Không còn cách nào khác, Cố Nghiên Ca cuối cùng vẫn lên xe của Giản Nghiêm. Suốt chặng đường, cô vẫn một ủ mày chau, nghĩ xem lát nữa mình nên đối mặt với Lục Lăng Nghiệp như thế nào.
Đêm qua, người trong giấc mơ của cô không ai khác chính là Lục Lăng Nghiệp.
Từ khi Cố Nghiên Ca ngồi vào xe, cô đã không ngừng thở dài tới hơn mười lần rồi. Giản Nghiêm đang lái xe không thể không hỏi: “Nghiên Ca, cô có tâm sự sao?”
“Tôi... quên đi, không có chuyện gì, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”
Giản Nghiêm thấu hiểu gật đầu: “Ồ, có phải vì phải đến I.U nên lo lắng không? Không sao đâu, Nghiên Ca, Tổng Giám đốc của chúng ta trông rất đáng sợ nhưng anh ấy lại đối xử với cô rất tốt.” “Anh thấy chú ấy tốt với tôi khi nào?”
Cố Nghiên Ca trừng mắt liếc Giản Nghiêm, dù sao bây giờ cô đã có ác cảm với Lục Lăng Nghiệp, ngay cả Giản Nghiêm cũng trở thành bia đỡ đạn. Cậu ta ho nhẹ một tiếng, cố nén nụ cười trên môi: “Nghiên Ca, đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Sau khi vào I.U, nhất định không được nói chuyện với anh ấy như đêm hôm qua đấy.”
“XI, vậy thì sao? Nếu lo lắng tôi không tôn trọng chú ấy, vậy thì đừng bảo tôi đi làm dưới mí mắt của chú ấy nữa.” Giản Nghiêm thầm thở dài, xem ra con đường theo đuổi vợ của đại ca vẫn còn rất dài.
***
Đến I.U, Cố Nghiên Ca đi theo Giản Nghiêm lên thẳng tầng 32.
Ở cửa thang máy, Diệp Lan đang cầm tài liệu đứng chờ thang máy. Thấy Giản Nghiêm, cô ta trêu chọc: “Trợ lý Giản Nghiêm à, cơn gió nào lại thôi anh đến đây vậy?”
Giản Nghiêm gật đầu với Diệp Lan: “Có chút việc, sếp có ở đây không?” “À, đang ở bên trong trò chuyện với Tổng Giám đốc Cố đó.” Nói đoạn, Diệp Lan liếc nhìn phía sau Giản Nghiêm, khi thấy Cố Nghiên Ca, đầu tiên cô ta sửng sốt, sau đó lại cau mày chẳng ừ hừ gì cả. Cố Nghiên Ca nhìn thấy hết mọi biểu cảm của cô ta, cô mỉm cười thờ ơ, đi theo Giản Nghiêm lướt qua Diệp Lan. Trong phòng làm việc, vẫn là gam màu lạnh hai màu đen trắng.
Sau khi Giản Nghiêm gõ cửa, đúng lúc Cố Hân Minh đi ra từ bên trong.
“Chào buổi sáng, sếp Cố.” Cố Hân Minh cũng dáng cao chân dài không để ý tới Giản Nghiêm, nhưng khi thấy Cố Nghiên Ca ở phía sau anh ta thì lại vẫy tay: “Hi, Nghiên Ca.”
Cố Nghiên Ca ngạc nhiên.
“Cậu rảnh à?”
Trong phòng làm việc, Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nói, còn Cố Hân Minh thì cười nhạt: “Sao cậu lại keo kiệt như vậy, tương lai chị...”
Anh ta còn chưa dứt lời...
“Cố, Hân, Minh.”
“Được rồi, tôi dừng lại, tôi đi là được chứ gì.” Cổ Hân Minh chắp tay thành hình chữ thập, ra vẻ khinh bỉ.
Lúc anh ta đi ngang qua Gián Nghiêm, bước tới bên cạnh Cố Nghiên Ca, anh ta không quên tự giới thiệu một câu: “Nghiên Ca, nhớ kỹ, tôi là Cố Hân Minh.”
Cố Hân Minh?
Cháu trai trưởng của nhà họ Cố ở thành phố G?
“Chào anh.”
Cổ Hân Minh cười gian tà, chào hỏi Cố Nghiên Ca rồi huýt sáo rời đi.
Cố Nghiên Ca quay đầu nhìn theo anh ta, nghĩ anh ta lại là một công tử phong lưu.
Ăn mặc sặc sỡ cầu kỳ, trông không giống quân nhân một chút nào.
Nhà họ Cố đều làm trong giới quân sự và chính trị, là nhà tướng môn nổi tiếng ở thành phố G.
“Nhìn đủ chưa?”
Không biết Lục Lăng Nghiệp đã đứng ở cửa phòng làm việc từ khi nào, Giản Nghiêm thì đứng ở một bên làm nền. Nghe thấy tiếng động, Cố Nghiên Ca thở dài quay lại, đột nhiên cảm thấy tương lai của mình ở I.U chắc chắn sẽ không có ngày lành.
Vị tổ tông này đúng là một ông chủ khó hầu hạ! “Tổng Giám đốc Lục, rốt cuộc chủ trăm cay nghìn đẳng muốn cháu đến I.U là để làm gì vậy?”