Cố Nghiên Ca cố ý không nhìn tình hình ngoài cửa xe.
Cô mặc một chiếc váy bohemian màu xanh nước biển, da thịt như ngọc và xương quai xanh lộ ra vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài đến thắt lưng cũng buông xuống.
Nhận ra tầm mắt của Lục Lăng Nghiệp, cô dứt khoát hơi cúi đầu, lấy tóc che đi nửa bên mặt.“Chú ý an toàn!”Lục Lăng Nghiệp dùng giọng điệu nghiêm nghị như bậc cha chú, sau khi dặn dò một câu thì cửa kính xe đã kéo lên, chiếc Rolls Royce màu đen chớp mắt đã lao vút đi.
Trong xe, Lục Lăng Nghiệp dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm túi tài liệu trong tay, sắc mặt phiền muộn.
“Chắc chắn là cô ta?”
Nói xong, Gian Nghiện đang lái xe nhìn Lục Lăng Nghiệp từ kính chiếu hậu: “Đại ca, chắc chắn 100%! Hơn nữa, em còn tra được, Cố Nghiên Ca về nước khoảng nửa năm, trong thời gian đó lại đi Paris hai lần, mỗi lần sẽ ở lại đó năm đến mười ngày.”
Lục Lăng Nghiệp lập tức cau mày, hơi thở lạnh thấu xương trên người anh khiến không khí càng ngột ngạt hơn: “Nói chuyện với Cố Hân Minh, tôi muốn tất cả hồ sơ xuất nhập cảnh của Cố Nghiên Ca trong nửa năm qua.”
“Không thành vấn đề, đại ca!”
Cố Nghiên Ca...
Không ngờ năm năm trước, là cô...
***
Hộp đêm Dạ Cung là chốn ăn chơi trác táng náo nhiệt nhất ở thành phố G.
Cố Nghiên Ca mặc váy dài, mái tóc buông xõa, dáng người uyển chuyển thướt tha.
Cô bị Lục Thiếu Nhiên kéo tới Dạ Cung, vừa vào trong đã bị tiếng nhạc ầm ĩ rung trời kích thích đến đau đầu.
“Cậu Lục, cậu tới rồi à!”
Hiển nhiên, Lục Thiếu Nhiên là khách quen ở đây.
“Ừ, mang rượu tỏi cất giữ tới V8!”
“Vâng, cậu Lục!” Cố Nghiên Ca vừa xuất hiện ở bên cạnh sàn nhảy của Dạ Cung đã lập tức hấp dẫn không ít ánh nhìn của những người đàn ông say rượu. Cô không trang điểm, xinh đẹp không chút son phấn, thanh tú đầy sức sống, đồng tử trong veo như nước suối, trong sáng lại không mất đi nét quyến rũ. Xuyên qua đám người huyên náo, lên tầng 2, khó khăn lắm mới vào được phòng riêng v8. Cố Nghiên Ca tức giận nói: “Lục Thiếu Nhiên, đừng giả vờ nữa, nên làm gì thì đi làm đi.” “Em nhìn em kìa, bản thiếu gia hôm nay đặc biệt đưa em ra ngoài giải sầu, em lại muốn đuổi anh đi?”
Nghe vậy, Cố Nghiên Ca liếc đồi mặt đẹp nhìn anh, cất giọng mỉa mai: “Anh thôi đi, Dạ Cung là địa bàn của ai, anh tưởng em không biết sao?”
Lục Thiếu Nhiên bất đắc dĩ nhếch mép: “Được rồi, xem ra cái gì cũng không đạt được em.” “Được rồi, đừng giả vờ với em, ở đây không có người ngoài, anh mau đi hẹn hò với anh ấy đi. Em ngồi một mình ở đây một lát, đợi lúc nữa em tự về nhà.” Cố Nghiên Ca thúc giục Lục Thiếu Nhiên, anh nhướng mày không dám chắc hỏi: “Em ở một mình được chứ?”
“Yên tâm đi, em đã hai mươi lăm tuổi rồi, anh cho là em vẫn còn là đứa trẻ con sao?!”
“Ha, em còn không bằng đứa trẻ con đầu!”
Dứt lời, Lục Thiếu Nhiên chạy mất như một làn khói.
Lời này khiến Nghiên Ca tức điên.
Nhưng mà chung quy chỉ là ồn ào giữa bạn gay với nhau, cũng nhờ mấy lời chọc cười của Lục Thiếu Nhiên, tâm trạng của Cố Nghiên Ca đã không còn tệ như vậy nữa.
Dạ Cung là do Quý Thần mở.
Còn Quý Thần này cứ chia tay lại tái hợp với Lục Thiếu Nhiên, khi ở nước ngoài cô đã nghe quen rồi.
Lục Thiếu Nhiên thật sự không thích phụ nữ, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ.
Cũng bởi vì vậy, cô mới có thể không có chút băn khoăn mà kết hôn với anh.
Anh muốn có một cái cớ để che giấu tính hướng và bảo vệ Quý Thần, mà cô thì cần một chốn an thân tạm thời.
Trong mắt người ngoài, Cố Nghiên Ca cổ nhất định được trời xanh ưu ái, nếu không sao có thể kết hôn với cậu Cả nhà họ Lục.
Nhưng chỉ có cô biết, cô đã trải qua những gì...
Cố Nghiên Ca nép mình trên ghế sofa trong phòng riêng, cô vốn định thả lỏng một lát, nhưng điện thoại di động lại vang lên không đúng lúc:
“Hai người thích nhau, vứt bỏ tự do, trói buộc hai con người ấy lại...”
Cầm điện thoại lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình, khóe miệng Cố Nghiên Ca lập tức cong lên vẻ chế giễu.
Cô không cần suy nghĩ đã ngắt máy, tâm trạng buồn bực.
“Hai người thích nhau, vứt bỏ tự do...”
Đối phương tựa như không cam lòng cứ bị cúp máy như vậy, thoáng cái tiếng chuông lại vang lên. Hít sâu một hơi, Nghiên Ca nhấn nút trả lời: “A lô, bố!”