Cố Nghiên Ca cắn răng nhả ra vài chữ, hai bàn tay cứng đờ siết chặt bên hông.
“Ha ha, là ai không quan trọng. Cố Nghiên Ca à, nếu thức thời thì mau cút khỏi đây đi, nơi này không dành cho loại nhà giàu mới nổi như cô. Cho dù cô làm dâu nhà họ Lục thì cũng không thay đổi được xuất thân nghèo hèn của cô đâu.”
Những lời nói của Mộ Tân Nhu rất ác độc, khi Cố Nghiên Ca vẫn còn đắm chìm trong những ký ức đau đớn, từng chữ từng chữ như đâm vào trái tim của cô.
“Nhân phẩm của vị hôn thê nhà Bùi tốt thật đấy.”
Xoay người, Mộ Tân Nhu còn chưa kịp thu lại nụ cười đắc thắng, một giọng nói lạnh lùng nguy hiểm bỗng vang lên sau lưng cô ta.
Mộ Tân Nhu sợ hãi quay đầu lại, một đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo và nguy hiểm khiến người ta lạnh sống lưng.
Không ai không biết Lục Tam gia của thành phố G. Mộ Tân Nhu không ngờ Lục Lăng Nghiệp lại ở đây. Cô ta sắc mặt trắng bệch quay đầu nhìn Nghiên Ca, ấp úng: “Lục, Lục Tam gia.”
“Lại đây.”
Đôi mắt âm trầm của Lục Lăng Nghiệp không nhìn Mộ Tân Nhu đang vô cùng sợ hãi, mà lướt qua cô ta nhìn Cố Nghiên Ca bên lan can ban công, nói.
Cố Nghiên Ca đứng đó nhìn Lục Lăng Nghiệp, giây phút này cô hơi oán trách anh. Vì năm triệu, cô đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi góp vui lấy lệ với anh.
Nếu không nhờ anh, sao cô có thể biết được sự thật phũ phàng như vậy?
Nếu có thể, Cố Nghiên Ca thà tin năm năm trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải là một âm mưu.
“Lại, đây!”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Lăng Nghiệp vô cùng âm u, có thể nhìn ra được tâm trạng anh đang cực kỳ khó chịu.
Mộ Tân Nhu bị kẹp giữa hai người, tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Một lúc sau, lông mày chau lại của Cố Nghiên Ca giãn ra: “Chú Út, sao chủ lại tức giận như vậy? Cháu đang đang tán gẫu với chị em tốt, chủ bỗng nhiên xuất hiện như vậy rất bất lịch sự”
Lông mày của Lục Lăng Nghiệp hơi nhướng lên, xem ta mèo con ngủ đông cũng có lúc thiếu kiên nhẫn.
“Không... không sao đâu Nghiên Ca, nếu cô và Lục Tam gia có chuyện muốn nói, vậy thì tôi xin phép đi trước.” “Mộ Tân Nhu, hai chúng ta còn chưa nói xong, cô đừng vội đi.” Nếu Cố Nghiên Ca không thể trút bỏ được hết những cảm xúc bị kìm nén trong lòng mình, cô thật sự có thể sẽ tức chết.
Cô có thể bỏ qua tất cả, cũng có thể quên đi quá khứ.
Nhưng... chuyện năm năm trước do một tay Mộ Tân Nhu gây ra thì sao cô có thể dễ dàng buông tha cho cô ta được?
“Nghiên Ca, cô có chắc là vẫn muốn tiếp tục nói chuyện với tôi chứ?” Mộ Tân Nhu quay lưng về phía Lục Lăng Nghiệp, thấy sự uy hiếp trong ánh mắt của Cố Nghiên Ca.
Phải thừa nhận rằng Mộ Tân Nhu đã thắng.
Cố Nghiên Ca không có mặt mũi nào đi so đo chuyện năm năm trước ngay trước mặt Lục Lăng Nghiệp.
Cô siết chặt hai tay thành nắm đấm, cánh mũi phập phồng, trước nụ cười rạng rỡ của Mộ Tân Nhu, cô cúi xuống thì thầm: “Mộ Tân Nhu, có phải cô đã quên xếp ảnh ướt át đó vẫn nằm trong tay rồi tôi không? Nếu cô dám nói năng lung tung, cô có thể thử xem, tôi nhất định sẽ chơi với cô đến cùng.”
“Cố Nghiên Ca, cô..”
Cố Nghiên Ca cười lạnh trào phúng, vỗ vai Mộ Tân Nhu, sau đó bước đến bên cạnh Lục Lăng Nghiệp.
Cô bĩu môi, đầu mày đuôi mắt mang đầy sự mỉa mai: “Chú Út, chủ có gì cần dặn dò sao?”
“Di.”
Cố Nghiên Ca hơi ngạc nhiên, trong mắt chỉ có bóng dáng Lục Lăng Nghiệp kiêu ngạo xoay người bước đi. Cô bất đắc dĩ chỉ đành xách váy đi theo sau, tất cả mọi thứ nên kết thúc rồi.
*
Sau khi Cố Nghiên Ca và Lục Lăng Nghiệp lên xe, trong khoang xe sang trọng dáng dài rõ ràng rất rộng rãi thoải mái, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng áp lực.
“Cháu đã làm xong chuyện chủ yêu cầu, vậy khi nào chủ sẽ đưa tiền cho cháu?”
Cố Nghiên Ca là người lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, cảm giác ngột ngạt trong xe khiến cô có tưởng như sắp nghẹt thở.