Cho dù như thế nào, chuyện của Lý Hãn coi như đã được giải quyết. Khi Đường Lâm và những người khác bước ra khỏi tòa nhà Diệp Thị, một cô gái đột nhiên chạy đến từ trong một chiếc ô tô ở đầu đường đối diện.
“Anh Hãn!” Ha ha!
Cô còn có thể nói gì đây. “Một chuyện lớn như vậy, nếu bố không đến thì một mình con sao có thể giải quyết được đây?”
Nghe vậy, Đường Lâm cười khổ: “Con có thể giải quyết được mà, rõ ràng lúc sáng con đã nói chuyện với Lục Lăng Nghiệp rồi!” Trên mặt Tiểu Lê tràn đầy nước mắt, sau khi nghe được lời của Lý Hãn, cả khuôn mặt cũng tái nhợt: “Không… không phải như thế này… Em… em đã mang thai đứa con của anh rồi, sao anh có thể…”
“Cô có chắc nó là con của tôi không? Không phải lúc trước cô cũng qua lại với Quân Khang sao?” Tiểu Lê!
Sau đó, Đường Lâm liền nhận ra cô ta vừa khéo chạy ra khỏi một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen. Không thể nghi ngờ gì nữa, vốn dĩ cô ta đi cùng Lý Hãn. “Anh Hãn, không phải như vậy, rõ ràng anh đã nói...”
“Đã nói cái gì?” Lý Hãn lạnh lùng nhìn cô ta: “Đã nói sẽ lấy cô? Đừng có ngu ngốc như vậy, tôi chỉ đang lợi dụng cô thôi, cô không nhìn ra sao?” Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu này, Cố Hân Minh đang đứng một bên xem kịch hay lập tức cười phá lên: “Thì ra là như vậy. Cô này, tôi nghĩ cô không cần phải vội vàng đi đâu cả. Không phải cô có tình cảm sâu đậm với anh ta sao? Đi, chúng ta cùng đi, có gì về rồi hẵng nói!”
Tiểu Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã bị Cố Hân Minh kéo tay đi về hướng chiếc xe SUV màu đen đang đậu cách đó không xa. Nhưng bởi vì Lãnh Mục Dương có ý muốn cho Lý Hãn một đấm nên mọi chuyện mới không xảy ra trước mặt mọi người.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô sẽ giả vờ như không biết gì. Cô còn trưởng Lý Hãn còn có chút lương tâm, cho dù thế nào cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Tiểu Lê đang mang thai.
Thế nhưng bây giờ anh ta nói như vậy... Lời này của Lý Hãn chứa đựng quá nhiều vẻ chế nhạo và mỉa mai.
Tiểu Lê ôm ngực lắc đầu lui về phía sau: “Sao anh có thể nói như vậy... Anh Hãn, lần đầu tiên của em...” Tiểu Lê chẳng qua chỉ là một cô gái vì chìm đắm trong tình yêu mà bị lợi dụng từ đầu đến cuối. Có lẽ đến lúc này, Tiểu Lê vẫn chưa biết rằng trong lòng Lý Hãn, cô ta chỉ là một quân cờ không hơn không kém.
Mọi người lần lượt lên xe, đương nhiên Đường Lâm ngồi cùng xe với bố mình và dì Lưu. “Bố đến vì muốn chuyện này sẽ không bao giờ có khả năng xoay chuyển được nữa. Con gái à, hai năm qua con đã khổ cực nhiều rồi!”
Đường Lâm đờ người ra, chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc giọng trầm đi: “Khổ hay không khổ gì ở đây chứ. Con người ta sống chẳng phải để chịu khổ sao!” “Đi đi, không cần hỏi nhiều!”
“Anh Hãn, em không đi. Anh nói em biết chuyện gì đang xảy ra đi? Không phải anh nói chỉ lên tầng xem một chút sao? Sao bây giờ lại...” “Cô cút đi, đừng để tôi nói câu thứ hai. Lần đầu tiền thì sao, từ trước đến nay tôi chưa từng thích cô, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?”
Lúc đó Lý Hãn nhìn Tiểu Lý với ánh mắt vô cùng kinh tởm, sau đó quay sang nhìn Lãnh Mục Dương: “Không phải anh định dẫn tôi đi sao? Vậy thì đi đi!” Vài ngày trước Tiểu Lê đã quỳ xuống, nói người sai khiến cô ta làm mọi việc là Quân Khang.
Nhưng bây giờ, cô ta lại gọi Lý Hãn một cách thân thiết như vậy, chẳng lẽ còn không thể chứng minh điều gì sao? Lúc này dì Lưu đang ngồi ở ghế lái phụ. Bà ta không nói gì mà chỉ ngồi nghe cuộc đối thoại giữa Đường Lâm và bố cô. Hôm nay, bà ta im lặng một cách kì lạ.
Đương nhiên Đường Lâm có để ý tới dì Lưu. Vừa rồi trước mặt mọi người, lời nói của Lý Hãn rõ ràng có ý ám chỉ. “Im miệng, cút đi, tôi không muốn thấy mặt cô!”
Vốn dĩ Đường Lâm cho rằng Lý Hãn hét lên những lời này là vì muốn bảo vệ Tiểu Lê. Nhưng khi cẩn thận quan sát biểu cảm của Lý Hãn lúc này, cô mới kinh ngạc nhận ra anh ta thật sự rất ghét Tiểu Lê. Thiết Lang đã ra đi, dù cuộc sống của cô có cực khổ thêm nữa thì cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Đời người chẳng phải là như vậy sao. Dẫu sao thì chắc chắc Tiêu Lê cũng có tham gia vụ tai nạn trên phố kia.
“Nếu cô không định đi thì hãy để bọn họ bắt cô lại đi. Hồi đó cô cũng từng tham gia hãm hại Đường Lâm đấy!” Anh ta cúi đầu, lẳng lặng đi bên cạnh Lãnh Mục cDương, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía dì Lưu, trong mắt tràn đầy nỗi hận với bà ta.
Đường Lâm vẫn nhìn Lý Hãn. Thậta ra nhìn anh ta ra nông nỗi này, cô cũng rất bất lực. Từ đầu đến cuối, Lý Hãn không nói một lời.
Vốn dĩ anh ta thật sự chẳng có chút tình cảm nào với Tiểu Lê. Vừa nói xong, Tiểu Lê lại nhìn Đường Lâm với ánh mắt tức giận.
Theo quan điểm của cô ta, tất cả những chuyện này chắc chắn là âm mưu của Đường Lâm. Tiểu Lê hoảng sợ. Cho dù có ngu ngốc đến đâu, cô ta cũng có thể nhìn ra những người đứng bên cạnh Lý Hãn lúc này đều không phải là người tầm thường.
“Anh Hãn, anh nói đi, có chuyện gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì...” Lãnh Mục Dương kéo Lý Hãn vào chiếc xe phía sau họ, và cả đoàn người chậm rãi lái tầm bảy, tám chiếc SUV rời khỏi tòa nhà Diệp Thị.
Trong xe, Đường Lâm nhìn sang bố mình, lòng đầy phiền muộn: “Bố, sao bố lại đến đây?” Khi nhìn thấy Tiểu Lê, trong mắt Lý Hãn lóe lên vẻ lạnh lùng. Anh ta chậm rãi dừng lại, mọi người cũng theo sát anh ta đứng ở đầu đường dưới tầng.
Tiểu Lê chạy tới với vẻ mặt hốt hoảng. Khi thấy Lý Hãn bị Lãnh Mục Dương khống chế, cô ta đứng trước mặt anh ta thở hổn hển: “Làm sao vậy? Anh sao vậy?” “Đứng lại, anh đứng lại! Lý Hãn, lúc trước anh không nói với em như vậy...”
Đường Lâm đứng ở bên cạnh, quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng. Cô đột nhiên mơ hồ cảm thấy có thể Lý Hãn cũng không nhẫn tâm như vậy.
Có lẽ anh ta cố tình dùng cách này để khiến Tiểu Lê phải đi. Mười năm vội vàng trôi qua trong chớp mắt.
“Thật ra thì... thôi bỏ đi!” “Đừng nhìn tôi, muốn biết cái gì thì cô đều có thể hỏi anh ta!”
Tiểu Lê quay đầu lại nhìn Lý Hãn, nước mắt rơi lã chã. Bởi vì khi cô ta quay lại đã thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Đó là người đã từng có thể thấy thường xuyên trên ti vi. Đường Lâm: “...”
Được rồi, cô nghĩ nhiều rồi.