Cố Nghiên Ca nhìn Bùi Vân Cảnh về mặt hơi giật mình ở đối diện, cô thở dài: “Ăn cơm.”
“Chuẩn bị một chút, ngày mai đi công tác với tôi.” “Hả? Sao lại bất ngờ như vậy?”
Tút tút tút...
Điện thoại đã cúp máy.
Cố Nghiên Ca trong lòng gào thét muốn mắng anh một câu “Đồ tồi”, nhưng nể mặt Bùi Vân Cảnh nên cô chỉ có thể yên lặng đặt điện thoại xuống.
“Nghiên Ca, em vẫn dùng bài hát này làm nhạc chuông?”
Trong đôi mắt trong veo của Bùi Văn Cảnh chỉ còn lại chân thành và thâm tình, một câu của anh ta đã kéo cả hai người quay lại ký ức năm đó.
Bài hát “Thích hai người” này là bài hát yêu thích của Nghiên Ca.
Bởi vì cô đã từng nói với Bùi Vân Cảnh: “Vân Cảnh, nếu trái tim chúng ta mệt mỏi rồi, tình yêu trở nên nguội lạnh, chúng ta nhất định phải đợi một thời gian, chỉ cần đợi một lần rung động, để tình yêu lại nồng chảy.”
Lời ấy vẫn văng vẳng bên tai, nhưng quay về hiện thực lại nực cười và mỉa mai biết bao.
Hai người họ ngay cả làm bạn bè cũng khó. Cố Nghiên Ca hắng giọng: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là quen rồi mà thôi.”
“Nghiên Ca, nhất định phải như vậy sao? Giữa chúng ta...”
“Giữa chúng ta không còn gì cả.” Cố Nghiên Ca cương quyết ngắt lời Bùi Vận Cảnh. Trong đôi mắt trong veo như nước của cô có ánh nước nhạt mờ: “Vân Cảnh, tất cả đều là quá khứ, bây giờ chúng ta không có gì để nói nữa. Anh đã đính hôn và tôi cũng đã lấy chồng, nếu có thể, hai ta làm bạn thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Vân Cảnh đầy vẻ đau đớn: “Nghiên Ca, như vậy quả bất công với anh.”
Cố Nghiên Ca ở phía đối diện nhìn biểu cảm của Bùi Vân Cảnh không chớp mắt, không nhịn được khẽ cười: “Công bằng? Vân Cảnh, trên đời này không có gì là công bằng. Hôm qua anh mới đính hôn với Mộ Tân Nhu, hôm nay anh lại tìm công bằng ở chỗ tôi, như vậy cũng được sao?”
Cố Nghiên Ca vừa tức giận, vừa mệt mỏi.
Nếu năm năm trước...
“Nghiên Ca, vậy em nói cho anh biết năm năm trước đã xảy ra chuyện gì đi. Nếu em không nói, sao anh có thể biết được? Em thậm chí còn không cho anh cơ hội giải thích, cứ như vậy mà phán anh tử hình, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Bùi Vân Cảnh hùng hổ dọa người, Cố Nghiên Ca tức giận: “Bùi Vân Cảnh, anh muốn giải thích cái gì? Anh còn muốn biết cái gì? Tôi đã kết hôn rồi, bây giờ tôi đã là con dâu nhà họ Lục. Anh nghĩ xem, cho dù tôi nói cho anh biết lý do thì liệu bây giờ anh có khả năng thay đổi được không?”
“Anh...”
Bùi Vân Cảnh bị Cố Nghiên Ca hỏi đến chớp mắt không nói nên lời.
Quả thật anh ta chưa bao giờ nghĩ cho dù biết tất cả mọi chuyện, liệu anh ta có khả năng để thay đổi hay không?
Cố Nghiên Ca bất động nhìn Bùi Văn Cảnh, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Có trách chỉ có thể trách tạo hóa trên người.
“Tôi còn có việc, tôi đi trước.” Cố Nghiên Ca đứng dậy, Bùi Văn Cảnh vội vàng nói: “Để anh tiễn em.” “Không cần đầu. Bùi Vân Cảnh, nếu anh thật sự không thể nào quên được tình cũ, vậy sau này xin anh đừng tìm tôi nữa. Chúng ta không gặp lại chính sự công bằng nhất.” Nói xong, Cố Nghiên Ca xách túi rời khỏi Hồng Đô. Cố Nghiên Ca bước đi trên nền nhà lát gạch men sứ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, trong lòng đau khổ đến mức muốn khóc.
Bùi Vân Cảnh từng là giấc mơ của cô, nhưng bây giờ lại trở thành cơn ác mộng.
Hiện giờ, cô không có bất kỳ suy nghĩ nào về tình yêu nam nữ, điều quan trọng nhất cô cần làm là đứng vững càng sớm càng tốt, một mình sống yên phận.
Nếu không thì đến bao giờ cô mới có thể đón bé con ở nước ngoài về?