Thiên Đường Có Em

Chương 1091: Đến phòng làm việc của tôi đi!



Cuối tuần, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Đường Lâm và Thiết Lang đã dính lấy nhau suốt hai ngày. Tối ngày chủ nhật, cô mới nép trong vòng tay củ1a Thiết Lang, xúc động nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, hai ngày này còn chưa có cảm giác gì mà chớp mắt liền qua rồi!”

“Em còn muốn cảm 2giác gì nữa?”

Đường Lâm ngẩng đầu nhìn Thiết Lang: “Ơ kìa, anh xem, bởi vì gần đây quá bận nên em đã nhớ nhầm thứ bảy thành thứ sáu, nếu cứ 7tiếp tục như thế thì em có khác gì ‘cá muối’ không!” Gặp lại Quân Khang, Đường Lâm thật sự không hề muốn nhìn mặt anh ta.

Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Quân Khang, Đường Lâm bất ngờ nhìn anh ta, trong mắt bỗng hiện lên vẻ nghi ngờ.

Từ trước đến nay, dù trong bất kỳ trường hợp nào, Quân Khang mà cô biết đều bày ra dáng vẻ của một công tử lịch lãm.
“Được rồi, vậy em đi ngủ đây!”

Đường Lâm đỏ mặt, bước về phòng ngủ của mình mà không thèm quay đầu lại.

Dạo này cô và Thiết Lang thường sống chung dưới một mái nhà. Và ngoại trừ lúc trước hỏi anh vì sao mọi người lại gọi anh là Thất gia ra, cô vẫn chưa từng hỏi về hoàn cảnh gia đình của anh.
Cảm giác này thật sự rất kinh khủng.

Cô chỉ mới ở cạnh Thiết Lang chưa được bao lâu?! Ấy thế mà đã khiến cô cảm thấy lưu luyến nhiều tới vậy.

Trên đoạn đường lái xe đến công ty, Đường Lâm thật sự không hiểu nổi cảm giác mất mát khó tả dâng lên trong lòng.
Nhưng mọi người đều là người lớn rồi, cô cũng không phải là trẻ con, nói ra những lời này cũng vô trách nhiệm quá.

Huống chi cô cũng không muốn mình biến thành một cô nàng gây trở ngại cho công việc của anh.

Đường Lâm đi qua, ngồi ở trên sô pha, chần chừ một lúc rồi hôn Thiết Lang “chụt” một cái: “Vậy anh trở về sớm một chút, em chờ anh!”
“Ừ, ngoan!”

Thiết Lang cúi đầu hôn lên trán Đường Lâm, thuận tay cầm lấy áo gió.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, nhưng hướng đi lại khác nhau. Đường Lâm đi thẳng đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, còn Thiết Lang thì lại ra khỏi thang máy ở tầng một.
Thiết Lang vuốt ve mái tóc của Đường Lâm, nhẹ nhàng đặt trên trán cô một nụ hôn.

Lúc này, màn đêm tối đen, hai người ở trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, nếu không làm gì thì hình như đã lãng phí ngày tốt cảnh đẹp.

Nhưng trong lúc nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn, Thiết lang lại từ từ buông Đường Lâm ra.
Mặt khác, Đường Lâm không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cô không có gì hấp dẫn sao?!

“Yên tâm đi, sau này còn nhiều thời gian!”

Thiết Lang như hiểu được nỗi nghi hoặc của Đường Lâm, bèn ôm lấy cô, khẽ giọng an ủi.
Lúc đến công ty, tâm trạng Đường Lâm lúc này vốn đã không tốt. Vậy mà khi cô đến tầng một, vừa bước vào thang máy thì lại gặp ngay một người mà cô không hề muốn gặp.

Quân Khang!

Anh ta làm gì ở đây?!
Nghe thấy lời than phiền có phần hờn dỗi của Đường Lâm, ánh mắt của Thiết lang hiện vẻ 7cưng chiều.

“Vậy em muốn làm gì nữa nào?”

Nghe thấy vậy, Đường Lâm lập tức có hứng thú: “Nếu không thì chờ sau khi em bàn giao hết c2ông việc ở Diệp thị, chúng ta đi du lịch đi! Mấy năm nay hình như em cũng không đi ra ngoài, suốt ngày ở thủ đô hoặc là ở đây, lãng phí thời gian qu0ý báu. Nhân lúc còn trẻ, có phải chúng ta nên đi ra ngoài một chút không?”
Anh đưa chìa khóa cho em, lát nữa anh phải về thủ đô một chuyến!”

“Hả? Sao lại đột ngột như vậy?”

Đây là lần thứ hai Đường Lâm nghe thấy anh nói phải đi sau khi quen biết anh.
Cô nhìn Thiết Lang, có thể thấy rõ tình yêu anh dành cho cô từ khuôn mặt anh.

Đường Lâm thở dài, lại chui vào trong lòng Thiết Lang: “Nếu như mãi mãi thế này được thì thật tốt!”

“Đương nhiên là được rồi, chỉ cần em muốn!”
“Em đợi anh về!”

“Ừ, ngoan, đi làm đi!”

Thang máy đóng rồi lại mở. Sau vài lần lặp đi lặp lại như thế, Đường Lâm mới không nỡ nhìn lại. Khi bước vào thang máy, đôi mắt cô đỏ hoe.
Mãi sau này Đường Lâm mới biết được rằng mặc dù Diệp Thị có hợp tác làm ăn qua lại với gia đình họ Quân, thế nhưng họ không phải là đối tác đặc biệt thân thiết.

Suy cho cùng, nguyên nhân chính cô đến Diệp Thị làm việc có khả năng là đến từ mối quan hệ giữa Lục Lăng Nghiệp và Diệp Cảnh Ngạn.

“Đường Lâm!”
Cô không biết mình bị làm sao, chỉ là cảm thấy rất đau buồn khi lần này phải rời xa Thiết Lang.

Cuối cùng cửa thang máy cũng đóng lại, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Thiết Lang in sâu vào mắt Đường Lâm.

Cô lê những bước chân nặng nề tới bãi đậu xe. Rõ ràng hôm qua cô đã nghỉ ngơi rất thoải mái, thế nhưng không biết vì sao bây giờ cô lại thấy mình chẳng có chút sức lực nào.
Khi cửa thang máy mở ra, Thiết Lang đi ra ngoài, xoay người đứng ở ngoài cửa. Anh không nói gì mà nhìn Đường Lâm. Khi thang máy từ từ đóng lại, Đường Lâm cũng không biết diễn tả cảm giác của cô thế nào. Trong tích tắc đó, cô đã xúc động chạy ra ngoài, lao vào vòng tay của Thiết Lang.

Cô chạy rất nhanh nên sức rất lớn, thậm chí còn đâm đầu vào khiến Thiết Lang phải lùi ra sau một bước.

Đường Lâm nhào vào lòng anh, mặc dù khó có thể nói ra những lời trong lòng, nhưng hành động của cô đã giải thích cho tất cả rồi.
Trong đôi mắt của anh như chứa đầy ánh lửa. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đường Lâm, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Đi ngủ đi!”

Đường Lâm: “…”

Trong mắt cô ánh lên vẻ ngạc nhiên. Cô hoàn toàn không ngờ Thiết Lang có thể giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh như vậy.
Hôm sau, thứ hai.

Trước khi ra khỏi nhà, Đường Lâm nhìn thấy Thiết Lang đang ngồi trên sô pha nhìn cô đầy tình cảm.

Cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao vậy? Anh không đi sao?”
Cuối cùng Đường Lâm cũng không hỏi gì nữa.

Cô vẫn luôn tin rằng có một ngày, cô sẽ nhớ ra tất cả.

...
“Hai ba ngày gì đó!”

“Ồ...”

Thật ra, Đường Lâm muốn hỏi là không đi có được không!
Nhưng mà... Anh có thể mang được cả viên kim cương màu xanh kia về cho cô thì có thể biết được bối cảnh của anh hùng hậu như thế nào.

Đường Lâm không phải là người chê nghèo yêu giàu, nhưng cô chưa từng hỏi về thân phận của anh, vả lại có rất nhiều chuyện về Thiết Lang đã bị cô quên mất.

Không phải cô chưa từng có ý hỏi anh, nhưng những câu trả lời của anh đều khiến cô nhớ lại.
Và với tư cách là ứng cử viên kế vị nặng kí nhất của gia đình họ Quân, anh ta sẽ không bao giờ để dáng vẻ mất phong độ của mình bị phơi bày trước mặt mọi người.

Tuy nhiên vào lúc này, mặc dù Quân Khang vẫn mặc một chiếc áo khoác len sang trọng và quần tây, nhưng quầng thâm dưới mắt của anh ta lại rất rõ ràng, giọng nói thì lại khàn khàn.