Đường Lâm nhìn ông, rõ ràng cũng sự thay đổi nhỏ trên mặt ôngk.
“Bố, bố nói cho con biết đi, rốt cuộc con bị sao vậy? Tại sao con không hề cảm thấy mình đã quên mất chuyên gì, nhưngc bây giờ con lại không có một chút ấn tượng nào về rất nhiều chuyên! Rốt cuộc là tại sao?” Nhưng điều khiến cô cảm thấy khó tin nhất chính là chuyện liên quan đến Thiết Lang.
Đương nhiên cô biết cái tên Thiết Lang. Trong sâu thẳm ký ức, cô luôn có thể nhớ ra nó, nhưng chẳng bao lâu sau cô sẽ quên nó đi.
Vừa rồi khi cô ép mình không nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, có thể là do hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau này đã tác động qua lại khiến cô bất ngờ nhìn thấy một số ảo ảnh. Ngay cả khi bác sĩ gia đình đến, ông vẫn không mở cửa. Thay vào đó, ông nói vọng ra từ bên trong, bảo bác sĩ đợi ở dưới nhà.
Trong phòng khách, dì Lưu đầy vẻ lo lắng.
Bà rất lo cho tình hình của Đường Lâm, trong lòng sốt sắng muốn biết, có phải ông đã nói cho Đường Lâm biết tất cả mọi chuyện không? Về phần chuyện xảy ra sau đó, ông vẫn chưa thể cho cô một lời giải thích hợp lý.
Nhất là vào khoảng thời gian một năm ở giữa mà cô mất tích, ông vẫn đang điều tra rốt cuộc cô đã ở đâu.
Biết được những điều này, chẳng cần nghĩ cũng có thể đoán được nội tâm Đường Lâm đã chịu cú sốc thế nào. Rõ ràng dì Lưu không muốn nói cho Đường Lâm sớm như vậy, nhưng ông lại xua tay: “Em đi xuống trước đi, khi nào bác sĩ tới thì lập tức dẫn lên đây!”
“Vâng, được rồi!”
Dì Lưu không bằng lòng lắm đi xuống tầng, còn ông đã xoay người đi tới gần phòng ngủ, vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Lâm đang đứng chân trần ở cửa. Trên mặt ông lộ vẻ khó xử, đaúng lúc ông muốn nói chuyện thì dì Lưu đã đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Lâm, uống chút nước trước đi, bác sĩ đã trên đường đến đây rồi!”
Đường Lâm nhìn dì Lưu, không hiểu sao cô luôn cảm thấy dì Lưu nhìn cô với ánh mắt né tránh. Vậy nên việc Lưu Tử Duệ gọi cô là tham mưu Đường không phải là không có cơ sở.
Mà vào mùa đông hai năm trước, không biết cô bị gì mà cứ nằng nặc đòi phải đến trại huấn luyện đặc biệt trong quân đội, hơn nữa còn chạy thẳng đến căn cứ trại huấn luyện đặc biệt, với ý định rèn luyện bản thân thật tốt.
Đương nhiên, ông bày tỏ những lời này đều là do chính cô nói năm đó. Đường Lâm trở lại giường, còn ông xoay người đóng cửa phòng ngủ.
Hai bố con ở trong phòng hơn một tiếng đồng hồ.
Không ai biết họ đang nói chuyện gì, kể cả dì Lưu mấy lần đến muốn mở cửa nhưng lại nhận ra cửa đã bị khóa từ bên trong. “Tại sao con lại xuống đây?”
“Bố, bố vẫn muốn giấu con sao?”
Ông liếc nhìn Đường Lâm: “Con muốn nói chuyện thì lên giường nằm đi, con muốn biết cái gì bố sẽ nói cho con!” Trên hành lang, dì Lưu nhìn ông với vẻ mặt khó xử: “Ông à, phải làm sao bây giờ? Không biết lúc nãy chúng ta nói chuyên có bị Tiểu Lâm nghe được không?”
Giọng nói của họ rất thấp, nhưng Đường Lâm đi chân trần tới cửa, cách vách tường cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ừ, nghe được rồi, hiện giờ cũng không giấu được nữa!” Đường Lâm bĩu môi: “Bố nói với họ là con ngủ rồi ạ?”
“Ừ!”
Chậc, bố, sao bây giờ con cảm thấy chúng ta giống như gián điệp vậy, bố nói xem rốt cuộc con có thể nhớ lại những chuyện đã quên không? Vừa rồi nghe bố nói xong, con cũng không dám ép mình nhớ lại, nếu không đầu con lại như nổ tung.” “Chỉ là cái gì?”
Dì Lưu khó hiểu nhìn ông, luôn cảm thấy dường như ông nói có ý khác.
“Không có gì, mọi người có thể kê một ít thuốc an thần, hôm nay trở về trước đi!” “Chuyện này... Nhưng với tình huống của con bé bây giờ, anh thật sự muốn nói cho con bé biết sao?”
Ông nặng nề thở dài: “Không nói thì em nghĩ con bé sẽ chấp nhận sao? Con bé này từ nhỏ đã thông minh. Thôi, để anh giải thích đi!”
“Nhưng mà…” “Cảm ơn dì Lưu!”
Đường Lâm cầm lấy ly nước, vừa hạ mắt uống nước thì thấy dì Lưu nháy mắt với ông.
Trong chốc lát, ông dặn dò Đường Lâm uống thêm nước, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ. Xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ông kể hết mọi chuyện cho cô ấy thì con bé này có chịu nổi không?
“Chị Lưu, chị đừng lo lắng, đợi lát nữa bọn họ đi ra, để chúng tôi kiểm tra cô Đường một chút liền biết tình huống thôi!”
Ba nhân viên y tế ngồi trên sô pha, thấy vẻ lo lắng của dì Lưu thì bèn mở miệng an ủi. Lúc này, Đường Lâm đã hoàn toàn chấp nhận những gì cô đã trải qua.
Mặc dù ông còn chưa nói hết, nhưng nhìn chung cô cũng đều biết tất cả.
Hóa ra hai năm nay, cô thật sự luôn ở trong quân đội. Không có chuyện gì, con bé ngủ rồi!”
“Vậy... Có cần để bác sĩ khám một chút không?”
Ông mím môi: “Bây giờ thì không cần, con bé không sao, chỉ là...” Ông thở dài trở về phòng, còn Đường Lâm thì đang ngồi trong phòng ăn hoa quả.
Thấy trong tay ông cầm thuốc, cô nhíu mày nói: “Bố, bố lấy thuốc cho con làm gì, con không uống đâu!”
“Bố không bảo con uống, để đấy đi!” Thật ra trong lòng ông cũng trách bà. Nếu hôm nay bà không nhắc đến chuyện này trong phòng sách thì có lẽ con bé đã không nghe thấy.
Nhưng bản thân ông cũng có trách nhiệm.
Không thể bảo vệ tốt con gái của mình, đổ lỗi cho người khác thì có ích gì. Nhân viên y tế ngơ ngác nhìn ông. Người ta đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể nói thêm gì nữa.
Dì Lưu vẫn đứng bên cạnh ông, nhìn ông với vẻ do dự.
Sau khi tiễn nhân viên y tế đi, ông đang định cầm thuốc lên tầng thì dì Lưu đã giữ ông lại: “Anh à, chuyện này... Tình huống bây giờ của Tiểu Lâm thế nào rồi?” Ông nhìn dì Lưu khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, đã gần bảy giờ rồi, em đi chuẩn bị bữa tối đi!”
“Nhưng... Được, em biết rồi!”
Trong mắt ông, sự quan tâm của dì Lưu lúc này quả thật có phần dư thừa. Thế nên khi cô hỏi ông về chuyện có liên quan đến Thiết Lang, ông đã lắc đầu thờ ơ, chỉ nói với cô: “Bố không biết gì về chuyện giữa con và anh ta cả. Con phải dựa vào chính bản thân mình để nhớ ra.”
“Bố, không phải chứ? Đến cả chuyện này cũng không giúp con sao?”