Lời vừa dứt, mẹ chồng Lê Uyển của cô đã châm chọc: “Chẳng phải tôi nói cô đầu, biết là mình gặp tai nạn sao không biết gọi điện báo tình hình đã ổn cho người trong nhà biết. Bao nhiêu người chúng tôi đều ngồi đây đợi cô đấy, lẽ nào chỉ một cầu của cô là xong chuyện với chúng tôi à?”
Cố Nghiên Ca cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Cô luôn cảm thấy cho dù mình có nói thế nào thì người mẹ chồng này vẫn sẽ cứ tìm ra những lời cay nghiệt để đay nghiến cô.
“Lê Uyển, cô nói chuyện cũng phải có chừng mực, cô không nhìn thấy trên đầu Nghiên Ca đang bị thương kia hay sao? Chuyện gặp tai nạn nghiêm trọng như thế, xử lý còn chẳng xong vậy mà cô còn bắt con bé gọi điện thoại à?”
Ông cụ Lục quyền cao chức trọng, vừa mở lời đã khiến cho Lê Uyển cứng họng không dám cãi. Lục Thiếu Nhiên bèn kéo Cố Nghiên Ca đứng dậy, nói: “Bố mẹ, bác hai, ông nội, nếu như Nghiên ca đã trở về rồi thì con đưa cô ấy lên tầng nghỉ ngơi. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, con không làm phiền nữa
a.”
Cố Nghiên Ca bị Lục Thiếu Nhiên kéo đi, Lê Uyển tức lắm nên vẫn ngồi trên sofa cằn nhằn thêm một câu: “Hừ! Chỉ biết diễn.”
tầng ba.
Vừa vào đến phòng ngủ, Lục Thiếu Nhiên đã lo lắng nhìn Cố Nghiên Ca, hỏi: “Em thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng lắm không?”
Cố Nghiên Ca thở dài lắc đầu: “Không sao đâu, em chỉ bị chấn động não dạng nhẹ thôi.”
“Sao lại thành thế này? Sao em lại không cẩn thận thế? Vốn tối nay anh còn định đợi em tan làm sẽ đón em đi ăn tối, kết quả gọi điện em lại không bắt máy. Sau đó anh đến công ty..”
Lục Thiếu Nhiên bỗng dừng lại, quay sang nhìn Cố Nghiên Ca đang nén cười nhìn anh. “Sao anh không nói tiếp đi?”
Lục Thiếu Nhiên liếc nhìn cô: “Còn chẳng phải là vì anh lo lắng cho em hay sao. Anh cũng vừa mới biết Kim Hoàng là sản nghiệp của nhà Bùi Vận Cảnh.”
“Thiếu Nhiên, mọi chuyện đã qua rồi.”
Không khí bỗng trở nên ngừng trệ.
Giây phút này, cả Lục Thiếu Nhiên và Cố Nghiên Ca đều không ai lên tiếng.
Hai người ngồi ở đầu giường cứ yên lặng mãi khiến ai cũng cảm thấy hoang mang.
“Nghiên Ca, rồi mọi việc cũng sẽ ổn cả thôi.”
Lục Thiếu Nhiên thật lòng thương Nghiên Ca, bởi vì anh biết tất cả mọi chuyện của cô nên mới ngưỡng mộ sự nhẫn nại của cô như thế. Những điều Cố Nghiên Ca phải trải qua trong cuộc đời này e rằng những cô con gái được sinh ra trong nhung lụa như Vũ Phỉ không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
“Thiếu Nhiên, em...”
Cố Nghiên Ca định nói nhưng lại thôi, cô thực sự khó có thể mở miệng mượn tiền anh.
Đây không phải là chuyện mấy chục nghìn nữa mà là khoản tiền năm triệu cực lớn.
Cố Nghiên Ca có thể mặc kệ Liễu Thanh Như, nhưng nói đến chuyện nhà cô quả thực không có cách nào cứ mở mắt nhìn Cổ Bảo Nghĩa bị dồn vào chỗ chết như thế.
Lục Thiếu Nhiên phát hiện ra Cố Nghiên Ca chần chừ không chịu nói mới vươn người lên hỏi: “Sao vậy?”
Cố Nghiên Ca nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Thiếu Nhiên ở khoảng cách gần như vậy, cô thở dài lật tay đẩy anh ra xa rồi nói: “Không có chuyện gì, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Đợi đã.” Lục Thiếu Nhiên ngăn Cố Nghiên Ca lại: “Nghiên Ca, em có chuyện phiền lòng gì sao? Em quen biết anh lâu như thế rồi lẽ nào còn chuyện gì không thể nói được với anh sao?” Nghe Lục Thiếu Nhiên nói thế, Cố Nghiên Ca chỉ biết cười khổ: “Công tử nhà giàu như anh không cần phải đi làm thì sao có chuyện phiền lòng được chứ.” Lục Thiếu Nhiên bĩu môi: “Sắp tới anh cũng phải đi làm rồi. Ông nội thu hết nguồn tài chính của anh rồi, đến cả cổ phiếu của công ty ông cũng nói giữ giúp anh. Vì chuyện của Quý Thần mà anh bị quản thúc đủ điều. Cụ nhà nó chứ, anh nhất định phải tra ra xem là ai chơi đểu sau lưng anh.”
Lục Thiếu Nhiên căm hận nói, còn lòng Cố Nghiên Ca đã hoàn toàn nguội lạnh.