Anh ta ngồi thẳng, nhìn Đường Lâm với ánh mắt monkg chờ: “Lẽ nào… em không tin anh mà vẫn tin Lý Hãn sao?”
Đường Lâm nhìn vào mắt Quân Khang, cố ý lờ câu hỏi của anh ta đi.
c
Cô mím chặt đôi môi mỏng, nhìn Quân Khang: “Thật ra tôi rất tò mò, rốt cuộc khi đó Lý Hãn đã đồng ý với anh điều gì! Còn bây giờ thaì lại tại lí do làm sao mới khiến anh không thể nào chấp nhận, đến chỗ tôi nói những lời này!” Trong giây phút tĩnh lặng như vậy, điện thoại đột nhiên rung lên.
Hình như dạo này có rất ít người gọi điện tới cho cô.
Chỉ nhớ lần gần đây nhất cô nghe điện thoại hình như là khi cảnh sát gọi cho cô. Đã thế, cô lại càng muốn tin Quân Khang hơn.
Vì từ đầu đến cuối Tiểu Lê luôn cho rằng mình không làm sai. Dù cô ta đã tìm đến cô để sám hối nhưng cũng là do người ở phía sau cô ta bảo làm vậy.
Lý Hãn… Sau khi Đường Lâm nói xong với giọng điệu vui vẻ, Tiểu Ngũ ở đầu dây bên kia liền nín thinh.
Ba giây sau, một tiếng hét vọng ra từ điện thoại.
“A… Đường Lâm, có phải cậu… đã nhớ lại rồi không?” “Được rồi, chỉ là tớ quên nói với cậu mà thôi. Nhưng không phải nhớ lại tất cả, còn có một việc có thể còn cần thêm thời gian!”
“Như vậy cũng đủ xuất sắc rồi! Chị gái à, không hổ từng là thiên kim số một. Sao cậu có thể xuất sắc như vậy chứ!”
Tiểu Ngũ vui ra mặt. Đường Lâm nghe được cũng rất vui mừng. Không phải vì cô ấy khen cô, mà bởi vì lời động viên này của cô ấy xuất phát từ tình cảm chân thành nhất dành cho cô.
Cho dù cô có xuất sắc hay không, cô đều biết cô còn một chặng đường rất dài ở phía trước để nhớ lại tất cả những ký ức của cô.
“Được rồi, cậu đừng kích động nữa. Vừa khéo mấy ngày nữa tớ định về nhà một chuyến. Đến lúc đó, cậu đến nhà tớ đi! Tớ kể cho cậu nghe!” Giọng điệu Tiểu Ngũ cực kì phấn khích. Mặc dù cách điện thoại nhưng Đường Lâm vẫn cảm nhận được rõ niềm vui mừng của cô.
“Ừ, nhớ lại rồi!”
“Chết tiệt, cậu nhớ lại rồi mà cũng không nói cho tớ biết. Cậu không muốn làm bạn nữa có đúng không!” Ngày hôm nay lúc làm việc, cô mãi không thể tập trung được.
Có lẽ vì Quân Khang đã để lại cho cô cú sốc quá lớn, cũng có thể do không có Thiết Lang ở đây.
Cảm giác tinh thần bất an đó vẫn đang không ngừng kéo căng dây thần kinh của Đường Lâm. Dù cho những lời khi nãy rốt cuộc có phải là lời thật lòng của anh ta hay không thì Đường Lâm vẫn cảm thấy, Quân Khang cũng là một người đáng thương.
Ở nhà họ Quân, anh ta vốn đã không có địa vị gì, trải qua bao khó khắn vốn tưởng đã có thể trèo cao, ai ngờ lại bị Lý Hãn chơi cho một vố đau.
Lời hôm nay của anh ta hoàn toàn ngược với tất cả những gì Tiểu Lê đã nói hôm đó. Đường Lâm lái xe trở về nhà căn hộ của mình. Nhưng cô vừa mới đậu xe ổn định thì điện thoại lại đổ chuông.
Những ngày bình thường, điện thoại cô cũng không có động tĩnh gì. Có vẻ hôm nay có rất nhiều người đến tìm cô.
Đường Lâm liếc nhìn điện thoại, sắc mặt khẽ thay đổi. Khi điện thoại được kết nối, giọng nói cũng trở nên rất nghiêm chỉnh: “Xin chào, anh Lục!” Một lúc sau, khi Đường Lâm vẫn đang im lặng, Quân Khang dụi tắt đầu thuốc lá, chầm chậm đứng dậy: “Những điều hôm nay anh cần nói đều đã nói hết, còn lại anh hy vọng em sẽ nghĩ thật cẩn thận. Ngoài ra, em yên tâm, anh đến tìm em chỉ là muốn nói với em những thứ này, không có mục đích gì khác, còn về… vì sao anh làm vậy, em coi như anh đang hối lỗi đi. Anh đi trước đây, tạm biệt!”
Đường Lâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn bóng lưng đơn độc rời đi của Quân Khang, trong lòng cô bỗng chốc không nhịn được, nói: “Quân Khang, lẽ nào quyền thừa kế nhà họ Quân quan trọng với anh đến vậy sao?”
Bước chân của Quân Khang khựng lại. Anh ta không quay lại nhìn Đường Lâm, chỉ cười: “Nếu như em đã từng trải qua cảm giác bị anh trai ruột giẫm đạp tàn nhẫn dưới chân thì em sẽ biết, có đôi khi tình thân vốn hoàn toàn không đáng để nhắc tới! Còn nữa, về sự cố kia, anh xin lỗi!” “Ừ, hẹn gặp lại!”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Lâm thở phào một hơi.
Cũng may, cô còn có Tiểu Ngũ. Nhìn biểu cảm nhướng mày đầy hoài nghi của Đường Lâm, Quân Khang tự giễu cười: “Anh biết khi ấy là do anh ham lợi ích trước mắt. Nhưng em cứ nghĩ thử xem, ngoài việc anh đã làm với em hôm trước, anh còn làm chuyện gì gây hại đến em không? Đường Lâm, dù với nhà họ Quân anh luôn không từ thủ đoạn, nhưng ít nhất anh cũng sẽ không bao giờ làm vậy với em!”
Đường Lâm lặng thinh!
Cô thật sự không ngờ rằng Quân Khang lại nghĩ xa tới như vậy. “Được, được, khi nào thì cậu về?”
Đường Lâm hơi do dự: “Chắc là... nhanh thôi!”
“Được, vậy tớ chờ cậu!” Nói xong câu này, Quân Khang liền bỏ đi.
Những lời nói của anh ta khiến Đường Lâm phải sốc lần nữa.
Anh ta thật sự chỉ vậy đã đi rồi, còn lại Đường Lâm ngồi một mình trong phòng làm việc, tâm trạng vô cùng phức tạp. Tiểu Ngũ rất kích động, rất vui, giọng cũng rất lớn.
Đường Lâm đưa điện thoại ra xa hơn một tí, trên khuôn mặt toàn là ý cười.
Hình như chỉ có cô gái này mới có thể khiến cho cô vui vẻ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy. Ván cờ tồn tại bao nhiêu năm như vậy, xem ra đã đến lúc tặng cho anh ta một quân cờ rồi.
…
Sau khi tan làm, Đường Lâm kiệt sức đi tới bãi đỗ xe. “Đường Lâm, dù có thế nào thì ban đầu chúng ta cũng đã ở bên nhau, những thứ có thể nói anh đã nói hết với em. Ban đầu anh ta đồng ý với anh rằng sẽ giúp anh giành được quyền thừa kế nhà họ Quân, nhưng…”
“Giờ anh ta đổi ý rồi?”
Đường Lâm nói tiếp lời, Quân Khang dù không nói gì, nhưng biểu cảm của anh đã nói lên tất cả. Trong vòng giao tiếp vốn đã thiếu thốn của cô, cuối cùng vẫn còn một người có thể chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn cùng cô.
Vậy là đủ rồi!
Không cần nhiều bạn, có là được! Đường Lâm cau mày lấy ra điện thoại. Sau khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị, lòng cô đột nhiên vui vẻ: “Tiểu Ngũ? Sao lại có thời gian gọi cho tớ thế?”
“Ha ha, chẳng phải là vì lâu lắm rồi chưa liên lạc sao? Thế nào, chị gái, dạo này vẫn ổn chứ?”
“Ừ, rất ổn! Không biết cái anh Yến Tử ở dưới núi Thanh Thành của cậu thế nào rồi?” “Quay về thủ đô một chuyến, Thiết Lang xảy ra chuyện rồi!”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Lục Lăng Nghiệp.
Đường Lâm hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, sau khi nghe được lời anh ấy nói thì trái tim liền run lên: “Cái gì cơ? Anh nói cái gì?”