm sao họ có thể có được thành tựu như ngày hôm nay khi còn trẻ tuổi như thế.
Cũng giống như chỉ một mình Diệp Cảnh Ngạn mà có thể quản lý Diệp thị, một công ty lên sàn với hàng vạn người trật tự như thế. Đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Đường Lâm nhìn Tiểu Lê không thèm chớp mắt. Đột nhiên cô cảm thấy giờ cô ta thật đáng thương, cũng thật đáng giận.
Vì cho dù là đến lúc này mà cô ta vẫn còn nói dối.
Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, hay kẻ đứng sau lưng cô ta là ai, Đường Lâm cũng không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
Chuyện này nếu nói là người khác thì cô có thể tin tưởng, nhưng nếu nói là Quân Khang thì cô thật sự không tin.