“Nhưng nếu đã nhiều năm trôi qua như vậy, ông ấy vẫn 1không có nói cho anh biết chuyện cổ phần, tại sao bây giờ lại đột nhiên để cho anh tiếp nhận? Chuyện này... hình như không logic lắm!” Lời này của Thiết Lang khiến Đường Lâm cảm nhận rõ sự căm ghét của anh đối với nhà Hoàng Phủ, hoặc có thể nói là sự thờ ơ.
Rõ ràng anh không thèm quan tâm đến chuyện xảy ra với nhà Hoàng Phủ. Đường Lâm hoảng sợ, hoàn toàn không ngờ lại kinh động đến Hoàng Phủ Liên Thành trước khi rời đi.
Hơn nữa nhìn tình hình này, Hoàng Phủ Liên Thành hoàn toàn không có ý định để bọn họ đi! Đường Lâm tựa vào lòng Thiết Lang, chạm vào lòng bàn tay anh, cô đổi chủ đề không muốn để cảm xúc của Thiết Lang bị mắc kẹt trong những bí mật của nhà quyền thế như vậy.
“Được!” Thứ hai, nơi này có phong cảnh đẹp, nên thật tiếc nếu không ở lại vài ngày.
“Cậu im đi!” “Ồ, bởi vì việc kinh doanh của nhà Hoàng Phủ không thể công khai được.”
Mặc dù Thiết Lang không nói rõ ràng, nhưng Đường Lâm hoàn to0àn có thể đoán được một hai. …
Ngày hôm sau, sau khi biết mâu thuẫn nội bộ giữa Thiết Lang và nhà Hoàng Phủ, Đường Lâm không muốn ở đây thêm một ngày nào nữa. Đường Lâm hoàn toàn không ngờ tới kết quả như vậy, c7ô nhìn Thiết Langm chỉ cảm thấy có phần kì lạ.
Nếu nhà Hoàng Phủ chỉ là một đế quốc kinh doanh thì sao có thể bị các quốc gia khác truy nã? 2Sắc mặt Đường Lâm cũng trở nên lạnh lẽo, cô nhìn sang Thiết Lang, đang nghĩ xem anh sẽ nói gì, thì lại truyền tới tiếng bước chân nặng nề từ cầu thang.
Với mái nhà cao và rất nhiều bậc thang như vậy, bốn người lính đánh thuê khiêng Hoàng Phủ Liên Thành đi lên mà không hề đỏ mặt hay thở dốc. “Lão đại, chị dâu, chúng ta... ra ngoài chơi sao?”
Đầu tiên, Lưu Tử Duệ thật sự không nhận được thông báo họ sẽ rời đi. Âu Kiệt, người biết quan sát lời nói và sắc mặt người khác không nhịn được mắng Lưu Tử Duệ một câu.
Không thấy sắc mặt của lão đại vô cùng u ám sao, bây giờ vẫn còn nghĩ đi chơi, đầu óc úng nước à! Cô thở dài, khẽ tựa vào lòng Thiết Lang: “Vậy anh nghĩ thế nào? Không nhận cổ phần cũng không thành vấn đề, nhưng anh nhẫn tâm nhìn nhà Hoàng Phủ...”
“Có gì không đành lòng? Đây chính là bọn họ tự chuốc vạ vào mình!” Tình thân lạnh nhạt và rắc rối phức tập nhà quyền thế có lẽ luôn không thích hợp với một người lính sắt đá như anh.
“Được rồi, nếu không... ngày mai chúng ta trở về đi. Tuy rằng phong cảnh nơi đây rất dễ chịu, nhưng em luôn cảm thấy không phải nhà mình, nên không tìm được cảm giác như ở nhà.” Không hề làm mình làm mẩy, cô lập tức kéo Thiết Lang chạy tới sân bay.
Lưu Tử Duệ và Âu Kiệt vẫn còn sững sờ đi theo họ, hoàn toàn không biết hai người muốn làm gì. Khi Đường Lâm thấy Hoàng Phủ Liên Thành trên xe lăn, trái tim cô như đông cứng lại.